Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 349: Đảo Lưu Song Nghịch

Ánh đao vừa mới lóe lên đã thấy đao phong của người kia bổ tới, tay phải Sở Phong liền vung ra nắm lấy cổ tay người kia, người kia thấy vậy vội vàng quay đao chém xuống, Sở Phong bình tĩnh uốn cổ tay hóa giải đao phong, đang định xuất chưởng lại nghe vù một tiếng, lại thêm một thân ảnh hạ xuống, chính là người vừa rồi mới lướt đi.

Hai người kia đồng thời xuất đao, hai luồng đao phong một từ dưới lên, một từ trên xuống chém tới Sở Phong, bóng đao loang loáng đầy trời, vô cùng sắc bén.

- Đảo Lưu Song Nghịch Trảm?

Sở Phong quát nhỏ một tiếng, hai tay đồng thời búng ra, "Đinh" một tiếng búng lên sống hai thanh đao, hai người bị đánh lùi lại hai bước, trừng mắt kinh ngạc nhìn Sở Phong.

Sở Phong cười hì hì:

- Ta sớm đã đoán ra là hai cô em Đông Doanh rồi mà, thật là âm hồn không tiêu tán, không ngờ đao pháp tiến bộ không ít, tuy nhiên chiêu điệu hổ ly sơn này của hai cô vẫn còn non lắm, không lừa được ai. Này, mà trong hai cô ai là Thiên Diệp, ai là Thiên Tuyết?

Hai người vừa thu lại đao, hừ lạnh một tiếng:

- Sở Phong, ngươi không về dưới trướng Thần Phong môn thì sớm muộn cũng có người đến lấy tính mệnh của ngươi!

Sở Phong cười nói:

- Sao hai cô phải nóng lòng thế, không phải lần này hai cô tới là để mật báo cho ta đấy chứ?

- Hừ! Chờ chết đi!

Thân hình Thiên Diệp Thiên Tuyết lóe lên đã biến mất không còn dấu vết, Sở Phong thấy vậy cũng không cản, Lan Đình bèn tiến đến hỏi:

- Hai người họ chính là sát thủ Đông Doanh đã tập kích thanh bào nữ tử tại sông Tiền Đường đêm đó phải không?

Sở Phong nói:

- Đúng thế, lúc đó tôi cứu thanh bào nữ tử, cho nên bọn họ vẫn theo sát tôi từ đó đến giờ, không ngờ còn đuổi tới tận Vân Trung, quả thật là khó chịu!

Lan Đình nói:

- Ta thấy bọn họ dường như không có ý giết ngươi!

- A?

Sở Phong lẩm bẩm.

- Chẳng lẽ họ thực sự tới mật báo cho mình? Hai cô nàng này mỗi lần muốn giết mình đều không giết được, chẳng lẽ đã thích mình rồi?

Lan Đình phì cười:

- Có lúc công tử thực sự là...

- Thực sự là cái gì?

- Da mặt rất dày!

Sở Phong cười cười tự lấy tay véo lên mặt mình, tự giễu:

- So với khuôn mặt vô cùng mịn màng của Y Tử cô nương thì da mặt tôi tất nhiên là rất dày rồi!

Hai người quay lại Phượng Lâm Các, Phượng tỷ sớm đã chuẩn bị một bàn rượu thịt trên Nghênh Phượng Đình chờ hai người, thấy hai người Phượng tỷ liền hỏi:

- Lan muội, chuyến này đi thế nào?

Lan Đình nói:

- Quả thực vô cùng tinh tế điêu luyện, nếu như không đến thì thật đáng tiếc!

Sở Phong nói:

- Phượng tỷ, Lan muội của tỷ vừa vào động quật thì miệng toàn nói kinh điển Phật môn, lúc thì Đa Bảo Như Lai, lúc thì tam đại kiếp, lại có lúc nói ngịch phát phi thiên, ba mươi hai tướng, nói rất hăng say, chỉ khổ tôi nghe chẳng hiểu được gì!

Phượng tỷ cười nói:

- Sở công tử, có thiên hạ đệ nhất tài nữ giải thích cho ngươi, ngươi lại còn bất mãn nữa sao?

- Hì hì, đâu có, đâu có! Chỉ là học thức của Y Tử cô nương uyên bác, nói năng lưu loát, chẳng bù cho kiến thức nông cạn của tôi!

Lan Đình cười nói:

- Công tử quá khiêm nhường rồi. Công tử là người thông minh, chỉ là không tùy tiện lộ ra mà thôi!

Sở Phong ngẩn ra: tâm tư của Lan Đình quả thực tinh minh, thực tế những cố sự của kinh Phật này hắn cũng hầu như biết hết, chẳng qua hắn vẫn thích hỏi Lan Đình, vì hắn muốn nghe Lan Đình nói, muốn được nghe giọng nói như oanh như yến của Lan Đình!

Phượng tỷ nói:

- Hai ngươi cứ khen nhau mãi, sao không khen ta chứ?

Sở Phong vội vàng nói:

- Phượng tỷ một mình lo lắng cho một Phượng Lâm Các to lớn như vậy, thực sự là nữ trung hào kiệt!

Phượng tỷ cười khanh khách:

- Cái gì nữ trung hào kiệt, tiên phu không may chết sớm, chỉ để lại cho ta Phượng Lâm Các này, ta cũng chẳng qua là chỉ cố gắng ngẩng đầu lên chống đỡ, miễn cưỡng mới duy trì được. Thôi, không nói những chuyện này nữa, nào, chúng ta cạn một ly!

Nói rồi uống một hơi cạn sạch, Sở Phong cũng vội vã nâng ly uống hết, lại rót đầy một ly nói:

- Chúng ta mấy ngày liền làm phiền Phượng tỷ, thực sự rất xấu hổ, tôi kính Phượng tỷ một ly!

Uống xong lại rót đầy ly nữa, nói tiếp:

- Ly này là tôi thay mặt cho Lan muội của tỷ kính tỷ!

Nói rồi lại uống một hơi cạn sạch.

Phượng tỷ hớn hở:

- Tốt! Phượng tỷ ta lâu rồi không được thoải mái no say, hôm nay sẽ uống đã đời cùng Sở công tử!

Nói rồi rót đầy một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Sở Phong vui vẻ nói:

- Không ngờ Phượng tỷ còn là người biết uống rượu, uống rượu một mình không thú vị, tôi lại kính tỷ một ly! - Hai người cứ thế mỗi người một ly vui vẻ uống với nhau.

Rượu qua ba tuần gò má Phượng tỷ đã nhuốm hồng, tuy đã có chút say nhưng lại càng lộ ra vẻ xinh đẹp thuỳ mị. Lan Đình vội vàng kéo tay áo Sở Phong, Sở Phong cười nói:

- Phượng tỷ, tỷ hơi say rồi, khuôn mặt cũng đã hồng lên rồi! Lan muội của tỷ không cho tôi uống với tỷ nữa!

Phượng tỷ sờ lên mặt mình, cười nói:

- Ta vẫn không uống lại được Sở công tử!

Quay đầu nói với Lan Đình:

- Lan muội, ngày mai muội muốn đi hả?

Lan Đình nói:

- Muội muốn trước khi đi sẽ xem bệnh cho dân chúng Vân Trung một ngày!

Sở Phong cười:

- Y Tử cô nương có lòng tốt, xem ra ngày mai tôi không thoát được chân bốc thuốc, không biết có gặp phải quái chứng gì không?

Sáng sớm hôm sau, Sở Phong cùng Lan Đình tới trước Cửu Long Bích. Sở Phong đặt một chiếc bàn trước Đảo Ảnh Trì, rồi đặt cái hòm thuốc lên bàn, sau đó đưa tay nói:

- Y Tử cô nương, mời!

Lan Đình mỉm cười ngồi xuống, Sở Phong đương nhiên là chống cờ hiệu "Thượng Quan Y Tử" đứng ở bên cạnh, nói lớn:

- Loa loa loa! Các vị hương thân phụ lão, hiện tại thiên hạ đệ nhất y tử sẽ ở đây xem bệnh cho mọi người trong một ngày, mọi người có quái bệnh dị tật gì thì hãy mau mau đến xem!

Hắn vừa hô lớn liền hấp dẫn một đám người vây đến, trong đó có một cô gái, khoác áo khoác lông cáo màu bạc, che mặt bằng lụa mỏng, tóc buộc phù dung kế bay bay trong gió, ung dung bước nhẹ, lộ ra khí quốc sắc thiên hương, hai con ngươi long lanh như sóng nước mùa thu, nhưng giữa trán lại ẩn hiện một chút u sầu. Sở Phong chợt nhận ra đây chính là nữ tử đã quay người lúc hắn vừa nhìn đến trên đường phố Trường An ngày đó. Bên cạnh nàng là một thị nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, toàn thân mặc đồ đen, tóc chải song anh kế thành hai búi hai bên, trông rất xinh xắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Thị nữ kia nhỏ giọng:

- Tiểu thư, là nữ đại phu và người cầm lệnh bài của Hàn thị vệ trên đường phố Trường An ngày đó. Cô ta dám xưng là thiên hạ đệ nhất y tử, tiểu thư, tiểu thư mấy ngày gần đây ăn cơm không thấy ngon, trong lòng buồn bực, có lúc mắt phải còn nháy liên tục, hay là chúng ta thử hỏi cô ta một chút, xem cô ta có bao nhiêu bản lĩnh?

Tiểu thư che mặt vội nói:

- Tiểu Thanh, đừng nên kiếm chuyện!

Tiểu Thanh vẫn cố nói:

- Dù sao thì tiểu thư đang đi giải khuây, không bằng chúng ta đi trêu đùa cô ta một chút, hạ xuống cái tên đệ nhất đệ nhất y tử?

- Tiểu Thanh...

Còn chưa nói xong thì người đã bị Tiểu Thanh đã kéo tới trước bàn, Tiểu Thanh nhanh chóng lấy một chiếc khăn tay đặt lên ghế để tiểu thư của mình ngồi xuống, còn bản thân thì đứng bên cạnh, nói:

- Nữ đại phu, tiểu thư nhà ta đến đây xem bệnh!