Một tháng sau, cuối cùng phủ tướng quân cũng đã chuẩn bị xong.

Trước khi mạt thế đến thì cũng đã làm gần xong chỉ là chỉnh chu quét dọn một chút, mặc dù việc này có điểm lãng phí nhưng là không phải phí lương thực cần lúc này là được rồi.

Dù sao việc xây một phủ đệ riêng là việc cần thiết mà.

Trước khi dọn về phủ đệ, Trần lão thái thái vỗ tay y nói" về phủ rồi nhớ chăm sóc cho bản thân, rảnh rỗi đến đây thăm lão già này"

Dương Tiểu Nguyên nhìn bà đã tóc bạc thành một đầu màu trắng, trong lòng vừa xót vừa buồn y mỉm cười ôm lấy bà gật đầu nói" vâng, bà không chê thì con sẽ qua đây làm phiền người, để Yên nhi lớn một chút con sẽ bế bé con qua chơi cùng bà nha"

Trần lão chỉ cười không nói gì nữa, ai mà nghĩ mối quan hệ của họ sẽ trở nên tốt như vậy chứ.

Tr ần lão nắm tay y dặn dò đủ thứ có điểm không muốn xa y cùng Yên Nhi.

Y mỉm cười hứa rằng sẽ thường xuyên về thăm bà, y có thể nhìn ra ngoài mặt Trần lão lão tỏ vẻ nghiêm khắc nhưng bà cũng là một nữ nhân diụ dàng, thời đại này nếu nữ nhân gia dấu không độc ác sẽ rất thê thảm.

Bà cũng chỉ vì bảo vệ con cái của mình cũng như là tương lai cho bản thân mà thôi.

Nếu nữ nhân không có con thì như là cây ăn quả không trái không có tác dụng cả.

Dương Tiểu Nguyên nhớ đến một câu nói của Mạnh Tử một nhân vật theo trường phái Nho gia ’ Nhân chi sơ tính bổn thiện’ con người sinh ra ai cũng mang bản tánh lương thiện, không ai sinh ra là ác, nếu có cũng chỉ do hoàn cảnh mà ra.

Phủ Mã gia.

Hồng Tuấn lo lắng nói, Doanh Xuyên đã liên tục đau bụng mấy ngày nay rồi, thuốc uống cũng không hết máy tên lăng bâm đó đưa như thế nào mà y còn dau hơn trước khi uống nữa.

Người mà Mã Hồng Tuấn tin tưởng chỉ có là đại ca hắn ta Tư Duệ Kỳ Vũ mà thôi, mà phu lang đại ca thì cũng có thể tin tưởng được.

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Doanh Xuyên hắn bế bỗng y lên một đường chạy ra xe ngựa đi thẳng đến phủ tướng quân.

Từ trong phủ phía không xa đã bị che khuất bởi cây cột, một phụ nhân đứng đó nhìn theo hướng hai người đi mà trầm ngâm, bà như nhìn ra được cái gì đó mà khe khẽ thở dài.

Xem ra không lâu nữa sẽ có một chuyến đi tạ lễ với Trịnh gia rồi a.

" Tuấn Nhi đâu rồi?"một nam nhân trung niên đứng bên cạnh phụ nhân hỏi.

" đi đến phủ đại tướng quân rồi a " Giang thị nhún vai một cái nói.

Mã Xuân Kiên nhướng mày nói" khi không đến đó làm gì chứ? Làm phiền ngài ấy nữa à?" ông không hài lòng về con mình.

Nhưng Giang thị rất bình tĩnh nói " thằng bé Tiểu Xuyên bị ốm nên thằng con in ông lo lắng nên đến đó tìm phu lang của tướng rồi a "

Mã Xuân Kiên nghe đến đây liền nhíu mày nói ’ suốt ngày đi cùng hán tử thì ra thể thống gì nữa chứ? Hơn nữa khi nào thú con người ta vào cửa đây"

Mã lão gia thở dài nói " con bé Tiểu Yên đã chờ thằng này bảy năm rồi, đừng tưởng ta không biết hi xưa nó vì không muốn lâấycon người ta nên mới đi tòng quân nha"

Nhà Mã Hồng Tuấn hắn là chi chính bên dưới còn có chi thứ nữa, phụ thâ hắn Mã Xuân Kiên là quan tam phẩm, chức vị quan văn cũng chẳng thấp, là người cương trực nên cũng được vị vua trẻ hiện tại là Võ Thiên quân tính nhiệm a.

Nhà Mã Hồng Tuấn ngoài hắn ta ra có một đệ đệ kén hai tuổi hẹn cũng đã thành gia lập thất đã có một tiểu hán tử ba tuổi rồi.

Nếu không làm gì cho hắn đi tòng quân như vậy chứ, hơn nữa Hồng Tuấn từ nhỏ đam mê võ thuật sau này tòng quân cũng giữ chức vụ phó tướng làm cho Mã Xuân Kiên nỡ mày nở mặt.

Nên onng mới mặc kệ nhi tử mình già đầu tính tình không nên nết nhưng ông rất phiền lòng đứa con này.

Nhìn xem đệ đệ hắn nhỏ tuổi hơn đã co con ba tuổi ròi, còn hắn đâu đến hôn thê cũng không thèm ngó ngàng quay về đã hơn một tháng rồi mà còn không đi đến thăm người ta nữa a.

Không biết học ai mà vô tâm như vậy a.

" ai biết được đâu a" Giang thị nihnf phu quân mình dang rầu rĩ thì bà cũng chỉ một câu khó hiểu như vạy rồi rời đi a.

Quay lại với Mã Hồng Tuấn chiếc xe ngựa đã xông thẳng đén phủ tướng quân.

Hắn ta bế ngang Doanh Xuyên đi một mạch vào trong miệng luôm gọi đại tẩu.

Bên trong đây hai vợ chồng trẻ Dương Tiểu Nguyên đang chơi cùng Yên nhi liền bị người hàu vào thông báo.

" cho người vào đi" y nhẹ nhàng lên tiếng nói.

Mã Hồng Tuấn được cho phép liền bế người đi vào đặt Doanh Xuyên tạm lên giường của hai người Tiểu Nguyên.

Nhìn Mã Hồng Tuấn gấp gáp hối thúc mình bách mạch y liền phì cười nói ’ nhìn ngươi như là đang lo lắng cho phu lang vậy đó "

Câu nói của y không những không khiến hắn ta tức giận còn ngại ngùng đương nhiên không chỉ một người xấu hổ a.

Tuy nhiên khi y bách mạch thì liền níu mày nhìn người đang nằm làm cho Doanh Xuyên đang lo lắng căng thẳng liền nhân hai cảm xúc a.

Dương Tiểu Nguyên mày càng nhíu chặt đuổi hai người Tư Duệ Kỳ Vũ ra ngoài mặc dù lo lắng cho Doanh Xuyên, nhưng Mã Hồng Tuấn vẫn đi ra chừa khonng giang riêng tư cho hai người.

Chờ hai đại nam nhân ra ngoài y mới nhàn nhạt nói" ngươi là song nhi?" mặc dù là một câu hỏi nhưng y nói vô cùng chắc chắn, Doanh Xuyên đau cũng chỉ là do tới kì mà thôi a.

Doanh Xuyên"!"

Mộc có lời muốn nói “các bác đã ngửi thấy mùi gì chưa nè”.