Tại sát bên đại mạc, có một ngọn núi cao, cao chót vót rất hiểm trở, tựa lưng vào núi là một tòa cổ bảo cực kỳ hùng vĩ, cổ bảo rất to rất cao, gần như là ngang bằng với ngọn núi. Cổng chính cổ bảo cũng to đến kinh người, cao chừng bảy trượng, hùng tráng biết bao!

Hai cánh cửa to lớn rất nặng vẫn đóng chặt, mỗi cánh cũng nặng hơn nghìn cân, thật không rõ, chỉ bằng vào sức người, làm sao có thể mở được hai cánh cửa này chứ.

Trên cổng chính có khắc ba chữ to — "Chú Kiếm môn"!

Mỗi một chữ cũng cao hơn cả thân người, tràn đầy khí thế, thấp thoáng ẩn chứa thế giương cung bạt kiếm!

Thì ra cổ bảo tọa lạc nơi này chính là Chú Kiếm môn vô cùng thần bí trong chốn giang hồ.

Môn chủ Chú Kiếm môn Công Thâu Vô Xa, tự xưng là hậu nhân của thần tượng Lỗ Ban Công Thâu Bàn, thuật đúc kiếm điêu luyện sắc sảo. Trăm nghìn năm qua, Chú Kiếm môn chuyên tâm đúc kiếm, cũng không quan hệ đến phân tranh giang hồ. Đúc kiếm chẳng qua là tên gọi chung, thực tế nó đúc bất luận là binh khí gì, binh khí nó đúc, cho dù mỗi một kiện bình thường nhất cũng đều là hàng thượng phẩm nhất đẳng, cho dù là một cây thiết côn vô cùng đơn giản, cầm trong tay cũng như có thần vận!

Chú Kiếm môn tự xưng có thể đúc bất kể là thần binh kỳ khí gì trong thiên hạ, chỉ cần ngươi có thể tưởng tượng được, nó đều có thể đúc cho ngươi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Trong chốn giang hồ rất nhiều môn phái đều đã tìm đến Chú Kiếm môn đúc một hai kiện binh khí, nhưng cũng không dám đặt ra nhiều, bởi vì tiền thù lao đúc binh khí đắt đỏ xa xỉ, không phải cứ tùy tiện muốn là có được.

Trên đỉnh cổng chính còn treo một cái chuông to dày, đường kính miệng chuông chừng một trượng, miệng chuông được treo một cái chày gỗ nhỏ.

Cái chuông to này cũng rất nổi danh, chính là thần chung lừng lẫy nổi danh của Chú Kiếm môn — Chú Hồn chung!

Chú Kiếm môn cho rằng các loại binh khí tầm thường trên thế gian chỉ được hình thể, không được thần hồn, cho nên vô pháp cùng chủ nhân tâm ý tương thông. Mà Chú Kiếm môn đúc chính là thần hồn cho binh khí, bởi vậy binh khí nó đúc mỗi một kiện đều chứa chứa cái hồn, có thể tuỳ theo ý chuyển của chủ nhân, dưới có thể ngang hàng cùng bảo khí thế gian, trên có thể tranh phong cùng thượng cổ thần binh!

Cho nên, phàm là tới cầu Chú Kiếm môn đúc kiếm, nhất định phải gõ lên Chú Hồn chung treo ở trên cổng chính, với ý là đúc hồn cho thần binh!

Cũng không phải người nào cũng dám gõ cái chuông này, bởi vì muốn đạp vững lên cái chuông này tuyệt không phải là chuyện dễ, lại còn phải dùng một cây chày gỗ gõ cái chuông to dày như vậy phát ra tiếng, đòi hỏi phải có nội kình cực kỳ hùng hậu, còn có một điều, nếu như gõ không vang, Chú Hồn chung sẽ ầm ầm rơi xuống, vận khí tốt thì bị trùm bên trong chuông, Chú Kiếm môn cũng sẽ không làm khó hắn, lại treo lên cái chuông lần nữa để thả y rời đi; nhưng vận khí không tốt, trực tiếp sẽ bị cái chuông khổng lồ đè thành thịt vụn!

Cho nên bất kể là người nào đến đây đúc kiếm đều phải suy nghĩ một chút cân lượng của bản thân mình, rốt cuộc có thể gõ vang cái chuông khổng lồ này không đã.

Một bóng đen che mặt vô thanh vô tức xuất hiện tại phía trước Chú Kiếm môn, là Phi Ưng.

Nàng một thân hắc y dính đầy cát bụi, hai mắt cũng mang theo nét mệt nhọc, hiển nhiên đã trải qua bôn ba lặn lội mấy ngày liền.

Nàng ngẩng đầu thoáng nhìn qua Chú Hồn chung treo cao ở trên đỉnh cánh cửa, phi thân nhảy lên, đầu ngón chân đạp liên tục lên cánh cổng chính, thoáng cái đã lên tới dưới miệng chuông, đưa tay nắm lấy cái chày gỗ treo ở miệng chuông.

"Boong…boong…boong…boong…boong…boong…b oong…"

Gõ liên tiếp bảy tiếng, sau đó phiêu thân trở xuống mặt đất.

Liên tục gõ bảy tiếng, điều này chỉ sợ cũng là chưa bao giờ từng có ở Chú Kiếm môn gần trăm năm nay, bởi vì gõ cái chuông này cũng không thể tùy tiện được. Gõ một tiếng đại biểu đúc binh khí tầm thường, gõ hai tiếng đại biểu binh khí bậc trung, gõ ba tiếng đại biểu binh khí thượng đẳng, gõ bốn tiếng đại biểu đúc binh khí nhất đẳng, gõ năm tiếng đại biểu đúc thượng phẩm binh khí nhất đẳng. Đương nhiên, mỗi lần gõ thêm một tiếng, tiền công đúc kiếm cũng sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

Bởi vậy, tiếng chuông rất hiếm khi vượt quá năm tiếng, mà Phi Ưng lại liên tục gõ bảy tiếng.

"Ù ù ù ù..." Hai cánh cửa to lớn nặng nề chậm rãi mở ra, Phi Ưng lách mình lướt vào, cửa chính lại chậm rãi khép lại!

Phi Ưng đi thẳng tới đại đường, bốn phía một người cũng không có, nàng liền đứng ở trong đại đường, yên lặng chờ đợi.

Một hán tử đi ra, y thấy là một nữ tử che mặt, thoáng cảm thấy kinh ngạc, chắp tay nói:

- Là cô nương gõ chuông?

- Đúng thế!

- Cô nương có biết là đã gõ mấy tiếng?

- Bảy tiếng!

Hán tử kia không ở hỏi nhiều, xoay người đi vào bên trong, một hồi, một trung niên nhân đi ra, nhìn trang phục của y, hiển nhiên rất có bối phận địa vị.

Y cũng không nhiều lời, chỉ hỏi:

- Cô nương muốn đúc vật gì?

- Ta muốn gặp môn chủ các ngươi!

Người nọ hơi nhíu mày, nói:

- Môn chủ chúng ta vừa lúc không có ở đây, cô nương muốn đúc cái gì, cứ nói cho ta biết là được!

Phi Ưng bỗng từ ống tay áo rút ra một cây quạt, cũng không có mở ra, duỗi về phía trước, nói:

- Ta muốn gặp môn chủ các ngươi!

Ánh mắt người nọ rơi vào cây quạt, bỗng mở to hai mắt, không nói hai lời, xoay người rời đi.

Rất nhanh, môn chủ Công Thâu Vô Xa đích thân đi ra, y nhìn qua tầm bốn mươi tuổi, miệng rộng mặt chữ điền, để chút râu, rất có khí độ!

Y mặc một bộ giáp phục vàng óng, có phần giống lân, lại có phần giống giáp, lại có phần giống bào, có chút quái dị, có điều không một ai dám coi thường bộ y phục này, bởi vì đó chính là chí bảo trấn môn của Chú Kiếm môn Hoàng Kim Kỳ Lân giáp, mỗi một tấc trên mặt đều là cơ quan!

Có người nói bộ Hoàng Kim Kỳ Lân giáp này là môn chủ khai sáng tự mình đúc ra, là tín vật môn chủ của Chú Kiếm môn, mỗi một đời được truyền xuống, ai mặc vào bộ Hoàng Kim Kỳ Lân giáp này, người đó chính là môn chủ Chú Kiếm môn.

Bởi vậy, lịch đại môn chủ Chú Kiếm môn sẽ không tuỳ tiện cởi xuống cái giáp này!

- Công Thâu tiên sinh!

Phi Ưng thoáng chắp tay.

- Là cô nương muốn đúc kiếm?

- Đúng vậy!

Phi Ưng cũng không nói nhiều, trực tiếp cầm cây quạt trong tay đưa cho Công Thâu Vô Xa.

Công Thâu Vô Xa tiếp nhận, ánh mắt có phần kích động, ngoại trừ Đường môn, cũng chỉ có Chú Kiếm môn của y mới chân chính hiểu rõ cây Lục Ngọc phiến này rốt cuộc có thần công bao nhiêu.

"Phạch!"

Công Thâu Vô Xa mở cây quạt, hai mắt che giấu không được hiện lên quang mang.

- Là Lục Ngọc phiến! Thần công, quả nhiên là thần công! Đường Ky Trữ quả nhiên là một đời kỳ nhân, đáng tiếc...

- Ta muốn môn chủ dựa theo dáng dấp cây quạt này tạo ra thêm một cây!

Công Thâu Vô Xa "Phạch" hợp lại cây quạt, đưa trả lại cho Phi Ưng nói:

- Cô nương xin mời người cao minh khác, thứ cho Chú Kiếm môn ta bất lực!

Phi Ưng không có thu lại cây quạt, chỉ nói:

- Ta chỉ muốn môn chủ tạo ra một cây quạt nhìn qua giống nhau như đúc mà thôi.

- Ý của cô là, cơ quan bên trong...

- Chỉ cần giống hình dạng là được.

Công Thâu Vô Xa không lên tiếng.

- Ta hy vọng môn chủ có thể trong vòng bảy ngày hoàn thành nó!

Công Thâu Vô Xa thu hồi Lục Ngọc phiến, mỉm cười, nói:

- Không cần bảy ngày, mời cô nương ba ngày sau hãy trở lại!

- Vậy làm phiền môn chủ!

- Cô nương liên tục gõ Chú Hồn chung bảy tiếng, dự định xuất ra bao nhiêu tiền công?

- Một xu không đưa!

Hai mắt Công Thâu Vô Xa bỗng nhìn thẳng Phi Ưng, bộ kỳ lân giáp mơ hồ rung động lên tiếng boong boong.

Phi Ưng nói:

- Nếu như môn chủ nhất định phải muốn tiền công, vậy ta chỉ đành mời cao minh khác.

Công Thâu Vô Xa thu hồi ánh mắt, lại rơi xuống cây Lục Ngọc phiến trong tay.

- Được! Chú Kiếm môn ta sẽ ngoại lệ một lần, không lấy một xu. Tuy nhiên cô nương phải nói cho ta biết một việc!

- Mời nói!

- Là ai muốn đúc cây quạt này?

- Ma Thần tông!

Phi Ưng lưu lại ba chữ này, liền rời khỏi Chú Kiếm môn. Nàng biết Công Thâu Vô Xa đáp ứng nàng ba ngày sau giao quạt, thì tuyệt đối sẽ không chậm nửa khắc.

...