- Công tử!
Liễu Diệp gọi, kích động lao lên phía trước, hầu như muốn nhào vào trong lòng Mộ Dung !
Mộ Dung thấy bốn người chợt xuất hiện, vô cùng kinh ngạc, Sở Phong càng kinh hỉ hơn, tiến lên một bước, nắm lấy hay tay Mộ Dung nói:
- Mộ Dung đại ca, huynh không sao chứ!
Mộ Dung vội vàng giãy khỏi hai tay hắn, thần sắc có chút xấu hổ, vội hỏi:
- Sao các ngươi lại tới đây?
Sở Phong bất giác sắc mặt không hào hứng, nói:
- Còn không phải là Liễu Diệp nhà huynh nước mắt nước mũi ròng ròng kéo ta tới tìm huynh!
Liễu Diệp trừng mắt, nói :
- Ngươi nước mắt nước mũi ròng ròng thì có!
Mộ Dung nhìn qua Thiên Ma Nữ, nói:
- Vị cô nương này là...
Lời còn chưa dứt, bỗng vang lên một thanh âm:
- Thế điệt đã suy nghĩ rõ ràng hay chưa, ta cũng không có tính nhẫn nại bao nhiêu đâu!
Thanh âm kia hình như từ trên đỉnh truyền xuống, lại dường như từ vách tường bốn phương tám hướng truyền đến, vô cùng hùng hậu.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Kẻ đó là ai, sao lại gọi huynh là thế điệt?
Mộ Dung nói:
- Bảo chủ Phi Ưng Bảo!
- Sao?
- Việc này nói đến rất dài, ta sẽ từ từ kể lại tường tận cho Sở huynh nghe.
Thanh âm kia lại vang lên:
- Thế điệt, năm đó ngôi vị Mộ Dung gia chủ vốn nên thuộc về ta, ta hiện tại chẳng qua cũng là thu hồi những thứ ta nên đạt được, huống hồ thế điệtcũng không có bất cứ tổn thất gì cơ mà!
Sở Phong kỳ quái nói :
- Hắn muốn cái gì?
Mộ Dung nói :
- Hắn muốn khẩu quyết của Tử Ẩn Thần Công!
Tử Ẩn Thần Công chính là tuyệt học của Mộ Dung thế gia, lịch đại chỉ truyền trưởng tử đích tôn, cũng là gốc rễ của Mộ Dung thế gia để đứng vững trường thịnh tại miền Giang Nam!
Thanh âm kia lại nói:
- Cho dù thế điệt không sợ chết, lẽ nào muốn trơ mắt nhìn mấy vị bằng hữu đó của thế điệt phải cùng thế điệt bị vây đến chết ở nơi này sao?
Mộ Dung nói :
- Thúc cố ý muốn thả bọn họ vào đây, chính là muốn mượn việc này tới để áp chế ta?
- Thế điệt, nếu bọn họ đồng ý liều chết tới cứu thế điệt, chắc là sinh tử chi giao, thế điệt sẽ không bởi vì vài câu khẩu quyết, vô tình vô nghĩa khiến cho các bằng hữu của thế điệt phải uổng mạng nơi này đấy chứ.
Sở Phong cười ha ha nói :
- Tào lao! Nếu chúng tôi đã vào được đây, đương nhiên cũng có thể trở ra! Mộ Dung huynh, chúng ta đi!
Nói rồi kéo lấy ống tay áo Mộ Dung tính phi thân lướt đi.
"Ầm ầm ầm ầm!" Một khối cự thạch chợt hạ xuống, thoáng cái đã che lại cửa ra.
- Muốn nhốt chúng ta!
Sở Phong quát lạnh một tiếng, một chưởng chụp lên cự thạch, nhưng dường như là đang đánh lên một tòa đại sơn, một chút phản ứng cũng không có.
Mộ Dung nói :
- Vô dụng thôi, đây là mê cung Cửu môn khốn sát, trong mỗi chín cánh cửa thì sẽ có một cửa có chứa cự thạch nghìn cân, cứng rắn vô bì, tổng cộng có chín nơi, chỉ cần bất cứ cửa nào có cự thạch hạ xuống, thì người bên ngoài không thể tiến vào được, người bên trong không được ra! Hắn cố ý thả cho các người vào đây!
Bảo chủ Phi Ưng Bảo lại mở lời:
- Thế điệt đã ở chỗ này một ngày một đêm, chẳng lẽ còn cho rằng có cơ hội để đi ra ngoài sao? Ta không lệnh Thập tam ưng đối phó với thế điệt, đã là nể tình thúc điệt lắm rồi. Thập tam ưng vừa hiện, tất phệ nhân huyết, tất tàn nhân mệnh!
Mộ Dung khẽ cười nói:
- Bảo chủ không xuất Thập tam ưng, nguyên do đơn giản là bởi vì khẩu quyết thôi. Mộ Dung ta nếu dám một mình vào đây, tất nhiên đã có sự chuẩn bị sẵn, chỉ cần Mộ Dung gia ra lệnh một tiếng, hàng vạn hàng nghìn đệ tử Mộ Dung tại Giang Nam sẽ lập tức đổ xô tới, bảo chủ cho rằng chỉ dựa vào Phi Ưng Bảo này có thể chống đỡ được sao?
- Mộ Dung, ngươi không cần ở đây phô trương thanh thế, ta vây được ngươi tại Phi Ưng Bảo, thì sẽ không sợ Mộ Dung thế gia! Huống hồ phụ thân ngươi đã là một phế nhân, hai thúc bá của ngươi đều không ra gì, Mộ Dung thế gia chẳng qua là dựa vào một mình ngươi đơn độc chống đỡ, ngươi vừa chết, cho dù Phi Ưng Bảo ta không ra tay, tam đại thế gia khác của Giang Nam cũng sẽ trong khoảnh khắc đem Mộ Dung thế gia của ngươi nhổ tận gốc, ngươi cứ nghĩ rõ ràng đi!
Trên đài nhất thời trở nên tĩnh lặng, nét mỉm cười trên mặt Mộ Dung đã chậm rãi biến mất, bộ áo choàng màu tím trên người hơi lay động, Sở Phong cảm giác được sự tức giận nơi nội tâm của hắn.
Hiển nhiên bảo chủ Phi Ưng Bảo đã nói trúng nơi yếu hại của Mộ Dung, sinh tử của hắn quả thực liên quan đến tồn vong của toàn bộ Mộ Dung thế gia, nhất là hiện giờ Tây Môn và Công Tôn đang nhìn chằm chằm như hổ đói!
Sở Phong bỗng nắm lấy tay Mộ Dung, nói:
- Mộ Dung đại ca, chúng ta cùng sinh cùng tử, có nạn cùng chịu! Ta cũng không tin cái thạch bảo bỏ đi này có thể nhốt được chúng ta, chúng ta cứ xông ra ngoài đi!
- Hừ!
Bảo chủ Phi Ưng Bảo quát lạnh một tiếng:
- Không biết trời cao đất rộng, ngươi xem Phi Ưng Bảo của ta là nơi nào, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao, hôm nay các ngươi ai cũng đừng nghĩ rời khỏi Phi Ưng Bảo được nửa bước!
Thiên Ma Nữ đột nhiên hú dài một tiếng, tiếng hú cao vút sục sôi, vang vọng không ngừng tại bốn phía thạch bích.
- Thiên Ma hoành khiếu? !
Phía trên kinh hãi kêu một tiếng.
- Bắc Đường Ngạo! Lập tức mở cửa đá!
Thiên Ma Nữ quát lạnh một tiếng, như sấm chớp rền vang, cả tòa Phi Ưng Bảo cũng như bị chấn động!
- Ngươi là...
- Thiên Ma Nữ!
Cả tòa Phi Ưng Bảo chợt một mảnh tĩnh lặng, một hồi lâu, bảo chủ Phi Ưng Bảo rốt cuộc mở miệng nói :
- Thì ra là Thiên Ma giáo chủ, đắc tội đắc tội!
- Hãy bớt sàm ngôn đi, mở cửa đá!
- Thiên Ma giáo chủ muốn rời khỏi Phi Ưng Bảo, Bắc Đường Ngạo đương nhiên không dám lưu, nhưng những người khác phải ở lại!
- Ta đến cùng đường với bọn họ, thì sẽ phải cùng đường rời khỏi đây!
Lại là một trận tĩnh lặng hồi lâu, Bắc Đường Ngạo lại mở miệng lần nữa nói:
- Người cùng đi với Thiên Ma giáo chủ cũng có thể rời khỏi đây cùng giáo chủ, nhưng Mộ Dung phải ở lại!
- Bắc Đường Ngạo, ngươi có mở cửa đá không?
Trầm mặc chỉ chốc lát, Bắc Đường Ngạo nói:
- Thiên Ma Nữ, mười năm trước võ lâm giang hồ đối phó với ngươi thế nào, trong lòng ngươi hiểu rõ! Vì sao hôm nay phải giúp bọn chúng!
- Đây là việc của Thiên Ma Nữ ta! Bắc Đường Ngạo, ngươi nếu không mở cửa đá, đừng trách Thiên Ma Nữ ta san bằng Phi Ưng Bảo của ngươi!
Bắc Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng:
- Thiên Ma Nữ! Mười năm trước cao thủ của cửu đại môn phái cũng vây hãm không được ngươi, hôm nay ta xem ngươi làm thế nào để thoát khỏi Cửu môn khốn sát của Phi Ưng Bảo ta!
Thiên Ma Nữ hú dài một tiếng, mái tóc dài đột nhiên giương lên, hai mắt bỗng lấp lóe thần quang như kim cương, tay phải giơ lên, nổi lên một tầng quang mang giống như kim cương, "Oanh!" Một chưởng đánh lên cự thạch trên vách tường bên cạnh, kim quang bạo thịnh!
Oa! Cả tòa Phi Ưng Bảo dường như bị chấn động, có điều vách tường vẫn bình yên như cũ.
"Oanh!" Thiên Ma Nữ lại một chưởng đánh lên trên tường! Cự thạch nghìn cân hiển nhiên là không có khả năng bị phá vỡ, Thiên Ma Nữ lại muốn mạnh mẽ phá vỡ tường đá, nhưng tường đá cũng vô cùng hùng hậu vững chắc.
- Thiên Ma Nữ, ngươi nghĩ bằng vào sức lực của mình mà muốn đập tan Phi Ưng Bảo, cũng có phần quá xem thường đại mạc Phi Ưng Bảo của ta rồi đó!
Thiên Ma Nữ không lên tiếng, lại một chưởng đánh lên tường, bụi bặm trên vách tường bị rơi xuống từng mảng, tuy nhiên vách tường vẫn lù lù không lay động như trước!
Sở Phong nói với Ngụy Đích và Mộ Dung:
- Chúng ta đồng loạt xuất thủ!
Ngụy Đích và Mộ Dung gật đầu, thế là bốn người Thiên Ma Nữ, Sở Phong, Ngụy Đích, Mộ Dung vận đủ mười thành công lực đồng thời đánh ra, "Oanh!" Một tiếng nổ vang, vách tường bụi tán loạn, nhưng mà nó vẫn vẹn toàn không tổn hao gì, không chút sứt mẻ!
- Ha ha ha ha!
Bắc Đường Ngạo cười to nói :
- Phi Ưng Bảo này ta đã mất hơn mười năm tâm huyết, các ngươi cho dù phá cả đời, cũng đừng nghĩ phá vỡ được tường đá!
- Cũng chưa chắc!
Sở Phong bỗng vươn hai tay, một trên một dưới đặt ở trước ngực, khẽ quát một tiếng:
- Hỗn nguyên Thái cực!
Hai bàn tay bắt đầu chậm rãi xoay vòng trước ngực, giữa hai chưởng dần dần ngưng tụ một cổ kình khí, kình khí theo song chưởng xoáy tròn của hắn mà xoay tròn theo, càng chuyển càng nhanh, càng chuyển càng hùng hậu, cuối cùng dần dần hiện ra một đồ hình, đồ hình càng lúc càng rõ ràng, là một Thái cực, thẩm thấu ra khí tức viễn cổ nguyên thủy. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
- Nguyên Cổ Thái Cực? !
Bắc Đường Ngạo thất thanh kinh hãi hô lên.
Thiên Ma Nữ, Ngụy Đích, Mộ Dung cũng thất kinh, Thái cực này cũng không phải là Thái cực thông thường, chính là tuyệt học bí tuyệt thất truyền đã lâu của Võ Đang—Nguyên Cổ Thái Cực.