Trở lại phía trước khoang thuyền, Sở Phong len lén nhìn sang phía Thiên Ma Nữ, thấy trên mặt nàng vẫn còn hơi hồng, nhưng hình như đang né tránh ánh mắt của mình, dáng vẻ xấu hổ càng thêm tuyệt mỹ.
Ngụy Đích vừa nhìn thấy bộ dạng hai người, đã đoán được chín phần mười, cũng chỉ im lặng không nói.
Thuyền gia dọn xong cơm nước, đang chuẩn bị quay trở lại phía sau, chợt nghe Sở Phong nói:
- Khổ cực cho lão thuyền gia rồi!
Thuyền gia nghe vậy kinh ngạc, cười bồi nói:
- Công tử khách khí rồi! Ba vị không tính toán chuyện cơm nước trên thuyển đơn sơ đã là tốt lắm rồi!
Sở Phong cười cười, nói:
- Lão thuyền gia, thuyền này cũng lớn, vì sao không mang theo vợ con cùng đi?
Thuyền gia vừa nghe Sở Phong nói thế, hai mắt tức thì không nén nổi dòng nước mắt chua xót.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Lão thuyền gia, có chuyện gì vậy?
Thuyền gia nói:
- Công tử có điều không biết, người bạn già của lão đã qua đời, còn duy nhất đứa con gái cũng… cũng…
Nói đến đây thì nước mắt đã rớt xuống sàn thuyền .
Sở Phong vội hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Thuyền gia cố nén nước mắt, nói:
- Ta nói ra, chỉ làm mất hứng thú du ngoạn của ba vị, vẫn là…
Sở Phong nói:
- Thuyền gia, lão cứ nói thẳng là được rồi! Con gái của lão làm sao vậy?
Thuyền gia im lặng một lúc, nói:
- Nó đã bị bắt đi!
- Hả!
Sở Phong ngạc nhiên nhìn thuyền gia, Ngụy Đích, Thiên Ma Nữ cũng lộ vẻ kinh ngạc.
- Bị ai bắt đi?
Sở Phong vội hỏi
- Là Tiêu thái gia!
- Tiêu thái gia là ai?
- Chính là một tên cường hào ở địa phương này. Chúng tôi đi thuyền đều phải nộp tiền hiếu kính cho Tiêu thái gia!
Sở Phong nghe xong, lòng đã sáng tỏ.
Thuyền gia nói:
- Lão cùng bạn già còn có con gái ba người đều dựa vào thuyền này nương tựa lẫn nhau mà sống, vốn chúng ta vẫn là nộp tiền hiếu kính cho Chấn Giang Bảo, không biết vì sao Chấn Giang Bảo bị diệt, nhưng sau đó lại xuất hiện một vị Tiêu thái gia. Ngày ấy hắn mang theo người kéo lên thuyền của ta, bảo ta không cần hiếu kính Chấn Giang Bảo nữa, mà mỗi tháng bây giờ phải nộp tiền cho hắn, ta đương nhiên là không dám cãi lời. Không ngờ vừa lúc đó con gái ta đi ra, hắn thấy con gái ta có vài phần nhan sắc, vì thế ngang nhiên cưỡng đoạt đi!
- Lẽ nào lại như thế!
Sở Phong tức giận quát một tiếng.
Thuyền gia tiếp tục nói:
- Ta cùng người bạn già cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái, đương nhiên không chịu, lập tức đi báo quan, quan huyện cũng phái nha dịch đi đòi người, nhưng lục soát thế nào cũng tìm không được nó, vì vậy quan huyện đã nói chúng ta vu cáo người tốt, đánh chúng ta bốn mươi trượng, bạn già của ta thân thể yếu đuối, không chịu nổi đòn đánh, lại đau lòng vì mất đứa con, trở về trên thuyền không mấy hôm thì qua đời. Lão cuối cùng cũng bảo trụ được tàn mệnh, nhưng là có oan không có nơi kêu, sau đó nghe nói quan huyện đã nhận bạc của Tiêu thái gia, cuối cùng lão cũng đành cam chịu số mệnh.
- Hừ! Quan lại cấu kết với cường hào!
Sở Phong giận dữ nói.
Thuyền gia nói:
- Tiêu thái gia đoạt được con gái của lão, lại còn muốn mỗi tháng ta còn phải hiếu kính hắn, bằng không hắn sẽ đánh chìm thuyền này của lão, còn muốn đem tiểu nữ… đem con lão…
- Đem nó làm gì?
- Bán đi Tích Hương Lâu.
- Tích Hương Lâu?
Sở Phong cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
- A! Là thanh lâu!
Hắn kinh hô một tiếng, cuối cùng đã nghĩ ra.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.vnLão thuyền gia lệ nóng ngưng tròng nói:
- Con lão đã mệnh khổ, lão làm sao lại để nó bị bán vào thanh lâu được.
"Rầm, Sở Phong một chưởng làm vỡ một góc bàn, giận dữ nói:
- Khốn kiếp! Lần sau tới Hàng Châu, ta phải đem đầu chó của tên Tiêu thái gia kia một chưởng cắt xuống!
Thuyền gia bị doạ cho sợ hãi, vội vã lau nước mắt nói:
- Lão đã chấp nhận, hiện tại mỗi tháng hiếu kính Tiêu thái gia hai lần, thì có thể gặp mặt con gái lão một lần. Lão cũng không dám mơ ước điều gì, chỉ hi vọng nó được bình an vô sự! Lão đã quấy rầy ba vị du ngoạn, lão thực sự…
Sở Phong vội vàng nói:
- Lão thuyền gia chớ buồn, nhất định sẽ có ngày cha con đoàn tụ!
Thuyền gia than thở một tiếng, khom người hành lễ, từ từ lui về sau.
Sở Phong vẫn còn giận nói:
- Đã cướp đoạt con gái người ta, lại còn muốn bán đi thanh lâu, thực sự là đáng băm thây vạn đoạn!
Vừa nói vừa đưa tay chém vào không trung vài chưởng.
Ngụy Đích nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Huynh sao biết Tích Hương Lâu là thanh lâu?
Thiên Ma Nữ cũng nhìn sang qua Sở Phong.
Sở Phong nóng mặt, mặc dù không thẹn với lương tâm, nhưng cũng không dám đem chuyện Lưu chưởng quỹ ở Vọng Giang Lâu giới thiệu nơi này cho hắn, bèn quanh co nói:
- Tích Hương Lâu… nghe tên này chỉ biết đây là nơi trăng hoa…
Ngụy Đích nhìn hắn, nói:
- Huynh thông minh như vậy sao?
Sở Phong nghe được trong lời nói của Ngụy Đích còn có ý khác, vội vàng nói:
- Tích Hương Lâu… chính là thương hoa tiếc ngọc mà, cái này rất dễ đoán!
Ngụy Đích thản nhiên nói:
- Còn nói thương hoa tiếc ngọc, xem ra huynh rất quen thuộc nơi này!
Sở Phong thấy oan uổng quá, quýnh lên thốt:
- Ta cũng chưa từng đến mà!
Haha! Thế này thì rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, Sở Phong lập tức cảm thấy không ổn, vội sửa lại:
- Ta thật sự là không có đi mà, là do Lưu chưởng quỹ ở Vọng Giang Lâu bảo ta đi, nhưng ta không có đi!
Hắc hắc, hắn càng tô càng đen.
Ngụy Đích như cười mà không cười nói:
- A, hoá ra là Lưu chưởng quỹ của Vọng Giang Lâu bảo huynh đi à. Hàng Châu quả thật là có một Vọng Giang Lâu, chưởng quỹ tại đó cũng đúng là mang họ Lưu, ở gần đó cũng đúng là có một Tích Hương Lâu…
- Nhưng ta thực sự không có đi!
Sở Phong quát lên, trong lòng thật sự buồn bực, nếu như hắn đã đi thì ngược lại không cần buồn bực như thế, vấn đề là hắn thực sự không đi.
- Tích Hương Lâu nhất định toàn là mỹ nhân, không biết có phải hoa khôi địa phương cũng có ở Tích Hương Lâu không nhỉ?
Ngụy Đích làm như lẩm bẩm, lại làm như đang hỏi Sở Phong.
Sở Phong thực sự tức giận, "Hoắc" quay người sang chỗ khác, ném lại một câu:
- Ta làm sao biết? Muội hỏi ta làm cái gì?
Ngụy Đích và Thiên Ma Nữ liếc mắt nhìn nhau, khoé miệng lại đồng thời khẽ mỉm cười.
Một lúc sau, Sở Phong vẫn còn buồn bực ngồi ở một bên, đửa lưng quay về phía Ngụy Đích và Thiên Ma Nữ.
Ngụy Đích mở miệng nói:
- Huynh không ăn cơm sao?
- Không ăn, no rồi!
Xem ra Sở Phong quả thật đang rất giận.
Ngụy Đích cười nói:
- Bụng huynh đã đói lắm rồi, mau tới ăn cơm đi!
- Nó đang no, đang rất no!
Sở Phong tức giận nói to hơn nữa.
Ngụy Đích và Thiên Ma Nữ không hề để ý đến hắn, hai người bắt đầu ăn, còn cố ý phát ra tiếng rất lớn, tỏ vẻ rất ngon miệng.
Bụng Sở Phong đúng là đang "ùng ục" kêu, nào có phải hắn không đói bụng, nhưng vì sĩ diện nên đành đau khổ chịu đựng, nhưng trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, chỉ cần Ngụy Đích lại gọi thêm một tiếng nữa, hắn sẽ lập tức vứt bỏ sĩ diện, ăn no rồi nói gì thì nói. Ai ngờ Ngụy Đích lại không gọi hắn nữa, ngay cả Thiên Ma Nữ cũng không nói tiếng nào.
Sở Phong thực sự ảo não, "vù" một tiếng đứng lên, một bước đã lướt ra ngoài khoang thuyền, đứng ở trước mũi thuyền ngưng mắt nhìn mặt sông, ngón tay gập lại bắn ra, "xuy" một tia Thiếu Dương Chỉ kình bắn lên mặt nước, tiếp theo lại "xuy, xuy, xuy, xuy" mấy tiếng, Thiếu Dương Chỉ kình lại bắn lên từng mảng bọt nước trên mặt sông, hoá ra là hắn đang trút giận lên Đại Vận Hà!
Ai ngờ sau khi hắn phát ra được vài chỉ, rồi lại không thấy phát ra được nữa, mặc cho hắn đưa tay chỉ chỉ thế nào, vẫn không phát ra được chỉ kình, lại khiến hắn càng thêm buồn bực.
Ngụy Đích và Thiên Ma Nữ cùng nhìn, trong lòng cười trộm, nhưng vẫn như trước không thèm để ý đến hắn.
Sở Phong trong lòng thực sự là không thể chịu nổi thêm nữa, quay người trở lại bên trong khoang thuyền, chuẩn bị cứ mặt dày ăn no đã rồi tính, ai ngờ cơm nước trên bàn đã bị ăn sạch bách.
Sở Phong trừng mắt, một câu cũng không nói được lên lời.
Đêm xuống, Ngụy Đích và Thiên Ma Nữ đã thoải mái đi vào giấc ngủ, Sở Phong cũng làm bộ nhắm mắt lại, giả bộ như đang ngủ say, kỳ thực bụng đói kêu vang "ùng ục" một hồi liên tục, khiến hắn không sao ngủ được.
Hắn mở mắt thấy Ngụy Đích và Thiên Ma Nữ đã ngủ say, bèn len lén đứng lên, nhẹ nhàng bước khỏi căn buồng nhỏ trên tàu, đi tới phía sau, nhìn thấy chỗ thuyền gia vẫn còn sáng đèn!