Ngày hôm sau, Nhược Thần vẫn là nụ cười dịu dàng nho nhã, vẫn khách sáo lễ
phép với mọi người như cũ. Mọi người chạy đến hỏi bài tập, cậu ta vẫn là kiên nhẫn thường thấy.
Chỉ có tôi biết, hoàn toàn là giả tạo, giả tạo!!!!
Các đồng chí, người đứng trước mặt các người là một con người siêu cấp giả
tạo, cậu ta chẳng những gian xảo mà còn công nhiên đùa giỡn với thiếu nữ đàng hoàng. Các đồng chí, các đồng chí. . . . .
Nhưng tôi mà nói ra sự thật, thế nào bọn họ cũng cười chết tôi. Không thể làm gì hơn, tôi đành dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm vào Nhược
Thần.
Tại sao chứ? Tiểu nhân mà cũng có thể xinh đẹp đến vậy ư? Đôi mắt màu nâu
nhạt, dáng vẻ dịu dàng, gió thổi qua còn hơi hơi xao động, chẳng khác gì mỹ nữ.
Tôi đang làm cái gì vậy chứ? Còn ca ngợi kẻ thù nữa!!!! Tôi … Tôi thật là khinh bỉ bản thân mình.
Thở dài một hơi, quay đầu lại phát hiện gương mặt to lớn của Đậu Bản, tôi hét to một tiếng: “Cậu điên à? Dọa chết mình!”
Đậu Bản vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, chỉ vào tôi nói: cậu đang suy nghĩ cái chuyện gì đó, gương mặt mâu thuẫn thấy rõ.
Một giây sau, cô ta cợt nhả nói với tôi: ồ, thì ra là đang ngắm người ta sao? Rốt cuộc, kết quả là bị tôi hành hung một trận.
Đậu Bản là cô bạn mà tôi quen từ lúc học cấp 2, cũng vào trường F cùng tôi.
Tình hình lúc chúng tôi quen biết rất chi là thú vị.
Trong trí nhớ của tôi, đó là một xế chiều với ánh nắng vàng rực rỡ. Có lẽ, do mặt trời quá chói lóa mà làm cho người ta có hơi … à thì, buồn
ngủ.
Cũng vào buổi chiều nắng vàng này, một cô bé vừa vào năm đầu (là tôi) tìm
được một tổ chim sẻ ở ngoài cửa sổ hành lang, tôi ngắm nhìn nó thật chăm chú.
Không biết đã ngắm bao lâu, cũng không biết là tôi đang ngắm chim sẻ hay là
chim sẻ đang ngắm tôi, tóm lại, tôi mệt mỏi, chim sẻ cũng đã mệt mỏi,
tôi mới duỗi lưng, chuẩn bị đi vào phòng học.
Lúc xoay người lại, thình lình phát hiện bên cạnh tôi là một cô bé cũng
đang đi vào cõi thần tiên. Khi tôi nhìn thấy cô ta, cô ta cũng nhìn thấy tôi, hai người bị hù không nhẹ.
Im lặng, bỗng, một cô bé khác chạy đến kéo cậu ta: “Đậu Bản, sao lại ngẩn người ngồi đây vậy?!”
“Đậu Bản?” Tôi kinh ngạc, đúng là … một cái tên thật cá tính a ~
Khi cậu ta bị kéo đi rồi, vẫn còn lưu luyến quay lại nhìn tôi một cái, từ
giây phút đó, mối quan hệ sống chết có nhau giữa chúng tôi đã được hình
thành.
Bây giờ, cậu ta học cùng một lớp với tôi, đây là chuyện an ủi nhất từ lúc
tôi vào cấp ba đến nay, dù trong thời gian này, cậu ta cười vui vẻ hơn
ai hết …
Hai người chúng tôi còn đang cười đùa, chuông vào học đã vang lên. Tỏ vẻ
không thể xa cách được một chút, cậu ta lập tức trở về chỗ ngồi.
Tôi lấy sách ra, liền nhìn thấy Nhược Thần quay đầu lại nhìn tôi, tôi lập
tức cảnh giác. Đúng là miệng chó không phun được ngà voi, cậu ta giảm
thấp âm lượng, nói với tôi:
“Ngắm ai vậy? Có phải tôi không?”
Thật là bái phục vị thiếu gia này luôn, kỹ thuật làm thám tử không ai bằng. Tôi suy nghĩ, miệng cũng thuận theo cậu ta mà nói:
“Đúng vậy, thiếu gia, đang ngắm người đó, được chưa?”
Cậu ta ngẩn người, gương mặt trắng noãn thoáng chốc ửng đỏ. Tôi có thể nhận thấy được kinh ngạc trong mắt cậu ta, thấy vậy, cậu ta nhanh chóng xoay đầu đi chỗ khác.
Ha ha ~ nhưng mà, lần này tôi thắng rồi. Ha ha ha ~ bổn cô nương không phải dễ trêu nha ~
Tôi sung sướng hát ca, hoàn toàn không biết rằng, bóng lưng ở đằng trước
tôi đang cảm nhận sự rung động khác thường trong lòng.
Ngày hôm đó, sóng bỗng yên biển bỗng lặng, thái độ của Nhược Thần với tôi
cũng dần giống như những người khác, không còn len lén châm chọc tôi
nữa. Tôi vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng dần dần hiểu ra, người này
đang cắn rứt lương tâm, cho nên mừng rỡ vô cùng.
Nhưng lâu dần, trong lòng tôi bỗng có chút mất mát nho nhỏ. Điều duy nhất
không thay đổi chính là cái biệt danh “cún con nhà Nhược Thần”. Mọi
người đều bảo là thuận miệng, mà tôi lại không quyền không thế, đành để
cho bọn họ vui vẻ gọi vậy.
Đảo mắt một cái đã đến nghỉ hè, suốt hai tháng đều ở nhà không dám ra
ngoài. Chuyện năm ngoái đã trở thành bóng ma trong lòng tôi, vĩnh viễn
đều không thể quên được. Bây giờ vất vả lắm mới nguôi ngoai được phần
nào, nhất định không thể đi ra ngoài chịu chết được.
Khổ cực gì cũng sắp qua đi rồi, bà mẹ vô tình của tôi lại bảo:
“Hoan Hoan, lấy đặc sản ở dưới quê mà ba mới đem lên qua nhà mới của dì đi.”
Không phải chứ, tôi thầm rên một tiếng.
“Nhiệt độ bên ngoài là 37 độ đó, mẹ, mẹ nhẫn tâm để con gái của mẹ chịu khổ sao?”
Mẹ tôi liếc tôi một cái, chẳng thèm để ý.
Tôi hậm hực buồn bực bò dậy từ trên chiếu, bắt đầu bôi kem chống nắng, mới
thoa xong một bên tay, đã nghe thấy mẹ quát một tiếng lớn: “Còn không đi nữa?!”
Phụ nữ biến sắc cũng nhanh quá đi chứ, trong nháy mắt, tôi đã bị đá ra khỏi nhà. Hu hu hu, điều hòa của tôi, chiếu của tôi … Thật khóc không ra
nước mắt.
Ánh mặt trời chói chan thì thôi đi, tôi còn phải cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ, không ngừng kêu lên những tiếng bi thảm nữa, hu hu …
Aiz, dù chiếc xe đạp của tôi không có cũ lắm, nhưng mà chạy vào cái khu nhà xa hoa như vậy, nhất định sẽ bị người ta cười chết!
Quả nhiên, sau khi vào cửa, tôi bị bảo vệ cản lại, bọn họ nghi ngờ tôi là
người đưa đồ ăn đến. Xin nhờ, ông chú à, chú có thấy cô bé dễ thương nào mà đi đưa đồ ăn chưa? Khuyên can mãi, rốt cuộc cũng được thả.
Đồ đã đưa đến, lại được ăn thêm bữa cơm tối, tôi cảm thấy mỹ mãn, chuẩn bị chạy về nhà. Khi lấy xe đạp ra, tôi phát hiện, trong bồn hoa có một thứ gì đó mềm như nhung, đang ngọ nguậy không thôi.
Thử lại xem xem, wow ~ đúng là một con cún đáng yêu nha. Là giống gì thì
tôi không biết, nhưng nhìn nét mặt vừa vô tội, vừa ngây thơ này, làm tôi thoáng một cái vui vẻ hẳn lên.
Tôi ném chiếc xe sang một bên, vội vã chạy đến ôm con chó nhỏ xinh xắn kia. Con cún này, còn liếm ngón tay nữa, mềm mềm nhẹ nhẹ, tôi như ăn được
đường mía vậy, cả trái tim cũng thấy như mềm nhũn đi.
Tôi ôm rồi ôm mãi, không nỡ để nó xuống. Đúng lúc đó, một âm thanh quen thuộc dịu dàng vang lên sau lưng tôi, “Hoan Hoan.”
Tôi theo bản năng đáp một tiếng, quay đầu nhìn lại. Cùng lúc đó, bé cún
đáng yêu trong lòng tôi cũng biến mất, chạy về nơi giọng nói phát ra.
Sau đó, tôi nhìn thấy dưới ánh đèn cách tôi vài bước, là một dáng vóc thân
quen, đang nhàn rỗi dựa vào cây cột. Đèn đường sáng choang, chiếu xuống gương mặt anh tuấn, dịu dàng như nước nhìn tôi.
“Nhược Thần?”
Tôi mở to miệng không nói nên lời, cho đến khi cậu ta ôm bé cún đến gần tôi, trong đầu tôi vẫn chưa có được ý thức gì.
Cậu ta nhìn tôi, yên lặng một hồi lâu rồi nói:
“Đã lâu không gặp.”
Tôi ngượng ngùng cười, tình cảnh này đúng là có chút không hay, hơn nữa …
Tôi liếc nhìn bé cún trong ngực cậu a, thì ra đây là “Hoan Hoan” trong
truyền thuyết, aiz, thật mất hết mặt mũi rồi.
Tôi nhanh chóng chạy về bên cạnh chiếc xe cũ kỹ. Nhưng cậu ta kéo tôi lại, sau đó, tôi nghe cậu ta nói – - -
“Thật ra, tôi rất thích cậu!”
“Cái gì!” Tôi khiếp sợ nhìn cậu ta, nghe thấy tiếng tim đập nhanh như nổi trống trong ngực mình.
Vẻ mặt của cậu ta rất nghiêm chỉnh, một giây sau, đột nhiên nở nụ cười gian xảo nói:
“Bởi vì, cậu thật sự rất giống, rất giống với cún ngoan của tôi … .”
Tôi nhìn “Hoan Hoan” đang cọ cọ vào trong lòng cậu ta, cảm giác như đang
ngồi trên tàu xe siêu tốc, ngực như sắp nổ tung rồi!!!!
Vị thiếu gia này, I phục U! ! ! !
Tôi thất hồn lạc phách bước lên xe, cậu ta đứng sau lưng tôi còn không quên bảo: phải cẩn thận đó nha. Hừ, không biết là ai làm cho tôi phân tâm
nữa!!! Tôi sắp bị cậu ta ép đến điên rồi!
Ngơ ngác rời đi, trong đầu vẫn còn nhớ đến nụ cười ranh mãnh đó của Nhược Thần.