10

Ngày khởi hành đi Bắc Kinh, Trần Tân tự mình đưa tôi ra sân bay gặp Lật Tử. Trước khi lên máy bay, anh ta dặn dò bên tai tôi: “Em và Lật Tử ở Bắc Kinh chơi cho vui vẻ nhé, đừng lo lắng vì tiền, muốn mua cái gì thì mua cái đó, biết không?”

Trong mắt người ngoài, Trần Tân tuyệt đối là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt. Nhưng nhìn bộ mặt đạo đức giả, dối trá của anh ta, nhất thời tôi cảm thấy hết sức ghê tởm.

Trần Tân tuyệt đối không nghĩ tới, tôi căn bản không có ý định cùng Lật Tử đi chơi. Trần Tân chân trước vừa rời khỏi sân bay, chân sau tôi cũng từ sân bay đi ra ngoài.

Lật Tử hỏi tôi: “Cậu xác định muốn đi sao, nếu như cậu tận mắt nhìn thấy anh ta cùng Chu Vân Vân cùng một chỗ, cậu thật sự có thể rời bỏ anh ta sao?”

Tôi nhẹ nhàng nhếch khóe môi, trên mặt hiện lên một nụ cười nhợt nhạt.

Tôi nói: “Nếu tớ tận mắt nhìn thấy, có thể bỏ cuộc hoàn toàn.”

11

Rất nhanh bạn của Lật Tử gọi điện thoại tới nói Trần Tân không có đến ngôi nhà cũ đó, có điều Chu Vân Vân lại bắt taxi bế theo đứa nhỏ đi đến một nơi.

Nơi Chu Vân Vân đến không phải nơi nào khác, chính là nhà của tôi và Trần Tân.

Tôi như thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới, Trần Tân lại quá đáng đến mức này, tôi vừa mới rời đi, anh ta đã đưa Chu Vân Vân đến nhà chúng tôi. Anh ta chắc chắn rằng tôi nhất định sẽ không phát hiện ra.

Tôi có chìa khóa nhà, nhưng tôi còn chưa mở cửa, đã cách cánh cửa nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong nhà.

May mắn thay, tiếng khóc của đứa nhỏ át đi âm thanh tôi mở cửa.

Sau khi mở cửa đi vào, tôi liếc mắt một cái liền phát hiện trên kệ giày dép ở cửa trước đặt một đôi giày da nữ không phải của tôi, mà đôi dép lê vốn là của tôi lại không thấy đâu.

Tôi từng bước từng bước một bước vào, tiếng khóc của đứa bé kia đứt đoạn ngắt quãng. Đến khi tôi nhìn rõ tình hình trên sô pha trong phòng khách, trong dạ dày tôi lập tức cảm thấy buồn nôn dữ dội.

Tôi có như thế nào cũng không nghĩ tới, Trần Tân cùng Chu Vân Vân cứ như vậy mà không coi ai ra gì, ngồi ôm nhau ở trên sô pha, gặm nhấm nhau một cách kịch liệt, say đắm.

12

Lúc đầu hai người bọn họ vẫn không phát hiện ra có người đi vào. Bởi vì đứa nhỏ cứ khóc mãi, Trần Tân mới miễn cưỡng dừng lại nói với Chu Vân Vân: “Sao em bé cứ khóc mãi vậy, có phải còn bị đau bụng không?”

Anh ta vừa mới nói xong, Chu Vân Vân liền nhìn thấy tôi cùng Lật Tử đang đứng ở cách đó không xa, cô ta hoảng sợ kêu to một tiếng: “A!”

Lúc này Trần Tân mới nhận ra sự có mặt của tôi và Lật Tử.

Mà tôi cũng tận mắt nhìn thấy, động tác đầu tiên theo bản năng của Trần Tân chính là đưa Chu Vân Vân ra bảo vệ ở phía sau lưng mình.

Chính động tác xử sự theo bản năng của Trần Tân đó làm cho tôi hoàn toàn hiểu được một điều, mỗi một chặng đường gian khổ mà tôi và anh ta từng trải qua trong suốt ba năm qua, ở trong lòng anh ta đều không đáng giá so với Chu Vân Vân.

Vẻ bối rối trên mặt Trần Tân gần như đã biến mất trong nháy mắt.

Anh ta bình tĩnh nhìn tôi, trên mặt còn lưu lại dấu son môi của Chu Vân Vân, trông rất xấu xí, khó coi.

Anh ta hỏi tôi: “Em biết chuyện khi nào?”

Lật Tử ở phía sau tôi nhìn thấy hai con người khốn nạn kia, tức giận đến mức chỉ muốn tiến lên đá cho bọn họ mấy phát, nhưng tôi đã ngăn cô ấy lại.

Tôi thực sự không ngờ rằng, giây phút đó tôi lại bình tĩnh đến như vậy. Mặc dù trong mắt tôi chứa đầy nước mắt, trong lòng đau muốn c..hết, nhưng tôi vẫn có thể bình tĩnh như Trần Tân.

Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, mà nói thẳng: “Trần Tân, ngày anh cầu hôn tôi, chính miệng anh đã hứa với tôi, sau khi kết hôn anh sẽ toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình tôi.”

Sắc mặt Trần Tân hơi thay đổi, sau khi im lặng một lúc mới nói: “Dù em có tin hay không thì anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với em.”

Chu Vân Vân núp sau lưng anh ta lúc ấy liền trở nên lo lắng: “Trần Tân, anh đang nói cái gì vậy? Em cũng đã sinh con cho anh rồi, anh lại nói anh không muốn cùng cô ta ly hôn?”

Sắc mặt Trần Tân lúc này trắng bệch, anh ta suy nghĩ thêm hồi lâu, như là cân nhắc được mất, sau đó cuối cùng quyết định.

Anh ta trơ tráo nhìn về phía tôi nói: “Đứa bé là con của anh. Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ nhận nuôi đứa bé. Còn về Vân Vân, anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô ta.”

Thật sự lúc trước tôi đối với Trần Tân vẫn còn tồn tại một chút xíu tình cảm, nhưng đến khi tôi nghe anh ta đưa ra yêu cầu đáng xấu hổ như vậy, tôi mới chân chính nhận ra, người đàn ông tôi yêu sâu đậm nhiều năm như vậy, bản chất lại là một người ích kỷ, hèn hạ, đê tiện và vô liêm sỉ như thế này!

Tôi thật sự bị lời nói của anh ta làm cho bật cười, cười đến ch ảy nước mắt, tôi nhìn Trần Tân hỏi: “Tôi không thể sinh con sao? Tại sao lại phải đi nuôi con của người khác?”

Trần Tân lạnh lùng nói: “Đứa bé này không phải là con của người khác, nó là con của anh.”

Tôi nhìn Trần Tân nói: “Ba năm trước khi anh cầu hôn tôi, có phải anh đã chắc chắn rằng tôi nhất định sẽ đồng ý kết hôn với anh?”

Sắc mặt Trần Tân điềm tĩnh tự nhiên nhìn tôi, anh ta thật sự rất tự tin vào chính bản thân mình.

Tôi nhịn không được nhếch môi cười nói: “Trần Tân, ngày chúng ta kết hôn, tôi đã nói với anh tôi là người trong chuyện tình cảm luôn thích sạch sẽ. Tôi không nói đùa đâu, tôi có thể chấp nhận rằng anh không yêu tôi, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận việc anh phản bội tôi.”

Anh ta nói: “Anh đã nhượng bộ rồi, anh chỉ muốn đón con của anh về nuôi dưỡng bên cạnh. Nếu em vẫn muốn sinh con, sau này chúng ta có thể tiếp tục sinh đứa khác.”

Chúng tôi thường xuyên nói chuyện về đề tài những nam nhân cặn bã trên mạng, thủ đoạn khốn nạn của những tên đàn ông này thật sự là rất đa dạng, nhưng khốn nạn đến mức như Trần Tân, lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ bao biện cho hành vi của mình, tôi đúng là sống đến bây giờ mới thấy lần đầu.

Lúc đó tôi đối với anh ta thật sự đúng là nguội lạnh tình cảm. Tôi ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới có một ngày, tôi thật sự có thể buông tay Trần Tân, còn có thể buông tay một cách triệt để như thế.

Ngay lúc đó, điện thoại di động của tôi nhận được một tin nhắn. Bạn của Lật Tử gửi cho tôi một tấm ảnh chụp màn hình kết quả giám định DNA.

Tôi suýt nữa đã quên, cách đây không lâu, bạn của Lật Tử đã tìm cách lấy được tóc của đứa bé này, mà tôi cũng thừa dịp Trần Tân ngủ say nhổ mấy sợi tóc của anh ta, sau đó đưa đến cơ quan giám định DNA làm giám định.

Xem xong tấm ảnh chụp màn hình kia, khóe môi tôi không khỏi nhếch lên. Tôi ngẩng đầu, ánh mắt chế nhạo nhìn sang khuôn mặt cay cú của Chu Vân Vân, sau đó quay đầu đi, bình tĩnh liếc nhìn đứa nhỏ đang khóc kia.

Tôi cười khẽ một tiếng, sau đó nhìn Trần Tân hỏi: “Anh có chắc chắn đứa bé đó là con của anh không?”