Khắc Lâm hoảng loạn lùi về phía sau ông ta vò đầu vuốt tai suy nghĩ chợt hình ảnh người con gái đó cứ ùa về trong hắn...

Tiểu Mận giữ chặt tay Bạch Hàn cô nhắm mắt cầu nguyện nước mắt không ngừng rơi.

“ Làm ơn đi mà... hãy cứu cậu ấy”

“ Bạch Hàn không phải cậu hứa với tôi nếu tôi ở bên cậu thì cậu sẽ bình an mà... cậu nói tôi là viên pha lê của cậu mà... cậu... mau tỉnh lại đi giờ tôi bình an lắm... huhu”- Tiểu Mận không ngừng khóc cô vừa khóc vừa nói. 

Giờ mình cũng đã hiểu được tình cảm thực sự mà Tiểu Mận dành cho Bạch Hàn rồi... mình nên chịu thua và rút lui - Hạo Vương nghĩ rồi đưa tay lên lau nước mắt cho Tiểu Mận. 

“ Đúng đó, Tiểu Mận có cậu rồi Bạch Hàn sẽ không sao đâu”

Chỉ cần cậu hạnh phúc thì tôi cũng vậy. 

Tiểu Mận ôm lấy Bạch Hàn...

“ Hãy cứu cậu ấy...”

Người con gái xinh xắn mà Tiểu Mận coi như nữ thần lại xuất hiện trước mặt cô.

“ Ta đã nói chỉ cô mới cứu được đứa trẻ đó” 

“ Bằng cách nào chứ?”

“ Tiểu Mận cậu đang nói chuyện với ai đấy?”

Cô ta chỉ tay lên chán của Tiểu Mận rồi lại biến mất. 

Bạch Dương chạy tới lấy con dao cứa vào tay mình rồi nhỏ máu vào miệng Bạch Hàn. 

“ Phải rồi...”- Tiểu Mận nghĩ rồi cũng cầm con dao cứa vào tay mình. 

“ Cậu làm sao vậy?” - Hạo Vương lo lắng. 

“ Bạch Hàn từng lấy máu của cậu ấy để làm tăng sức mạnh của pha lê đó. Nên không có tác dụng với máu của tôi nhưng trong cơ thể Bạch Hàn có máu của tôi và trong cơ thể của tôi cũng vậy. Dùng máu của tôi có lẽ sẽ được” 

Tiểu Mận đưa tay lên miệng Bạch Hàn. Từng giọt máu từ từ rơi xuống... 

Bạch Hàn nhất định phải tỉnh lại. 

Khắc Lâm ngửi được mùi máu toàn thân hắn như nóng rực lên xông tới đẩy mọi người ra. 

“ Hắn ta mất ý thức rồi!!!”- Hạo Vương quát.

“ Phải giết hắn thôi” 

Tiểu Mận vẫn không rời xa Bạch Hàn cô vẫn phải giữ chặt con dao để vết thương không lành được. 

Hắn túm lấy Tiểu Mận. 

“ Đừng để hắn hút máu cô ấy”- Bạch Dương quát. 

Tiểu Mận vùng vẫy rồi dùng con dao đâm mạnh vào ngực hắn. 

Hắn đẩy Tiểu Mận ra. 

Bạch Dương đỡ lấy cô. 

“ Thánh thuỷ?!”

“ Ở đâu cơ?” - Tiểu Mận hỏi. 

Cô đưa mắt nhìn theo hướng Bạch Dương đang nhìn...

( Chiếc giường mà Tiểu Mận đã nằm) 

“ Trên người mình cũng có thánh thuỷ nữa...”

“ Vậy hãy lấy máu của cậu ra đây”- Bạch Dương quả quyết. 

Bạch Dương với được cái ly nhỏ. Tiểu Mận lo lắng nhưng vẫn giữ con dao ở tay để máu chảy ra... Trong khí đó, Hạo Vương phải giữ chặt một con thú giữ điên dại không kiểm soát được bản thân.

“ Nhanh lên!!!” - Hạo Vương quát lớn. 

“ Nhanh lên! Tôi còn phải qua bàn lấy thánh thuỷ nữa”

“ Để tôi giúp cậu cho không phải các cậu không thể đụng vào thứ đó sao?”- Tiểu Mận nói rồi chạy trước về phía. 

Cô chạy về phía giường. 

- Những cánh hoa này đều được tưới thánh thuỷ lên rồi sao? Tiểu Mận nghĩ rồi chạm nhẹ vào một cánh hoa. 

“A...a...”- Theo phản xạ cô dụt tay về nhanh chóng. Cảm giác như đang chạm vào một thứ sôi ở 100 độ vậy. 

(Mình cũng là ma cà rồng mà...)

Bạch Dương một tay đỡ chiếc ly ánh mắt luôn dõi theo lo lắng. 

Tiểu Mận cảm giác đau nhói khi chạm vào từng cánh hoa một nhưng cô không thể bỏ cuộc được vì Bạch Hàn. Tiểu Mận tiếp tục nhặt những cánh hoa mặc kệ cho đôi bàn tay đó bị bỏng rát... 

“ Cố lên nào...” - Tiểu Mận tự an ủi bản thân.

Hạo Vương không thể giữ vững nổi bèn bị Khắc Lâm đẩy mạnh ra. 

Tiểu Mận sợ hãi nhanh chóng gom tất cả vội cầm và chạy về thả vào chiếc ly, một chiếc cánh hoa rơi ra ngoài quyệt qua tay Bạch Dương thôi đã khiến cậu bỏng rát... Bạch Dương lo lắng:

“ Không sao chứ?”

“ Mau lên”

Tay Tiểu Mận lúc này trắng bệch ra như thiếu máu và lạnh toát cô ôm tay và chạy tới chỗ Bạch Hàn... Bạch Dương nhanh chóng cầm chiếc ly chạy tới, thấy Bạch Dương chạy tới Hạo Vương tiếp tục lao tới gì đầu hắn giữ chặt, vừa ngửi được mùi máu của Tiểu Mận hắn dơ tay túm lấy cái ly. 

( Đúng rồi hãy uống đi) 

Choangg...

Cái ly rơi xuống vỡ tan, Khắc Lâm cũng ngã xuống theo... 

Tiểu Mận tay run run cô không giám chạm vào Bạch Hàn vì sợ làm cậu ấy bị thương chỉ biết dựa đầu vào bờ vai ấy.

“ Bạch Hàn à, thánh thuỷ đáng sợ vậy tôi cũng đã vượt qua được để ở bên cậu... cậu không thể tỉnh lại vì tôi sao?”

- - - - - - - - - - - - - - - - - -

Tiểu Mận mắt lim dim cô đưa tay lên phía trước nhìn thấy một dải trắng quấn quanh...

Mọi thứ bắt đầu rõ ràng hơn.

“ Ai quấn tay cho mình thế này?”

Cô ngồi dậy trên chiếc giường thân quen của mình, A Nhĩ từ bên ngoài đi vào...

“ A chị Mận tỉnh rồi!”

Cô bé nhanh chóng chạy tới rồi chèo lên giường sau đó dơ tay lên chán cô... 

“ Chị không sốt đâu...”

“ Em biết mà không còn nóng nữa nè”

Tiểu Mận mỉm cười... 

“Chị phải qua phòng anh Bạch Hàn đây”

“ Anh ấy còn chưa tỉnh đâu ạ”

“ Để chị đi xem chút nha, em mau ra ngoài chơi với các bạn đi”

“ vâng” 

———————

Tiểu Mận vào phòng Bạch Hàn thấy anh vẫn đang nằm trên giường...

Đã hơn một tuần, ngày nào cô cũng qua nhìn rồi lấy khăn lau mặt cho Bạch Hàn. Mỗi ngày Bạch Dương cũng phải nhờ quản gia đi vào bệnh viện để chọn loại máu tốt nhất về chuyền cho cậu... Vậy mà suốt hơn 1 tuần Bạch Hàn vẫn không hề tỉnh lại... 

Tiểu Mận bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cô sợ rằng cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại...

Cô kéo chiếc ghế rồi ngồi ghé bên giường Bạch Hàn rồi cầm tay anh đưa lên má mình. 

“ Bạch Hàn... mau tỉnh lại đi nào... cậu có muốn cùng tôi hẹn hò không? Không phải cậu nói rằng nếu mọi chuyện ổn thì cậu muốn hẹn hò một lần sao? Mau dậy đi tên quỷ nó kia...”

Tiểu Mận tiếp tục nói. 

“ Nếu không tôi sẽ rời xa cậu nữa đó... tôi mệt mỏi quá rồi. Tôi đau ngực lắm cảm giác không thở nổi khi thấy cậu như vậy. Mau giậy đi được không? Tôi sợ mình không chụ nổi”- Cô bắt đầu bật khóc rồi gục đầu xuống.

( Tôi muốn được bên cạnh em)

Tiểu Mận giật bắn mình ngửng lên nhìn xem cậu đã tỉnh lại chưa. 

“ Tôi nghe được tiếng của cậu mà... Sao chưa tỉnh dậy?”

Bạch Hàn mơ thấy hình bóng quen thuộc và mái tóc tím mộng mơ ấy đang nắm chặt tay cậu lôi đi. 

“ Tôi... mơ thấy cậu gọi tôi này”

Tiểu Mận vui mừng ôm chầm lấy cậu. 

“ Tên ngốc này!!! Sao giờ mới tỉnh chứ thật là”

“ Tôi thấy em... đã nắm tay...”

Tiểu Mận hôn lên chán Bạch Hàn.

“ Cậu làm tôi sợ lắm đó... tôi nghĩ cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại. Tôi sắp theo cậu luôn rồi...huhu”

Bạch Hàn nhẹ vén tóc cô rồi lau nước mắt.

“ Thiếu gia đây mạnh lắm đó! Em đang khinh thường tôi đó”