Phượng tỷ ngạc nhiên nhìn Sở Phong, vừa thẹn vừa xấu hổ, cũng khó hiểu vì rõ ràng thấy Sở Phong uống hơn mười ly rượu Mê Tô, nhưng vì sao lại không có việc gì?
Thì ra Sở Phong là bách độc bất xâm, rượu Mê Tô của Phượng tỷ chỉ có thể khiến hắn rã rời chốc lát, rất nhanh đã bị cỗ dị khí trong cơ thể hắn làm tiêu tan hết sạch. Trái lại Sở Phong càng có tinh thần hơn.
Sở Phong thấy công chúa còn nằm ở trên bàn, cả người rã rời, bèn nói:
- Phượng tỷ, giải dược!
Phượng tỷ không lên tiếng, Sở Phong lại bảo:
- Phượng tỷ, giải dược!
Phượng tỷ vẫn không nói gì.
Sở Phong cau mày:
- Phượng tỷ, tôi biết cô không có ý hại chúng tôi, vì sao không đưa ra giải dược?
Công chúa thấy vậy vừa bực mình vừa buồn cười, miễn cưỡng mở miệng nói:
- Ngươi muốn Phượng tỷ đưa ra giải dược, cũng phải buông tay ra trước chứ!
Sở Phong ngẩn ra, lúc này mới phát hiện mình còn ôm lấy eo Phượng tỷ, hắn liền buông ra, sắc mặt lại còn áy náy. Phượng tỷ yên lặng lấy ra từ trong người một bình sứ nhỏ đưa cho Sở Phong, Sở Phong hỏi:
- Dùng tế nào?
- Ngửi là được!
Sở Phong đi tới bên cạnh công chúa, mở nắp bình, tức thì một mùi hương tràn ra, rất dễ chịu, công chúa hơi ngửi, tinh thần cũng đã dễ chịu hơn.
Có bóng người lóe lên, Phi Phượng từ cửa sổ nhảy vào, oán hận nói:
- Hừ! Tên kia biết cả kim thiền thoát xác! Lần sau mà để ta gặp phải, không đâm hắn thành tổ ong vò vẽ thì ta không gọi Phi Tướng Quân!
Sở Phong biết là đã để tiếu diện thư sinh chạy thoát, đưa tới bình sứ cho nàng:
- Giải dược đây này, có muốn ngửi không?
Bàn Phi Phượng tức giận nói:
- Ngươi thấy ta giống trúng độc không? Chỉ là rượu Mê Tô, sao có thể làm gì được Bàn Phi Phượng ta!
Sở Phong nhún nhún vai:
- Thì ra Phi Tướng Quân cũng biết diễn kịch?
Bàn Phi Phượng lườm hắn:
- Ngươi mới giả vờ giả vịt, thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa rồi!
Sở Phong nói:
- Vừa rồi ta cũng không phải giả bộ đâu, muội xem, cả thái dương cũng bị trầy da rồi đây!
Công chúa đứng lên, đi tới lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên thái dương Sở Phong, ôn nhu hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Bàn Phi Phượng hừ một tiếng:
- Hắn sao có việc gì được? Hắn cố ý ngã để được công chúa đồng tình! Hắn không ít thủ đoạn đâu!
Sở Phong thực sự là một bụng ủy khuất, nhỏ giọng nói với công chúa:
- Đừng nghe cô ấy nói, vẫn là công chúa biết chăm sóc!
Công chúa mím môi không nói gì.
Bàn Phi Phượng buồn bực hừ một tiếng, đoạn bưng lên ly rượu muốn uống, Phượng tỷ vội nói:
- Phi Tướng Quân, rượu này...
- Rượu này không làm gì được ta! - Bàn Phi Phượng một hơi uống cạn ly.
Sở Phong liền đi qua, kéo lấy nàng nói:
- Phi Phượng, đừng nháo nữa, vạn nhất trúng kế thật cũng không đùa được đâu!
- Hừ! Ta thích, ngươi đừng quản làm gì, ta không săn sóc như công chúa, ngươi đi mà ở bên công chúa đi! Ta muốn uống rượu!
Nói rồi lại cầm lấy một ly rượu, Sở Phong liền đoạt lấy:
- Hảo Phi Phượng, là ta sai rồi. Trong thiên hạ muội dịu dàng nhất, săn sóc nhất.
Sở Phong lại quay đầu nói với Phượng tỷ:
- Phượng tỷ, chuẩn bị thêm một bàn tiệc rượu, ta muốn đối ẩm với Phi Tướng Quân!
Phượng tỷ hổ thẹn nói:
- Sở công tử, ta...
Sở Phong cười nói:
- Cô vẫn là Phượng tỷ của ta, ta vẫn sẽ thường tới Phượng Lâm các vấn an Phượng tỷ!
Trong lòng Phượng tỷ nóng lên, hầu như muốn rớt nước mắt, nói một câu: "Đa tạ!" rồi vội vàng xuống lầu bảo người chuẩn bị.
Bàn Phi Phượng bĩu môi:
- 'Cô vẫn là Phượng tỷ của ta, ta vẫn sẽ thường tới Phượng Lâm các vấn an Phượng tỷ!', sao thân thiết thế!
Sở Phong liền nói:
- Hảo Phi Phượng, muội lại nghĩ đi đâu rồi! Ta chỉ coi cô ấy là đại tỷ thôi mà!
- Thật không, chỉ sợ người ta chưa hẳn coi người là tiểu đệ đâu?
Rất nhanh, trong Nghênh Phong đình lại bày ra một bàn tiệc rươu, mấy người Sở Phong ngồi xuống, Phượng tỷ tất nhiên lại thỉnh tội một phen với công chúa, tuy nhiên vừa rồi Phượng tỷ đã giằng người bảo vệ, cũng là chân tình, công chúa cũng tâm sinh cảm kích.
Sở Phong bưng lên ly rượu:
- Được rồi, uống qua ly rượu này, mọi việc vừa rồi cũng đừng để ở trong lòng!
Bốn người một hơi uống cạn ly rượu, lại lần nữa thoải mái ăn uống.
Phượng tỷ vừa uống vừa nói:
- Không ngờ tiếu diện thư sinh lại đầu phục Tả Hiền Vương, còn ẩn thân tại Phượng Lâm các, ta còn nói hắn lão luyện thành thục, may mà Sở công tử và Phi Tướng Quân không sợ rượu Mê Tô này, bằng không...
Sở Phong liền nói:
- Đã nói đừng nhắc lại việc này rồi mà, Phượng tỷ phải chịu phạt rượu mới được!
Phi Phượng lườm hắn:
- Không ngờ bây giờ võ công của tiểu tử thối này lại cao như vậy!
- Hả
- Tiếu diện thư sinh 10 năm trước cũng là nhân vật có tiếng, một thanh Thư Sinh Truy Hồn kiếm rất có tiếng tăm, không ngờ bị ngươi một tay dễ dàng đánh chạy, xem ra hiện tại có thể tiếp được ta mấy thương rồi đó!
Sở Phong không khỏi cười nói:
- Nói vòng vo một hồi, thì ra vẫn là khen thương pháp của mình cao!
Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Có bản lĩnh ngươi tiếp mấy thương của ta xem!
Sở Phong liền nói:
- Không dám không dám! Thương pháp của Phi Tướng Quân là thiên hạ đệ nhất, một thương có thể đâm ta thành tổ ong vò vẽ, ta cũng không muốn nuôi ong vò vẽ!
Nói xong tất cả mọi người đều bật cười. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Sau đó, khi uống tới canh hai, mọi người mới tự trở về phòng mình.
Sở Phong nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ say, có lẽ là uống khá nhiều. Nửa đêm hắn bật chợt tỉnh dậy, nghe được ngoài cửa hình như có tiếng bước chân đang bồi hồi qua lại.