Phía Nam ngoại ô, cách Kinh Thành khoảng hơn hai mươi dặm*.

* 1 dặm = 1,609344 km hay làm tròn thì khoảng 1,6km.

" nhanh lên một chút nữa là tới kinh thành rồi " Dương Khanh liên tục thúc ngựa, bàn tay nắm dây cương đến nổi đầy gân xanh.

Xe ngựa không ngừng xốc nãy trên đường đi, Dương Nhanh chỉ biết cầm chắt dây cương điều khiển ngựa mau chóng chạy đến kinh thành.

Trong lòng đang âm thầm kêu gào, vì cái gì mà đã đến được đây còn gặp thật nhiều tang thi nữa?!.

Mấy người Tư Duệ Kỳ Vũ vừa chạy phía sau bảo vệ vừa phải giết tang thi đuổi theo.

Kỳ Vũ vừa phải bảo hộ Tiểu Nguyên vừa phải thúc ngựa chạy, làm dây thần kinh hắn đang căng chặt như dây đàn đây.

" Nguyên nhi trong túi áo của ta có pháo cùng mồi châm lửa, em lấy nó đốt lên "Hắn vừa vung tay chém một con tang thi đang muốn vươn móng vuốt tới, vừa nói với y.

Dương Tiểu Nguyên cũng không nhiều lời, lần mò mà tìm pháo tín hiệu cùng mồi châm lửa.

Cuối cùng y cũng đã lấy được, tay có điểm run mà châm lửa.

" bùm" trên bầu trời giữa trưa liền vang lên một tiếng nổ, những đóm sáng màu đỏ lập lòe trên không rồi dần tắt đi.

Phía xa ở Kinh Thành cũng đã nhận được tín hiệu cầu cứu.

Chính điện.

" bệ hạ, Tư Duệ tướng quân đã đốt pháo " đại tổng quán ghé vào tai của Võ Thiên Quân.

" mau cho 500 binh lính tinh nhuệ đến nơi phát ra pháo tín hiệu" vị hoàng đế trẻ không hề do dự mà ra lệnh tri viện cho Tư Duệ Kỳ Vũ.

" bệ hạ, bây giờ bên ngoài Kinh Thành loạn lạc, 500 binh lính tinh nhuệ chỉ đi cứu người là quá nhiều" một vị quan nhân lên tiếng.

" Mã Thương à?" hắn hiếp mắt nhìn người nói, tên này sau mạt thế tới liền ham sống sợ chết.

Nếu không phải thế cục bây giờ chưa ổn định, thì hắn đã sớm muốn một lướt tóm hết đám tham quan này rồi.

Vô dụng không giúp được gì cho dân.

" mau cho 500 binh lính tinh nhuệ lập tức khởi hành, Lí Tương sẽ dẫn đầu tiếp viện" Hắn hoàn toàn không để tâm lời phản đối, quyết đoán mà đưa ra quyết định.

Lí Tương mừng rỡ mà nhận lệnh, nhà bọn họ còn lo cho a di không biết thế nào.

Nếu mà hoàng thượng không cho quân tiếp viện.

Thì điều này nó lên rất nhiều điều, chứng tỏ Võ Thiên Quân cũng không thật sự tín nhiệm Tư Duệ Kỳ Vũ như hắn thể hiện.

Nhưng may hắn đây là một vị minh quân.

Nhận lệnh Lí Tương không chờ đợi nữa mà thúc ngựa ra khỏi cổng thành, hướng đến phía Nam ngoại ô.

Bên đây mấy người Dương Tiểu Nguyên vẫn đang chống đỡ.

Lần này rời đi Tư Duệ Kỳ Vũ chỉ đem theo mười người, điều là thân tín của hắn.

Mà bây giờ vừa phải bảo vệ, người phải chém giết hơn nữa số lượng tang thi cả mấy trăm thẩm trí cả nghìn.

Với tình hình này còn có thể tăng thêm.

Dương Tiểu Nguyên vẫn còn đang hoang mang, tại sao mấy ngày gần đây lũ quái vật này lại có thể ra ngoài ban ngày như vậy được chứ?.

Y hoàn toàn không thể hiệu được, lúc này lại có biến xảy ra.

Xe ngựa của bác cả y đã bị lũ tang thi làm lật.

Không chỉ vậy còn bắt cầu mà lật cả xe ngựa của gia đình y.

" A Vũ, Nguy rồi!" y kêu lên một tiếng, trái tim lúc này nó đập mạnh đến nổi y còn nghĩ nó sẽ rơi ra ngoài.

May mắn là cả nhà y không sao cả, nhưng gia đình bác cả y không như vậy hảo.

Đại tẩu của y Mai thị lại ngay lúc này bị một con tang thi tóm lấy.

" phập" Võ Mặc Lâm bắ n ra một mũi tên, ghim vào đầu con tang thi đó.

Nhưng những thứ không may liền vồ vập mà ập tới, Mai thị chuyển dạ muốn sanh.

" đúng là đồ đàn bà thúi, không làm nên chuyện gì " Trương thị tức giận mắng.

Dương Quyền cũng còn chút tình người, gã ta ôm lấy nàng lên chạy đi hướng y mà cầu cứu.

" Tiểu Nguyên cứu lấy thê tử của ta "

Y thân là đại phu nhìn thấy vậy mà không ra tay cứu thì thật không phải người mà, nhìn quanh một hồi cách đó không xa có một căn miếu hoang.

Đây cũng không biết là sự trùng hợp gì nữa, y hét lên nói.

" mau vào trong miếu "

Cả đám người liều mạng chạy như điên, căn miếu cũ kỹ bây giờ là chỗ lánh nạn của họ.

Cũng may cửa cũng còn khá chắc chắn có thể trụ được một lúc.

Mai thị được Dương Quyền đặt xuống chỗ mà Dương Tiểu Cẩn đã trải một ít vải bên dưới.

" a đau quá " Mai thị khuôn mặt tái nhợt mà r3n rỉ vì cơn đau ở bụng.

" mẹ nàng ta! nàng ta bị cắn rồi!" Lúc này Dương Thục Mai tinh mắt mà nhìn thấy vết cắn ở tay của Mai thị.

" nàng ta sẽ biến thành quái vật đó!" Thục Mai sợ hãi nói.

" làm ơn! cứu đứa bé.

.

ta có thể chịu đựng được mà! cầu xin ngươi Tiểu Nguyên " Mai thị nước mắt lăn dài nói.

Dương Quyền nhìn đến vết cắn trên tay thê tử mình, liền sợ hãi mà buông tay nàng ra, lùi về sau hoàng sợ nhìn.

Thấy cảnh này Mai thị không khỏi chạnh lòng, những năm nay nàng làm dâu Dương gia cũng không dễ dàng gì, chỉ khi đến lúc mang thai mới được coi trọng một chút.

Nhưng nàng vẫn là nhịn không được đau lòng về người phu quân này, gã chưa từng bênh vực nàng dù là một chút.

Chỉ biết nghe lời của mẫu thân chàng ta là Trương thị, khiến nàng sống cũng không dễ chịu là bao.

" nam nhân đều ra ngoài đi " y cũng không thể bỏ mặt Mai thị được, nàng đã cầu xin như vậy, lương tâm một thầy thuốc không cho phép y bỏ mặt bệnh nhân.

Tư Duệ Kỳ vũ nhìn y một cái hắn nhẹ nhàng nói" ta đứng ở bên ngoài, có gì cứ hét lên có ta ở đây"

Y nhìn hắn mỉm cười mà gật đầu.

Bên ngoài người nhà bác cả y, tham sống sợ chết mà suy nghĩ đủ thứ.

Sự chờ đợi dai dẳng tiếng rên khe khẽ của Mai thị vì chịu đau nhưng vẫn không dám hét to, cùng tiếng gào thét của lũ tang thi hòa lẫn vào nhau tạo nên không gian căng thẳng tột độ.

.