Khi Trương Hồi suất lĩnh ba nghìn khinh kỵ binh tinh nhuệ xuất hiện tại Ngọc môn quan, một vạn hai nghìn thiết kỵ Mông Cổ đã chỉ còn cách Ngọc Môn Quan vài dặm!
Trương hồi quyết định bỏ ý định nhập quan, bởi vì đã không kịp.
Y truyền lệnh ba nghìn kỵ binh xếp thành từng hàng tại một mảnh đất bằng phẳng trước Ngọc Môn quan, toàn bộ tướng lĩnh tiến lên phía trước, lại phái ra đội kỵ binh, chặt bỏ cành cây buộc vào đuôi ngựa, xa xa chạy qua chạy lại ở phía sau, nhất thời cát bụi tung bay mù mịt.
Mới vừa bố trí xong xuôi, Ô Mộc Tề suất lĩnh một vạn hai nghìn thiết kỵ đã chạy như bay tới trước Ngọc môn quan, vừa thấy Trương Hồi đã bày xong trận, ở giữa là một soái kỳ, mặt trên có một chữ "Trương" to, hơn mười tướng lĩnh tiến lên phía trước, trận địa sẵn sàng đón quân địch chiến kỳ phấp phới ý chí chiến đấu sục sôi, phía sau bụi bay tận trời, hình như đang ngầm phục sẵn đại quân.
Ô Mộc Tề thầm cả kinh, vội vàng đưa tay ra hiệu, một vạn hai nghìn thiết kỵ tức thì dừng lại.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vnHiện tại hai quân tại dưới Ngọc môn quan chỉ cách xa nhau chưa tới trăm bước, giằng co lẫn nhau, một bên giáp trụ sáng bóng, thương thuẫn đều giơ cao, một bên chiến mã rền vang, giương cung chờ hiệu lệnh.
Vị tướng phòng thủ phía trên Ngọc Môn quan nhìn mà càng phập phòng lo sợ, gã biết Ngọc Môn quan không thể mất, bởi vì điều này quan hệ đến số phận của bốn mươi vạn đại quân tây chinh, càng quan hệ đến sự tồn vong của toàn bộ Đông thổ. Cửa quan vẫn được đóng chặt, nhưng gã biết rõ ràng cửa quan có đóng thế nào cũng ngăn cản không được một vòng tiến công của thiết kỵ Mông Cổ. Gã không biết Tịnh Hải tướng quân dẫn theo bao nhiêu binh mã tới đây, chỉ biết toàn bộ năm nghìn binh sĩ thủ quan đã sẵn sàng đợi lệnh, chuẩn bị thề sống chết bảo vệ Ngọc môn quan.
Trương hồi đơn thân độc mã tiến lên, cao giọng nói :
- Mời đại hãn Mông Cổ lên tiếng!
Ô Thứ nói :
- Phụ thân, mặc kệ hắn, xông lên đi!
Ô Mộc Tề nói:
- Ta tự có chủ trương!
Nói rồi giục mã tiến lên, tay phải đặt ở trước ngực hơi khom người nói:
- Đó có phải là Tịnh Hải tướng quân?
Trương Hồi trả lời:
- Đúng vậy! Không biết đại hãn đột nhiên tự mình dẫn thiết kỵ chạy tới Ngọc Môn quan là vì cớ gì?
Ô Mộc Tề nói :
- Nghe nói giặc Hung Nô xâm chiếm Tây Vực, đang giằng co cùng đại quân tây chinh, bộ tộc Mông Cổ ta vì đề phòng chiến sự bất lợi, giặc Hung Nô sẽ cướp bóc tới Mông Cổ thảo nguyên ta, nên ta đích thân dẫn thiết kỵ đến đây trợ giúp!
- Nếu như thế, đại hãn sao không báo trước một tiếng?
- Tình thế nguy cấp, cho nên không kịp thông báo tướng quân. Giặc Hung nô ngang nhiên tập kích xâm nhập Tây Vực, thiết kỵ Mông Cổta há có thể ngồi yên không lý đến!
Trương Hồi cười ha ha, nói :
- Đã làm phiền đại hãn, ta đã nhận được hồi báo của Hoa nguyên soái , đại quân Hung Nô ngày hôm qua vừa bị phá, mười vạn đại quân Tịnh Hải của ta đã đến Ngọc Môn quan, chuẩn bị tùy thời tiếp ứng truy kích tàn binh Hung Nô! Tâm ý đại hãn, ta sẽ truyền đạt tới triều đình!
Ô Mộc Tề hơi khom lưng nói :
- Nếu như thế, sự việc của giặc Hung Nô, thì phải làm phiền tướng quân! Đa tạ tướng quân phái người đưa tới bò dê!
Nói xong thúc ngựa quay về.
Trương Hồi trong lòng ngẩn ra, nhưng mặt không đổi sắc nói :
- Mời!
Tâm tư thầm nghĩ: "Trước đó có thám mã tới báo, nói thiết kỵ Mông Cổ không biết vì sao đột nhiên hoãn quân nửa ngày, xem ra đúng là có người trì hoãn bọn họ, nguy hiểm thật!"
Ô Mộc Tề quay về, lập tức truyền lệnh lui quân, Ô Thứ vội la lên:
- Phụ thân, vì sao truyền lệnh lui quân?
Ô Mộc Tề nói:
- Viện quân đã đến, tiên cơ đã mất!
Ô Thứ nói :
- Con thấy kỵ binh bọn chúng không quá mấy nghìn, bụi bặm mù mịt phía sau chẳng qua là để phô trương thanh thế, mười vạn đại quân không có khả năng thần tốc như vậy đã đuổi đến đây! Đám binh mã này căn bản ngăn cản không được bốn bộ thiết kỵ của ta, chúng ta chỉ cần giương trống kéo cờ, chẳng mấy chốc có thể san bằng Ngọc Môn quan, lại đánh thẳng đến đại quân tây chinh, cùng tộc Hung Nô trước sau giáp công,có thể một trận mà tận diệt ...
- Ô Thứ, con suy nghĩ mọi việc đã quá đơn giản! Hai bên Trương Hồi đều có hơn mười tướng lĩnh, nếu như chỉ có mấy nghìn binh, tại sao lại mang tới hơn mười tướng lĩnh chứ? Huống hồ hắn biết rõ thiết kỵ Mông Cổ chúng ta có sở trường về đánh trận trên đất bằng, mà hắn dám bày quân bố trận tại trên đất bằng, tất có chỗ dựa vào!
- Phụ thân, người Trung Nguyên giỏi nhất là giả dối, đây chẳng qua là kế nghi binh của bọn chúng!
- Vạn nhất bọn họ quả thật có mười vạn đại quân thì sao? Ô Thứ, một khi khai chiến, đã thành thế như nước với lửa cùng triều đình. Tương lai còn dài, chúng ta hãy cứ tạm đợi thời cơ đi!
- Phụ thân...
Ô Mộc Tề khoát tay chặn lại, cao giọng quát lên:
- Truyền lệnh xuống, lui quân!
Một vạn hai nghìn thiết kỵ đồng loạt quay đầu ngựa, rút đi như một cơn gió, quả thật là tiến lui đều thần tốc!
Ô Thứ hận đến nỗi nghiến răng, nói :
- Tặc tử! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Xoay người phi ngựa rời đi.
Trương Hồi thấy thiết kỵ Mông Cổ rốt cuộc đã thối lui, thầm thở dài một hơi, nếu như bọn chúng liều lĩnh xông tới, ba nghìn khinh kỵ binh của mình xác thực không chịu nổi một kích!
- Báo!
Một con khoái mã chạy tới, báo với Trương Hồi:
- Khởi bẩm tướng quân, thám tử đã điều tra rõ, trước đó có một lam sam lam sam thiếu niên mang theo một đàn bò dê mượn danh tướng quân khao quân Mông Cổ tại bên ngoài Qua Châu, lại tập kích giết vài thám mã do quân Mông Cổ phái ra, còn trộm đi Ngọc Lung Điêu của công chúa Mông Cổ, khiến cho thiết kỵ Mông Cổ đến trễ nửa ngày!
Trương Hồi thầm nghĩ: "Lam sam thiếu niên? Chẳng lẽ là đồng bạn theo như lời của vị cô nương kia?" .
Y từng nghe Thiên Ma Nữ đề cập qua Sở Phong.
- Báo!
Lúc này lại có một con khoái mã tiến lên nói :
- Khởi bẩm tướng quân, có một lam sam thiếu niên cầu kiến tướng quân!
- Sao?
Trương Hồi vội vàng đích thân đuổi ngựa tiến lên, người đến đúng là Sở Phong, hắn vẫn thầm ẩn nấp ở phụ cận, thấy thiết kỵ Mông Cổđã rút lui , lập tức vội vã tới tìm Thiên Ma Nữ.
Hắn thấy đi đến là một vị tướng quân còn trẻ tuổi, có phần ngoài ý muốn, lập tức chắp tay, nói :
- Tại hạ Sở Phong, ra mắt tướng quân!
Trương Hồi vội vã hoàn lễ, liếc mắt nhận ra con ngựa Sở Phong đang cưỡi đúng là Ngọc Lung Điêu, có chút kinh ngạc, hỏi:
- Thiếu hiệp là người đã giả lệnh khao quân?
- Đúng vậy! Sự tình khẩn cấp, cho nên cả gan mạo danh tướng quân!
Trương Hồi vội vã khom người nói:
- Nếu không có thiếu hiệp trì hoãn quân Mông Cổ nửa ngày, Ngọc Môn quan sớm đã bị san bằng! Thiếu hiệp cùng kia vị cô nương kia thực sự là những người can đảm, Ngọc Môn quan lần này được bảo toàn, toàn bộ là dựa vào năng lực của hai vị! Mời!
Nói rồi đưa tay dắt ngựa ,lấy lễ như đối đãi thượng khách mời Sở Phong nhập quân.
Sở Phong vội vã xua tay nói :
- Tướng quân khích lệ rồi, chút sức lực nhỏ bé mà thôi. Ta là tới tìm vị cô nương kia, vị cô nương kia có tại trong quân chứ?
Trương Hồi ngẩn ra, nói :
- Vị cô nương kia mấy ngày trước đã rời khỏi đây!
- Cái gì?
Sở Phong lấy làm kinh hãi!
Nguyên là khi Trương Hồi tới gần Ngọc Môn quan, đã được thám mã hồi báo, nói đại hãn Mông Cổ quả nhiên tự mình dẫn một nhánh thiết kỵ đang cấp tốc đuổi tới Ngọc Môn quan, nếu tin tức đã được chứng thực, thế là Thiên Ma Nữ không nói một tiếng đã bỏ đi, Trương Hồi đương nhiên cũng không ngăn cản!
Trương Hồi thấy vẻ mặt Sở Phong buồn bã, bèn trấn an nói :
- Ta thấy vị cô nương kia hơn phân nửa cũng là đi tìm thiếu hiệp, thiếu hiệp không cần lo lắng.
Sở Phong cười khổ một cái, nếu tìm mình là tốt nhất, sợ nhất nàng lại không nói một tiếng mà bỏ mình đi, hắn thật rất sợ, hắn nghĩ tới Ngụy Đích, hắn sợ nhất là Thiên Ma Nữ sẽ bởi vì Ngụy Đích mà bỏ mình đi! Hắn càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng thấy có thể, càng nghĩ đến điều đó tâm trạng càng trầm xuống, hắn hướng Trương Hồi cáo biệt một tiếng, vội vã quay đầu ngựa!
Bất kể như thế nào, hắn nhất định phải tìm được Thiên Ma Nữ!