- Công chúa! Công chúa!

Trong lúc ngủ mơ công chúa hình như nghe được có người đang gọi mình, nàng khoan thai mở mắt ra, thứ đầu tiên ánh vào mi mắt chính là hai quả trái cây màu xanh đậm, là quả thanh mai, tiếp theo thấy Sở Phong ở bên cạnh đang cười mỉm nhìn mình, ngón tay thì cầm lấy hai trái thanh mai đó.

- Bất ngờ chưa? Có vui không?

- Huynh...huynh hái từ đâu vậy? - Công chúa cầm lấy trái cây, vừa bất ngờ vừa kinh hỉ.

- Ta đã nói sơn nhân tự có diệu kế! Công chúa, ta đã lộ bản lĩnh cho nàng thấy rồi đấy!

Sở Phong kéo công chúa dậy, bảo nàng đứng ở giữa trướng bồng, còn mình thì khoanh chân ngồi dưới đất:

- Công chúa, đừng chớp mắt!

Trong tiếng nói, thân hình hắn trượt vòng quanh công chúa tạo ra một đường vòng cung, thoáng trượt tới phía sau công chúa.

Công chúa kinh ngạc mở to mắt, đang muốn xoay người lại thì Sở Phong đã trượt trở về trước mặt nàng, đắc ý nói:

- Thế nào, công chúa?

- Cái này rất khó hả? - Công chúa hỏi lại.

Sở Phong nghe thế khựng cười, niềm hưng phấn lập tức tan tành mây khói, bật người dậy ủ rũ nói:

- Không khó, rất dễ!

Công chúa bật cười khì:

- Sở đại ca thật lợi hại!

Sở Phong chuyển buồn làm vui:

- Đương nhiên! Chiêu thức này là ta tự nghĩ ra, trong thiên hạ không một người nào biết! Ta sẽ cho nàng coi lại một lần! Coi cho rõ đấy!

Nói rồi lại ngồi xếp bằng trên mặt đất, trượt trượt vài vòng quanh công chúa.

Công chúa mím môi cười:

- Sở đại ca có thể xoay chậm một chút được không, ta thấy không rõ lắm?

Sở Phong sửng sốt: muốn xoay nhanh hơn thì có thể, xoay chậm hơn thì thật sự không thể. Hắn chỉ đành nói:

- Xoay chậm thì cũng không khó, lần sau sẽ lại xoay cho nàng xem!

Hai người ăn qua loa cơm xong, mới đi từ biệt Trương Hồi. Trương Hồi cũng không tiện ở lâu, vừa lúc có một tiểu giáo đang cầm một chung trà đi vào. Sở Phong vừa hỏi thì biết là trà Long Tĩnh, trong lòng chợt động, đoạn hỏi:

- Xin hỏi tướng quân có từng nghe qua Long Câu thảo chưa?

Trương Hồi nói:

- Vẫn chưa nghe qua.

Tiểu giáo kia lại nói:

- Long Câu thảo? Ty chức cũng biết sơ sơ.

Sở Phong đại hỉ, vội nói:

- Dám xin cho hay.

Tiểu giáo nói:

- Nguyên quán của ty chức vốn là hương dân vùng Tây Hải. Ty chức từng nghe tổ phụ nhắc tới, Long Câu thảo sinh tại trung tâm Tây Hải, cực kỳ hiếm thấy, chỉ có một vài ngư dân của vùng Tây Hải mới biết. Nếu hai vị muốn biết nhiều hơn thì sợ rằng phải đến Tây Hải hỏi ngư dân địa phương mới được.

(Tây Hải chính là hồ Thanh Hải hiện nay, thời cổ gọi là Tây Hải)

Sở Phong chắp tay cảm ơn, đang muốn đi thì Trương Hồi nói:

- Nếu Sở thiếu hiệp muốn đến Tây Hải thì cần phải cẩn thận, bởi vì ngày gần đây có một đám hải tặc ẩn nấp ở đó, xuất quỷ nhập thần, chuyên cướp bóc thuyền bè qua lại, thậm chí còn lên bờ cướp bóc, hết sức liều lĩnh!

Sở Phong nói:

- Tướng quân trú quân ở đây, sao không tiêu diệt đám cường đạo này, trừ hại cho dân?

Trương Hồi nói:

- Cũng không phải ta không muốn. Ta từng mấy lần thượng tấu triều đình, cho phép ta tạo thuyền tróc nã cường đạo, tiếc rằng triều đình chỉ mệnh ta làm tròn bản phận, cũng hết cách.

Sở Phong cũng không hỏi nhiều, dẫn công chúa từ biệt, hai người ngồi trên Túc Sương vội vàng giục ngựa lên đường.

Dọc theo đường đi công chúa thấy sắc mặt Sở Phong có vẻ vội vã, mới hỏi:

- Sở đại ca có tâm sự hả?

Sở Phong đương nhiên là có tâm sự, hiện tại hắn có thể khẳng định, Lan Đình nhất định là đi Tây Hải tìm Long Câu thảo rồi, nếu là như vậy thì càng khiến người lo lắng. Nàng độc thân yếu ớt đi vào nơi thường lui tới của cường đạo, biết ứng phó thế nào đây?

Hắn thấy công chúa hỏi mới nói:

- Ta có vị bằng hữu đi Tây Hải, sợ rằng có nguy hiểm!

- Sở đại ca khẩn trương như vậy, nhất định là người quan trọng trong lòng Sở đại ca rồi?

Sở Phong không lên tiếng, công chúa lại nói:

- Có phải là vị hắc y cô nương mà Trương tướng quân nhắc tới phải không?

- Không... không phải là cô ấy. - Sở Phong có phần lặng lẽ.

Công chúa chỉ cười, cũng không hỏi gì thêm.

***

Trương Hồi đang ở trong lều, chợt có một tiểu binh sĩ đi vào, nói:

- Tướng quân, tiểu nhân nhặt được vật này trong nơi ở tối hôm qua của Sở công tử.

Trương Hồi tiếp nhận, khi nhìn thì thấy là một miếng ngọc bội, có khắc hoa văn, chính giữa có khắc hai văn tự hình chêm tương tự ký hiệu. Trương Hồi lại nhận ra, đó có ý là "Thánh A La" trong văn Ba Tư cổ.

Thì ra, ngọc bội này chính là ngày đó khi Sở Phong hộ tống công chúa tới Lan Châu, lúc gần đi Y Lan của tộc Hồi đã tặng cho Sở Phong, có lẽ là tối hôm qua hắn và công chúa nô nhau nên đã làm rơi miếng ngọc bội này mà cũng không biết.

Ánh mắt Trương Hồi chợt lạnh lẽo, nắm chặt lòng bàn tay, giống như muốn bóp nát ngọc bội, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra.

***

Bên trong ngự thư phòng cấm cung Kinh thành, Đông Chương Đế ngồi trên long án, Bàng công công hầu hạ ở bên cạnh, mà tứ đại nội thị Lãnh Diễm Thứ, Khấp Huyết Đao, Hàn Thiết Nhận, Thuần Quang Kiếm thì khoanh tay đứng ở phía dưới.

Đông Chương Đế vỗ long án, quát lên với bốn người:

- Bên trong cấm cung lại có thích khách qua lại thoải mái, đến bây giờ các ngươi còn chưa tra ra, thật khốn khiếp!

Tứ nội thị hoảng hốt quỳ xuống:

- Vi thần hành sự bất lực, tội đáng chết vạn lần! Tội đáng chết vạn lần!

Thân là cấm cung tứ đại nội thị, hoàng hậu bị ám sát, đáng lẽ bụng làm dạ chịu, tuy nhiên lúc hoàng hậu bị ám sát thì họ đều ở bên người hoàng thượng, cho nên được miễn vấn tội. Nhưng những người khác thì thảm rồi, toàn bộ hộ vệ của Phượng Loan điện đều bị hỏi tội xử tử, không một ai may mắn tránh khỏi.

Bàng công công nói:

- Hoàng thượng bớt giận! Bốn vị nội thị đại nhân đang toàn lực truy xét thích khách, chỉ là còn cần thời gian!

Đông Chương Đế hừ một tiếng, cơn giận cũng tạm nguôi ngoai.

Hàn Thiết Nhận nói:

- Hoàng thượng! Vi thần đã có chút manh mối, chỉ là...

- Nói!

- Hoàng thượng, nếu như thích khách thật có thể qua lại thoải mái tại cấm cung, hắn nhất định sẽ không bỏ lại hung khí Lục Ngọc Phiến tại hiện trường.

- Hả? Là ý gì?

- Hoàng thượng, vi thần hoài nghi sau khi thích khách ám sát vẫn còn ở lại Phượng Loan điện, vì sợ lục soát ra hung khí nên mới đành phải bỏ Lục Ngọc Phiến lại.

Bàng công công trong lòng chợt động, tuy nhiên thần sắc vẫn không thay đổi.

Hoàng thượng phẫn nộ quát:

- Lúc đó Phượng Loan điện cũng chỉ có một đám phi tử cùng hai vị vương tử, ý của ngươi là họ ám sát hoàng hậu sao?

Hàn Thiết Nhận cuống quít cúi sấp người xuống:

- Hoàng thượng bớt giận! Vi thần không dám, vi thần chỉ là...

- Trẫm hỏi ngươi, Lục Ngọc Phiến này là binh khí của ai?

- Là Đường môn!

- Đường môn? Hừ! Nếu như còn không tra ra thích khách, các ngươi phải đi Đường môn đòi người!

Hàn Thiết Nhận kinh ngạc:

- Hoàng thượng, nhưng Lục Ngọc Phiến này là giả, hơn nữa Lục Ngọc Phiến thật cũng đã thất lạc nhiều năm, Đường môn...

- Trẫm không quản nó thật hay giả, thất lạc hay không, trẫm gia hạn cho các ngươi trong mười ngày còn chưa tra ra thích khách, các ngươi hoặc đầu rơi xuống đất, hoặc nhập Thục đòi người của Đường môn!

Đông Chương Đế nói xong phất ống tay áo một cái rồi bỏ đi.

***

Trong mật thất tại phủ của nhị vương tử, nhị vương tử hỏi Bàng công công:

- Thế nào?

Bàng công công nói:

- Tạm thời họ còn chưa tra ra, nhưng Hàn nội thị đã nhìn ra một số manh mối?

Nhị vương tử nói:

- Công công, Lục Ngọc Phiến là ngươi đưa cho tiểu vương, nếu như việc này để lộ ra ngoài, tiểu vương và công công đều tránh không khỏi liên quan, công công cần phải suy nghĩ cho cẩn thận.

Bàng công công liền nói:

- Nhị vương tử yên tâm, tiểu nhân biết hành sự thế nào. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Được! Không tiễn!

Bàng công công đi ra khỏi nhị vương phủ, trong lòng vừa hận vừa giận, y quả thực không ngờ nhị vương tử cần Lục Ngọc Phiến là để ám sát hoàng hậu. Hiện giờ y chỉ có thể coi như cùng một chiếc thuyền với nhị vương tử mà thôi.

...