Có Con Chim Sơn Ca

Chương 5: Chúc Anh Có Một Giấc Ngủ Thật An Lành

Tống Địch Tân nhanh chóng hoàn hồn, rối rít bước vào cười nói: “Bác sĩ Chung, chúng ta lại gặp nhau rồi, tôi đến thăm đàn em khóa dưới của tôi.”

Chung Phất Sơ cựa mình ra khỏi tay Chu Dư An, thấy hai người họ quen nhau thì bảo: “Vậy tôi không làm phiền hai người chuyện trò nữa.” Lúc quay người sắp đi, anh bỗng ngoảnh lại nói với Tống Địch Tân:

“Mai cậu ấy sẽ tiến hành phẫu thuật, tối nay không được ăn gì đâu.” Vừa nói còn vừa liếc một đống túi đồ ăn trong tay Tống Địch Tân và Chu Du An đang ngồi trên giường, hiển nhiên người phía sau đã nằm trong danh sách mất  tín nhiệm của anh rồi.

Tống Địch Tân sửng sốt, vội vàng đáp: “Bác sĩ Chung yên tâm, tôi sẽ chỉ cho cậu ấy ăn bữa này thôi, tuyệt không có bữa sau.” Nói rồi đích thân tiễn Chung Phất Sơ ra cửa.

Đợi mọi người đi hết xong, Chu Dư An lập tức kéo Tống Địch Tân lại tra hỏi: “Nói mau nói mau, sao anh lại quen bác sĩ Chung vậy hả?”

Tống Địch Tân suy nghĩ chốc lát, đáp: “Ừm… có thể tạm coi là khách sộp của anh đi.”

Chu Dư An lườm ngay tức thì, “Em còn là nhà tài trợ của anh đây này! Cho anh mười phút, em muốn biết tất tần tật về anh ấy.”

“Không được không được đâu, bảo vệ sự riêng tư của khách hàng là đạo đức nghề nghiệp của anh đó.” Tống Địch Tân bày ra vẻ mặt rất chi là kiên định.

Chu Dư An hừ tiếng, mười phần tự tin tuyên bố: “Không nói chứ gì, thế thì chủ đầu tư này sẽ lập tức rút vốn khỏi phòng khám của anh!” Tống Địch Tân đương tính tách khỏi Trung tâm tư vấn đang làm để ra mở phòng khám riêng, và nhà đầu tư số một của gã chính là Chu Dư An.

Vẻ mặt kiên định của Tống Địch Tân dần tan rã, gã thở dài thườn thượt, nói: “Anh mới tiếp nhận khách hàng này thôi, còn chưa kịp tìm hiểu gì, chỉ biết là anh chàng bác sĩ Chung này bị mất ngủ rất nghiêm trọng.”

Mất ngủ? Đây không phải là bệnh chung của “nô lệ công việc” hay sao? Chu Dư An – đại gia không cần è lưng đi làm không thể hiểu nổi trường hợp này.

Tống Địch Tân liếc cậu cái, nghi hoặc hỏi: “Cưng lại đang nghĩ cái gì không đứng đắn đó?”

“Ủa gì, em quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của nhân viên y tế của quốc gia không được hở?”

“Cưng hẵng quan tâm chính mình trước đi.

Ban nãy đã nghe rõ chưa, bác sĩ Chung bảo tối cưng liệu mà khóa mồm vào đó, anh không có thời gian trông cưng đâu, chiều anh có việc rồi.”

“Yên tâm đê bác, ở trước mặt bác sĩ Chung, em tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời.” Chu Dư An nói mà tỉnh bơ như không.

Tống Địch Tân nghĩ bụng, nếu cưng mà nghe lời thật thì nãy bác sĩ Chung người ta cũng chả phải cố ý dặn dò anh đây trông chừng cưng đâu.

Hai người xàm quần với nhau thêm lúc nữa, Tống Địch Tân do vẫn đang canh cánh việc ở trung tâm tư vấn nên chào tạm biệt về trước, Từ Hành thì gọi điện báo không tới được, Chung Phất Sơ cũng chẳng ghé thêm lần nào, Chu Dư An cuối cùng chỉ còn mỗi mình, đành phải tự thân vận động mở đống đồ ăn kia ra.

Cậu gẩy gẩy chọn chọn một hồi, thấy còn chả ngon bằng cơm căn-tin Chung Phất Sơ mua.

Đương định lựa bừa lấy một món lấp tạm cái bụng, Lý Tuệ Đình đã mở cửa phòng bước vào.

“Bác sĩ Chung bảo chị mua cơm cho em, nhưng chị không biết em thích ăn gì nên chọn bừa mấy món thanh đạm.” Lý Tuệ Đình đặt hộp cơm lên chiếc bàn nhỏ của Chu Dư An.

Chu Dư An tức khắc lên tinh thần, mắt sáng bừng nhìn cô, “Bác sĩ Chung bảo thế thật á?”

Lý Tuệ Đình bị ánh sáng chói lóa trong mắt Chu Dư An rọi thẳng tới, tưởng cậu không tin nên bảo ngay: “Thật đó, bác sĩ Chung tốt lắm á.

Trước có một ông lão không con không cháu nằm viện, cũng chẳng có tiền thuê hộ lý riêng, thế là bác sĩ Chung thuê luôn hộ lý cho ông ấy, còn chăm lo không ít.”

Chu Dư An chun chun mũi, tỏ vẻ đáng thương cất lời: “Chị nói với bác sĩ Chung là em cũng đáng thương cực kỳ đi.

Chẳng giấu gì chị, em một thân một mình lên thành phố này làm ăn bươn chải, cha không đau mẹ không thương, đến cả ông chủ cũng là phường đểu cáng.”

Lý Tuệ Đình ngây người một chốc, rồi nhẹ nhàng an ủi: “Mạnh mẽ lên, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”

“…”

“Thôi em ăn đi, chị đi trước nha.

Nếu có chuyện gì thì bấm chuông gọi ở đầu giường nhé.” Lý Tuệ Đình muốn đi kiểm tra các phòng khác.

Chu Dư An vội nói: “Đợi đã đợi đã đợi đã! Chị cho em số điện thoại di động của bác sĩ Chung được không ạ? Có chuyện gì em sẽ nhờ anh ấy tư vấn.”

Lý Tuệ Đình ngẫm nghĩ một hồi rồi đồng ý, sau đó cả hai thêm WeChat của nhau.

Cả một buổi chiều dài đằng đẵng, Chu Dư An chỉ dán kịt mắt vào đồng hồ, đoán xem chừng nào Chung Phất Sơ sẽ đến kiểm tra phòng.

Thế nhưng đợi mãi đợi mãi đến tận tám giờ tối, cũng chẳng thấy bóng dáng Chung Phất Sơ đâu.

Cậu nhai rôm rốp hai viên kẹo rồi mà vẫn đắng mồm như không, gắng gồng cơ mắt chơi game, bụng bảo dạ hay gọi điện thoại quấy rối phát coi sao?

Mà bấy giờ tại nhà của Chung Phất Sơ, Tống Địch Tân lại đang thở một hơi thật dài: “Anh Chung à, bước đầu tiên trong quá trình tư vấn tâm lý là phải thẳng thắn kể ra, đây là yêu cầu duy nhất của tôi.”

Gã và Chung Phất Sơ đã hẹn sẽ làm một buổi tư vấn tâm lý vào tối nay.

Để tâm trạng Chung Phất Sơ được thả lỏng thì địa điểm được chọn chính là nhà của anh.

Chỉ là suốt cả buổi tối, Tống Địch Tân nói đến khô cả mồm rát cả họng rồi mà Chung Phất Sơ cũng chẳng kể được bao câu.

“Hay là anh viết ra một vài từ then chốt đi?” Tống Địch Tân lấy một tờ giấy và đặt nó trước mặt Chung Phất Sơ.

Chung Phất Sơ lẳng lặng cầm bút, sắc âm u nơi đáy mắt thoảng hiện, đôi môi mím chặt.

Anh dừng lại thật lâu, mới chầm chậm viết một chữ xuống mặt giấy, lực độ mạnh mẽ cứng rắn, tựa thanh kiếm bén sắc chém toang hồi ức phủ đẫy bụi lì.

Tống Địch Tân nhìn qua, là chữ “mẹ”, trong lòng gã tức thì có suy đoán.

Như này xem ra tâm bệnh chất chứa của Chung Phất Sơ quá nửa là xuất phát chấn thương tâm lý thời thơ ấu, và nguyên nhân chủ yếu là do mẹ anh gây ra rồi.

“Còn nữa không?” Tống Địch Tân đặt nhẹ thanh âm, mang theo cả ngữ khí khích lệ.

Lại là một hồi lặng thinh, Tống Địch Tân ngước lên nhìn, nhận ra toàn bộ khuôn mặt của Chung Phất Sơ đã đều ảm đạm, đáy mắt chứa nặng u tối như thể đang cuộn trào cơn cuồng phong bão tuyết.

Giống một gã tù nhân đã bị giam cầm quá lâu chốn lao tù, lâu đến mức chẳng còn rõ tháng năm, dẫu căm ghét số mệnh mình nhưng vẫn còn tham sống mà vất vưởng trên cõi đời này.

Chỉ ở nơi góc khuất không ai biết, gã mới có thể từ từ trút ra hết thảy những mỏi mệt và căm ghét trong con người mình.

Tống Địch Tân thôi nhìn vào mắt anh, cúi xuống ngó đăm đăm vào cây bút trong tay Chung Phất Sơ.

Đợi thật lâu, thật lâu, cuối cùng ngòi bút ấy cũng được gạch nét, lưu lại mặt giấy hai chữ “em trai”.

Chỉ là khi viết hai chữ này, lực độ đã không còn cứng rắn và gằn từng nét tràn ngập thù hận quyết tuyệt như viết chữ “mẹ”, mà là thoáng vẻ hỗn loạn cùng do dự, và còn cả mãnh liệt không cam lòng.

Tống Địch Tân muốn đang đà cho Chung Phất Sơ viết thêm nữa, nhưng khi ngẩng lên, gã bỗng thấy đôi lông mày của Chung Phất Sơ đã cau chặt, hiển nhiên là không muốn tiếp tục.

Gã chỉ đành phải thu tạm chút khởi sắc này trước đã, rồi trấn an:

“Lần sau chúng ta lại nói tiếp nhé.” Bất kể như nào thì hôm nay cũng đã có tiến triển.

Gã liếc đống thuốc ngủ trên bàn, và một loạt Pikachu lớn nhỏ trong phòng, sau đó thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nhà Chung Phất Sơ.

Trên chuyến tàu cuối cùng về nhà, Tống Địch Tân nhớ lại tình trạng của Chung Phất Sơ mà Diệp Lan đã kể với gã đợt trước.

Chung Phất Sơ được Chung Mục Viễn nhận nuôi tại cô nhi viện vào mùa hè năm anh mười tuổi.

Không ai biết trước đó anh đã phải trải qua những gì, chỉ biết hồi ấy khắp người anh chằng chịt vết thương vết sẹo, lầm lì u ám và có khuynh hướng bạo lực.

Tổn thương tâm lý thời thơ ấu là kịch bản căn nguyên của đời người, những năm gần đây gã đã tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân như vậy.

Tình trạng chung của họ là đều đã mắc bệnh quá lâu, bệnh tình cứng đầu, và vết thương tuổi thơ đã ăn sâu đâm rễ nơi đáy lòng.

Thời gian không những không thể chữa lành nỗi đau mà còn khiến những vết sẹo ngày càng hiện hằn rõ.

Những người lớn lên với những trải nghiệm đau thương thường sẽ càng nhạy cảm, đa nghi và thích dùng bạo lực lạnh, thậm chí còn có xu hướng tiến tới lãnh cảm cực đoan và rối loạn nhân cách.

Cho đến bây giờ, Chung Phất Sơ vẫn chưa đi chệch quá nhiều khỏi những hành vi bình thường, là do anh đã buộc chặt trái tim mình trong một cái kén lạnh lẽo, gần như là cắt đứt hoàn toàn giao lưu tình cảm với thế giới bên ngoài, ngày qua ngày tự khép kín mình lại, càng lúc càng chìm sâu vào vũng bùn lầy ký ức, cuối cùng chỉ có thể tự làm tổn thương chính mình.

Tống Địch Tân suy nghĩ rất nhiều, nghĩ rồi nghĩ cuối cùng thành thở dài một hơi.

Những đứa trẻ được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc thường sẽ luôn lạc quan, vui vẻ và dễ mến, giống như Chu Dư An vậy.

Nhưng suy cho cùng, đâu phải ai cũng may mắn được sinh ra trong một gia đình hoàn hảo.

Ánh đèn mờ ảo như đêm trăng mù sương, trong căn nhà trống trải này, chỉ được bày biện vài đồ đạc tẻ nhạt với ba màu chủ đạo đen, xám và trắng.

Màu sắc ấm áp duy nhất là đến từ từng chú Pikachu muôn loại muôn vẻ, mềm mại và tươi sáng.

Chung Phất Sơ vẫn ngồi lặng trong thư phòng, sự mỏi mệt thấm đượm trong cơ thể, giờ đây đã ngùn ngụt trào ra từ nơi đầu ngón tay rã kiệt, khiến y trang cũng thành tả tơi rách nát.

Anh xé tờ giấy trên bàn rồi ném vào thùng rác, dợm đứng dậy đi tắm thì chuông điện thoại bất ngờ réo vang.

Bình thường, tầm này mà có điện thoại thì đa phần là do bệnh viện gọi đến.

Anh xốc lại tinh thần rồi đến chỗ đặt di động, nhưng màn hình lại hiển thị một dãy số lạ, anh thoáng khựng, mới nhấn nghe máy.

“Bác sĩ Chung buổi tối tốt lành! Đoán xem em là ai nào?” Chất giọng rõ ràng là được cố tình thay đổi, song vừa nghe, anh đã đoán được luôn chủ nhân là ai.

Trong thoáng chốc, Chung Phất Sơ đã bị kéo giật ra khỏi màn đêm cô quạnh về ban ngày ồn ã, nơi phòng bệnh ồn ào, và có cậu bệnh nhân ồn ào nào đó.

“Chu Dư An, cậu có chuyện gì sao?”

“Wow, anh đoán siêu quá! Em có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh đây, sao buổi chiều anh lại không tới kiểm tra phòng thế ạ? Em chờ anh lâu lắm luôn, chờ đến mặt trời tan việc ngôi sao đi làm luôn á.”

Bên kia đầu dây vẳng tới âm thanh của TV, tiếng xì xào loáng thoáng cho ta ảo giác như tiếng cười nói ồn ã, tựa tấm phim thu nhỏ cảnh sinh hoạt đời thường trong một tỉnh lẻ, nơi có ngàn hộ dân sinh sống.

Chung Phất Sơ ngả lưng ra ghế, đặt một tay lên mặt bàn, một chốc sau mới mở lời: “Không phải có bác sĩ thực tập tới kiểm tra đấy sao?”

“Vậy sao mà được ạ, ngày mai mổ rồi mà sao bác sĩ phụ trách lại không tới coi được chứ? Dù gì em cũng quý giá lắm ớ.” Cậu chàng nọ nói với phong thái sao mà đúng lý hợp tình quá thể.

“Không còn đáng thương nữa rồi à?” Chất giọng Chung Phất Sơ vẫn lạnh, song đã vương chút ít cười cỏn con, anh nhớ tới chuyện hồi chiều Lý Tuệ Đình đã kể.

Cậu chàng nọ ngẩn ngơ một hồi, mãi mới thốt nên câu: “Đáng thương, đáng thương chứ anh, cho nên bác sĩ Chung hãy quan tâm em chút chút đi ạ.

Chúng mình cùng nhau xây dựng mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân thật là hài hòa nha.”

Chung Phất Sơ đã từng làm vô số lần tiểu phẫu dạng như Chu Dư An, song chưa lần nào gặp phải trường hợp dây dưa khó nhằn thế này bao giờ.

Anh ngẫm nghĩ đôi chốc, hỏi theo ý của cậu: “Vậy bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”

Bên kia im lặng một hồi, sau đó, giọng điệu mang theo chút oán trách cất lên: “Bác sĩ Chung à, anh chỉ biết hỏi mỗi câu này thôi ạ?”

Chung Phất Sơ chẳng nghĩ rằng mình có vấn đề chi, hỏi lại: “Thế theo ý cậu, tôi phải nói gì?”

“Dạ… thì ví dụ như nói cho em biết khi nào em có thể xuất viện này, khi nào thì cắt chỉ, có để lại sẹo không, có tái phát hay không này… Đại loại như vậy á anh.” Cậu chàng nọ nã liên tằng tằng, rõ ràng đã có chuẩn bị trước.

Chung Phất Sơ lẳng lặng lắng nghe, một lúc sau mới lên tiếng: “Những vấn đề cậu nêu phía trên, tôi sẽ nói cho cậu sau khi phẫu thuật xong.”

Cậu chàng nọ hít sâu một hơi, sa mạc lời luôn, mãi sau mới xổ ra được một câu: “Thôi, hẹn gặp anh vào buổi phẫu thuật ngày mai.”

Chung Phất Sơ ừ tiếng, đương chực cúp máy, cậu chàng nọ đã chêm thêm đôi câu nữa: “Chúc anh có một giấc ngủ thật an lành, sức khỏe của em giao hết cho anh đó ạ.

Bác sĩ Chung ngủ ngon nha.”

Trong điện thoại chỉ còn vang âm báo bận, Chung Phất Sơ ngẩn ngơ nhìn di động, sau cùng lưu số điện thoại này vào danh bạ, ghi thành: Chu Dư An giường số 42.

Còn trên giường số 42 của Khoa ngoại lồng ngực bệnh viện Hán Nam bấy giờ, Chu Dư An cúp điện thoại xong thì lập tức giơ tay bụm lấy mặt.

Ngoại hình Chung Phất Sơ quá xuất chúng, bình thường cậu chỉ rặt chú ý đến khuôn mặt anh, chứ ít khi để ý đến giọng nói, chỉ khi gọi điện mới vỡ lẽ ra, ai uiiiiiiiii, giọng bác sĩ Chung hay quá trời quá đất luôn á.

Cậu đang âm thầm kích động thì chuông điện thoại bỗng reo réo từng hồi, cậu căng thẳng ngó cái, ấy ra lại là Từ Hành.

“Hú Lạc Lạc, mai tao phải bay đi bàn một phi vụ nên không qua với mày được, vô cùng xin lỗi mày.

Hay để tao thuê một hộ lý tạm thời qua với mày nhé?”

“Quả đúng là Từ ‘cùi’, anh còn lạ éo gì chú nữa.” Chu Dư An sưng sỉa mặt mày.

“Dạ dạ dạ, em đúng là Từ cùi đây ạ.

Giờ em lập tức sắp xếp một hộ lý cao cấp phục vụ trọn gói ban đêm cho ngài, ngài thấy ok không ạ?”

“Ta méo cần hộ lý nhá, bây giờ ta chính là một bông hoa trắng nhỏ íu đáng thưn, mi chớ có làm ba lăng nhăng khiến ta bị OOC, hứ.”

“Tao nôn, mày có mà là hoa ăn thịt người ngang ngược thì có, cái loại mà mọc gai khắp người ấy.”

Chu Dư An tức thì cúp máy, không hề đắn đo xíu nào.