Ương Ương cảm thấy nụ hôn này của Trần Tấn Nhiên sao mà lạnh lùng  đến thế, thô lỗ đến thế, đôi môi của cô gần như đã bị anh cắn nát ra rồi, đầu lưỡi nhỏ xinh của cô bị anh mút vào đến tê dại. Nhưng dần dần cô có một loại cảm giác không thể nói ra lời, cứ thế lan ra khắp toàn thân. Ương Ương biết đây là cái gì, lại càng không khỏi trở nên ảo não, tự giận mình hơn! Tại sao cơ thể cô lại vẫn có sự phản ứng đối với nụ hôn của anh như vậy chứ?

"Trần Tấn Nhiên,,  anh đừng có làm cho tôi cảm thấy căm hận anh hơn, chán ghét anh hơn!"

Ương Ương gần như phải há miệng ra để khóc, nhưng lúc này, Trần Tấn Nhiên cũng đã xé chiếc váy của cô ra. Tròng mắt của anh sâu thẳm, nhìn không đến đáy, nhưng lại càng làm cho vẻ mặt của anh thêm tuyệt vọng và kiên định.

"Tùy cô thôi!" Trần Tấn Nhiên lật người lại, cúi đầu, hôn lên nụ hoa mềm mại trước ngực cô. Ương Ương chỉ cảm thấy cả người mình giống như bị điện giật   vậy, đầu óc cô trở nên trống rỗng, nhưng cô cũng không thể phát ra được một chút xíu âm thanh nào.

Cô chỉ cảm thấy trong người lạnh lẽo không nói ra được. Thời điểm cô yêu anh,  đã phải chịu hết thảy mọi sự nhục nhã, thời điểm cô buông tay anh, cô vẫn không thể trốn thoát khỏi mọi sự hành hạ của anh! Trần Tấn Nhiên, rốt cuộc thì đời trước tôi đã thiếu nợ anh thứ gì sao?

Hốc mắt của cô chỉ thấy đau xót, nước mắt cứ như vậy nối tiếp nhau rớt xuống. Trần Tấn Nhiên thấy cô rơi lệ, trong khoảnh khắc động tác của anh liền như thoáng dừng lại một chút. Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn cố gắng nén nhịn sự thương tiếc trong lòng mình lại, cuối cùng anh chỉ đưa tay tháo bỏ tất cả những trói buộc ở trên người cô xuống…

Ương Ương nhắm mắt lại, d hung hăng cắn chặt đôi môi, không để cho mình bật lên tiếng khóc. Đôi tay của cô lúc này vẫn chống đỡ ở trước ngực của anh, nhưng vẫn không chịu buông tay, cố gắng dùng sức vừa đánh vừa đẩy anh, hết lần này tới lần khác. Sức lực của anh lớn như vậy, giống như một ngọn núi áp chế lên người cô, làm cho cô hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Cảm nhận thấy bàn tay anh đang dao động trên khắp cơ thể của mình, nước mắt của Ương Ương càng trào ra đến lợi hại. Đến cuối cùng, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn rốt cuộc cô cũng đã tiêu hao hết hơi sức toàn thân, đành để mặc cho ngón tay của anh nhẹ nhàng ve vuốt giữa hai chân mềm mại của mình…

Đến cuối cùng, rốt cuộc Ương Ương cũng đã tiêu hao hết hơi sức toàn thân. Cô đành mặc kệ để cho ngón tay của anh nhẹ nhàng ve vuốt giữa hai chân mềm mại của mình…

Toàn thân Ương Ương run rẩy một hồi. Đột nhiên hai mắt cô trợn to, nhìn người đàn ông trước mặt đã gần như lên cơn điên cuồng. Thân thể cao to của anh lay động giống như chiếc lá cây quay cuồng trong cơn gió mạnh… die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Ương Ương cảm thấy thân thể của cô giờ đây tựa như không phải của mình nữa rồi. Ngón tay của anh vẫn còn đang trêu chọc trong cô đầy thô lỗ và thành thạo. Cô hoảng hốt cảm thấy trong người mình có một cảm giác kỳ dị không nói ra được, chỉ trong nháy mắt  nó đã cuốn lấy toàn thân cô… 

"Ương Ương…” Trần Tấn Nhiên khẽ khàng hạ giọng thì thầm bên tai cô, đôi môi anh mút chặt lấy vành tai của cô, nhẹ nhàng liếm qua: "Ương Ương…"

Anh cứng rắn dùng đầu gối đẩy hai chân của cô ra, dùng sức đẩy hông một cái. Tiếp đó anh tiến quân thần tốc, vùi mình vào trong cơ thể của cô…

Ương Ương bị đau, lập tức khẽ kêu ra thành tiếng. Mấy đầu ngón tay của cô nắm chặt lấy bờ vai của anh, mồ hôi lạnh túa ra thành giọt, lăn từ trên trán xuống dưới. Trần Tấn Nhiên khẽ thì thầm những lời thương yêu dịu dàng, đôi tay anh nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, điên cuồng chuyển động từng nhịp…

Ương Ương chỉ cảm thấy thân thể của mình khó chịu giống như có lửa đốt bên trong. Cô đã không thể nén nhịn thêm được nữa, nước mắt liền rơi xuống… Hành động này của anh được coi là cái gì? Cường bạo ư?

Cô thật sự đã nhìn lầm con người của anh, mới chỉ có mấy lần bị cô cự tuyệt như thế, bộ mặt thật của anh liền lộ ra rồi. Tình cảm của anh hoàn toàn cũng không giống như lời anh đã nói lúc trước. Anh nói anh yêu cô, muốn được cùng cô sống chung một chỗ, nhưng cái mà anh muốn chẳng qua chỉ là muốn chinh phục cô, chiếm đoạt lấy thân thể của cô để thỏa mãn thú tính của mình!

Thời gian tưởng như cứ thế trôi mãi, dài đằng đẵng, tưởng chừng như không biết bao giờ mới dừng lại. Nước mắt Ương Ương chảy ra gần như cũng đã khô cạn. Hai cổ tay của cô bị ngón tay của anh siết chặt, hằn lên vết máu ứ đọng tím bầm. Trước ngực, trên cổ của cô cũng tràn đầy những vết cắn, lẫn những vết hôn của anh. Rốt cuộc, rồi cũng đến lúc Trần Tấn Nhiên dừng lại. Anh nằm ở trên người của cô thở hổn hển, đau lòng nhẹ nhàng hôn cô…

Anh muốn cô, nhưng mà cô có thể lại sẽ rời bỏ khỏi anh không?

"Ương Ương…"

"Anh đã thỏa mãn rồi chứ?" Ương Ương mở miệng, giọng nói khàn khàn, ánh mắt nhìn anh đầy sự xa cách.

"Ương Ương, chúng ta…"

"Nếu anh đã thỏa mãn rồi, Trần Tấn Nhiên, hiện tại anh liền cút ra khỏi nhà tôi!" Cô dồn lực đẩy anh ra, quay mặt đi chỗ khác, kéo chăn lên đắp kín thân thể của mình. Tràn đầy trên người cô đều là dấu vết của anh, cô chỉ cảm thấy người mình thật bân thỉu không nói ra được.

"Em cho rằng thứ mà anh muốn chỉ là sự phát sinh quan hệ xác thịt với em hay sao?"

Trần Tấn Nhiên tức giận bóp chặt lấy cổ tay của cô, ép cô nhìn lại mình: "Em đừng nên cố chấp nữa, Tống Ương Ương! Chúng ta đã vừa mới có quan hệ da thịt thân thiết với nhau, em…"

Ương Ương cười lạnh một tiếng, đẩy tay của anh ra: "Anh cho rằng, anh đã đụng vào tôi như vậy, tôi liền phải ngoan ngoan theo anh về nhà hay sao? Bây giờ là xã hội gì… Trần Tấn Nhiên, tôi ghê tởm anh! Cho dù anh đã đụng đến người tôi rồi thì thế nào chứ, tôi cũng sẽ không bao giờ trở về nhà với anh. Tôi cũng sẽ không phục hôn với anh đâu, anh nghe rõ chưa! Tôi tuyệt đối không thích anh, cho nên mới cự tuyệt anh!"

Anh bị lời nói tuyệt tình của Ương Ương kích thích đến mức gần như sắp nổi điên, chợt anh dồn lực vào bàn tay bóp chặt lấy chiếc cằm của cô: "Có phải là em vẫn còn muốn ở chung một chỗ với tình nhân của em hay không?"

Ương Ương cười lên một tiếng như tự giễu: "Trần Tấn Nhiên, anh nói vậy là có ý tứ gì? Anh cần gì phải quan tâm đến chuyện tôi muốn ở chung một chỗ với người nào? Chuyện đó không hề có liên quan gì đến anh hết, anh có hiểu không?"

"Tống Ương Ương, chúng ta vừa mới ngủ…"

"Ngủ thì đã sao? Chúng ta đều là người đã trưởng thành, tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm với tôi, chắc không phải là anh muốn tôi phải chịu trách nhiệm với anh đấy chứ?"

"Cô…" Trần Tấn Nhiên một phát buông tay Ương Ương ra, vẻ đầy chán ghét. Từ đáy mắt của anh lộ rõ sự khinh thường thật sâu, ánh mắt đó như xuyên vào Ương Ương, làm cô đau nhói. Cô quay mặt đi, không bao giờ còn muốn nhìn thấy anh nữa.

Cả đời này, cô cũng không muốn còn phải nhìn thấy anh.

"Cô đã là một người phụ nữ không còn biết liêm sỉ như vậy, vậy thì tôi cũng đã không còn gì để nói nữa rồi." Trần Tấn Nhiên ngồi dậy, thong thả ung dung mặc lại từng cái quần áo của mình. Xong xuôi, ngay đến một câu nói anh cũng không nói lại đến nửa chữ, cứ thế xoay người rồi bước ra khỏi phòng ngủ. Ương Ương nghe thấy tiếng bước chân của anh dần dần đi xa. Cô nghe thấy tiếng cửa chống trộm đóng lại, kêu rầm một tiếng. Cả người Ương Ương run lên một cái, cô mệt mỏi nằm núp ở trong chăn lạnh như băng…

Lần này, hai người bọn họ, cũng nên hoàn toàn kết thúc thôi.

Ương Ương nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chẳng biết tại sao, lại có một dòng nước mắt lạnh lẽo từ trong khóe mắt của cô chảy xuống, làm ướt sũng chiếc gối đầu trắng noãn.