Chu Dư An vốn định nghỉ ngơi thêm vài ngày để hồi phục cho tốt đã, nào ngờ thành phố Văn Hoa đang lên kế hoạch tổ chức lễ hội văn hóa toàn quốc ở Giang Than, chính quyền thành phố sẽ mời một công ty chịu trách nhiệm truyền hình trực tiếp lễ hội văn hóa.

Cậu và Từ Hành nghe ngóng được thì quyết định sẽ tóm sống cơ hội hiếm có này.

Công tác chuẩn bị cho giai đoạn đấu thầu rất rắc rối, Từ Hành phụ trách chạy quan hệ, còn Chu Dư An phụ trách lập kế hoạch đấu thầu.

Ngày nào cậu cũng làm thêm giờ đến tận hơn chín giờ tối mời về, còn muộn hơn cả Chung Phất Sơ.

Hôm nay đến tận mười giờ tối Chu Dư An mới ra khỏi công ty, sau khi tạm biệt nhân viên thì tính gọi taxi đi về.

Kết quả đi ra bỗng nhìn thấy một chiếc xe quen đến không thể quen hơn đã đỗ sẵn ở ngoài.

“Phất Sơ!” Mệt mỏi cả ngày trời của Chu Dư An tức khắc bay sạch sẽ, hứng khởi ngồi vào ghế phụ, mắt sáng như sao, hỏi: “Anh đợi lâu chưa ạ?”

Chung Phất Sơ ném cho cậu một túi sô cô la, đáp: “Cũng không lâu lắm, anh cũng vừa mới tan làm.”

Chu Dư An đang đói thật, vừa ăn sô cô la vừa lúng búng nói: “Sáng ngày kia bọn em đấu thầu, buổi chiều là được bay.

Ngày kia anh phải đi làm không ạ?”

“Ngày kia anh được nghỉ, có thể đến đón em.” Chung Phất Sơ nói.

“Tuyệt vời! Thế chiều bọn mình sẽ đi chơi, cơ mà đi đâu được nhở?” Chu Dư An bẻ một miếng sô cô la đút cho Chung Phất Sơ.

Dạo này hai người quá bận, phải đến lúc đi ngủ mới được ở bên nhau, cậu đã muốn được đi hẹn hò với Chung Phất Sơ từ lâu rồi.

Chung Phất Sơ ăn miếng sô cô la, đáp: “Hôm qua ông gọi điện hỏi anh khi nào đưa em về, em muốn đến thăm ông không?”

Chu Dư An không ngờ Chung Mục Viễn vẫn nhớ mình, nghe thế thì vội vã gật đầu: “Muốn ạ, em cũng nhớ ông lắm!” Cậu lại nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi hỏi nhỏ: “Nếu ông biết quan hệ của tụi mình, liệu có tức giận không ạ?”

Suy cho cùng Chung Mục Viễn cũng đã lớn tuổi, khả năng suy nghĩ sẽ có phần bảo thủ.

Liệu ông có thể chấp nhận đứa nhỏ mình nuôi lớn có người yêu cùng giới không? Chu Dư An rất lo lắng về vấn đề này.

Bỗng, cậu nghe thấy Chung Phất Sơ chậm rãi nói: “Những đứa trẻ lớn lên ở Vãn Chung Gia Viên, bất kể có đi đâu, một khi có người yêu, nhất định sẽ đưa người yêu về ra mắt ông nội.” Anh ngừng lại, quay sang nhìn Chu Dư An, đôi mắt thoảng hiện ý cười, “Em nghĩ ông bảo anh đưa em về gặp ông là vì gì?”

Chu Dư An ngớ người, bấy giờ mới hiểu thì ra Chung Phất Sơ đã kể cho Chung Mục Viễn biết lâu rồi.

Hai tai cậu ửng hồng, cúi đầu xoắn túi sô cô la, tủm tỉm cười, biết rồi còn cố hỏi: “Vì gì ạ?”

“Vì em là người yêu của anh.”

Chung Phất Sơ trả lời rất bình tĩnh, nhưng Chu Dư An lại như nghe thấy bài thơ tình cảm động nhất trần đời.

Ánh đèn neon tràn ngập đường phố sáng rực như thức uống đầy màu sắc khiến người choáng ngợp.

“Bởi vì em là người yêu của anh, Chu Dư An là người yêu của Chung Phất Sơ!”

Chu Dư An không giấu được sự ngọt ngào và vui sướng trong lòng.

Nếu không phải Chung Phất Sơ đang lái xe thì cậu đã bổ nhào hôn ngấu nghiến bạn trai của cậu rồi.

Giờ cậu chỉ có thể phấn khích ngồi nguyên tại chỗ rì rầm câu này, trong mắt như là dải ngân hà chứa hàng vạn vì tinh tú.

Chung Phất Sơ liếc cậu chàng đang hớn hở bên cạnh, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Em không chỉ là người thương của anh, mà còn là người thân của anh.

Mối quan hệ của họ là gần gũi nhất trên đời này, vĩnh viễn không cách nào chặt đứt, mặc cho em không hề biết điều ấy.

———–

Đêm trước hôm đấu thầu, Chu Dư An nằm trằn trọc trên giường không tài nào ngủ được.

Cậu đang căng thẳng gấp đôi, một là vì cuộc đấu thầu, hai là vì đi gặp Chung Mục Viễn.

Chung Phất Sơ có thể cảm nhận được sự lo lắng của người trong lòng.

Anh hôn lên trán cậu, thì thầm bảo cậu: “Phải ngủ thật ngon mới thể hiện tốt được.”

“Nhưng mà em không ngủ được.” Chu Dư An chau mày rì rầm, “Hay anh kể chuyện cho em nghe đi ạ?”

Chung Phất Sơ chưa từng kể chuyện cho ai nghe bao giờ, mà cuộc đời anh cũng chẳng moi được ra câu chuyện hay ho nào để kể, đành phải hỏi cậu: “Em muốn nghe chuyện gì?”

“Kể chuyện hồi nhỏ của anh á, có chuyện gì vui không này?” Chu Dư An nhắm mắt hỏi, cậu vẫn rất tò mò về quá khứ của Chung Phất Sơ.

Chung Phất Sơ trầm mặc, anh không sao kể được ra đoạn quá khứ này, bởi mọi màu sắc trong những năm tháng ấu thơ của anh đều có liên quan đến một người, và người ấy đang nằm trọn trong vòng tay anh.

Chu Dư An tưởng Chung Phất Sơ không muốn kể, bèn nói lại: “Hay là đọc sách được không ạ? Em muốn nghe giọng anh.”

“Được.” Chung Phất Sơ vươn tay cầm lấy cuốn sách y học trên bàn đầu giường, lật bừa một trang và bắt đầu đọc.

Chu Dư An nghe mà như nghe sách cổ, đơn giản là không hiểu Chung Phất Sơ đang đọc cái gì, nghe được lúc thì bắt đầu ngáp dài, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.

Chung Phất Sơ đặt sách xuống, ôm Chu Dư An vào lòng, đôi mắt mở to chẳng chút nào buồn ngủ.

Sáng hôm sau, sau khi bị ba cái báo thức eo éo réo như đòi nợ thì Chu Dư An đành phải tỉnh, cáu bẳn hừ tiếng, ném điện thoại xuống cuối giường.

Chung Phất Sơ đã dậy từ sớm, xem thời gian, đi vào phòng ngủ kéo Chu Dư An từ giường lên, giục cậu: “Dậy nào, sắp muộn rồi.”

Chu Dư An ngã vào lòng Chung Phất Sơ như không xương, đau khổ than vãn: “Buồn ngủ quá u hu, tối qua thức quá khuya.”

Nếu là ngày đi làm bình thường thì Chung Phất Sơ sẽ cho Chu Dư An ngủ nướng ngay, nhưng hôm nay thì không được.

Anh bế Chu Dư An dậy rồi đi vào nhà vệ sinh, đặt cậu ngồi lên bệ rửa mặt.

Chu Dư An ngồi ngái ngủ một lúc mới dần tỉnh, nhận lấy bàn chải đã được bóp sẵn kem đánh răng từ tay Chung Phất Sơ, nhảy xuống bồn rửa mặt rồi bắt đầu đánh răng.

Chuẩn bị xong xuôi, Chung Phất Sơ lái xe đưa Chu Dư An đến tòa thị chính, dặn cậu: “Khi nào xong thì gọi cho anh nhé, anh đến đón em, sau đó qua chỗ ông.”

“Vâng ạ!” Chu Dư An tháo dây an toàn, nhào tới thơm một cái lên má Chung Phất Sơ, “Chờ tin tốt của em!”

Chung Phất Sơ nhìn Chu Dư An xuống xe rồi vào tòa nhà với Từ Hành cũng vừa mới đến, rồi mới lái xe về.

Anh về nhà đọc sách, đến gần mười một giờ, Chu Dư An nhắn anh là sắp xong rồi.

Chung Phất Sơ lái xe đến tòa thị chính, nửa đường bỗng nhận được điện thoại từ Vãn Chung Gia Viên.

“Anh Phất Sơ ơi! Có một cô lạ lắm đến nhà bảo tìm anh!” Người gọi đến là Ngôn Hề, mới mười bốn tuổi, hôm nay được nghỉ học nên ở nhà.

Chung Phất Sơ thoáng chau mày, lòng dấy lên dự cảm xấu, hỏi cậu nhóc: “Xảy ra chuyện gì?”

Chung Ngôn Hề gấp gáp nói: “Cô ấy vừa đến đã bảo muốn tìm người, ông tưởng cô ý muốn nhận con nên đưa album ảnh cho cô ý xem, cô ý xem xong thì… như bị điên ý ạ, sau đó ở lì nhà mình không chịu đi, ông bảo em gọi kêu anh về nhà xem ạ.”

Chung Phất Sơ siết chặt tay lái, trầm giọng nói: “Anh sẽ về ngay.”

Anh đánh lái quay về hướng Vãn Chung Gia Viên, sắc mặt âm u đáng sợ.

Người phụ nữ đó chắc chắn là Minh Nghiên, chắc chắn bà đã biết thân phận thật của anh.

Nếu là trước kia anh sẽ khinh thường nhìn lại, nhưng bây giờ, ngoại trừ căm hận, ghê tởm và chán ghét, anh còn cảm thấy đôi phần sợ hãi.

Nỗi sợ hãi này càng tăng lên khi anh nhận được cuộc gọi của Chu Dư An.

Anh dừng xe bên đường, xoa mi tâm rồi mới nhấn nghe.

“Phất Sơ ơi, bọn em xong rồi nè, anh đến chưa ạ?” Giọng của Chu Dư An vô cùng phấn khích, đoán chừng kết quả đấu thầu không tệ.

Khoảnh khắc ấy, Chung Phất Sơ thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng cổ họng vẫn bị siết chặt, như bị một nắm cát thô chặn lại: “Anh có việc gấp cần phải giải quyết, em tự về trước đợi anh được không?”

Chu Dư An tuyệt không nghi ngờ, giọng vẫn vui phơi phới: “Vâng, đơn giản ạ.

À anh ơi, em có cần mua quà cho ông không ạ? Dù gì cũng là lần đầu tiên ra mắt chính thức ông anh.” Nói đến đoạn sau, thanh âm đã vừa nhẹ vừa mềm, ngọt lịm khiến lòng anh đắng chát.

Chung Phất Sơ siết chặt di động, dừng giây lát mới đáp: “Không cần đâu em, nay ông có việc đi vắng mất rồi, bảo lúc khác về gặp sau.”

“Dạ? À thế ạ.” Chu Dư An tiếc nuối nói: “Xem ra chỉ có thể chờ ngày lễ mới về thăm ông được rồi.

Thế chiều em sẽ ở nhà ngủ nha anh, hôm nay mệt chết đi được.”

Chung Phất Sơ trầm mặc một hồi, mới nói, “Ừ, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về nhé, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Vâng ạ, em chờ anh về nhà.” Chu Dư An không hỏi anh đó là chuyện gì.

Nhìn giao diện cuộc gọi đã kết thúc, Chung Phất Sơ chỉ cảm thấy mình đang đứng chênh vênh trên bờ vực, bốn bề khốn đốn.

Đây là lần đầu tiên anh sinh ra một sự khủng hoảng và không chắc chắn về tương lai.

Từng là một người chẳng có mong đợi gì về tương lai, nhưng kể từ khi có Chu Dư An bên mình, anh đã không khỏi bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống sau này của cả hai.

Song, bắt đầu từ ngày hôm nay, hết thảy những điều này đã trở nên chấp chênh nguy hiểm.

Có một số chuyện đã sắp không thể giấu được nữa.

Anh có thể làm lơ luân thường đạo lý, làm lơ ánh nhìn và sự lên án của mọi người, thậm chí bỏ qua nỗi hận thù mà anh đã đeo gánh hai mươi năm qua.

Nhưng anh không chắc liệu Chu Dư An có thể chịu đựng được những điều này hay không.

Cậu là người từ nhỏ đã được sống dưới ánh mặt trời rực rỡ, hẳn nên được hưởng một đời vô ưu vô lo, liệu có thể chấp nhận việc mình bỗng có thêm một người anh trai, mà anh trai đó lại chính là người yêu của mình không?

Còn anh, mặc đã biết hết thảy sự thật, lại vẫn cố chấp ở bên cậu, liệu cậu có hận anh không?

Những vấn đề hóc búa này lần lượt tủa cái gai sắc nhọn chắn ngang trước ngực anh, khiến anh khó có thể cất bước.

Vãn Chung Gia Viên ở ngoại thành, phải lái xe gần một tiếng mới đến nơi.

Lúc Chung Phất Sơ đến thì đã thấy ngoài cổng nhà đang đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ, hiển nhiên là xe của Minh Nghiên.

Cậu mở cổng, trông thấy một người đàn bà tóc tai rối bù đang ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai ở giữa sân, xung quanh là mấy tấm ảnh nằm rải rác trên mặt đất.

Người phụ nữ nghe thấy động tĩnh, toàn thân run lên, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh.

Khoảnh khắc ấy vẻ mặt bà toát đặc sự sợ hãi, như thể đang nhìn thấy con quái vật nào đó.

Chung Mục Viễn chống gậy bước tới, thở dài nói: “Cô ấy chờ con lâu lắm rồi.”

Chung Phất Sơ bảo Chung Ngôn Hề đỡ Chung Mục Viễn về phòng nghỉ ngơi, sau đó bước từng bước đến chỗ Minh Nghiên.

Có một vài việc đã đến lúc phải kết thúc rồi.

Minh Nghiên chầm chậm đứng dậy, trên tay cầm một tấm ảnh, nhìn chàng trai cao lớn đang từng bước đi tới gần mình, bà vô thức lùi lại một bước.

Chàng trai dừng lại cách bà năm bước chân, tựa như chỉ bước thêm một bước nữa thôi sẽ làm bẩn giày mình.

Bà nhìn chòng chọc chàng trai trước mặt, rồi nhìn xuống tấm ảnh trong tay.

Chung Mục Viễn nói ảnh này là của Chung Phất Sơ, được chụp khi vừa đến Vãn Chung Gia Viên.

Bà vẫn chưa tin, túm lấy hy vọng chấp chới, gắng bới ra chứng cứ để lật đổ sự thật này.

Đã hai mươi năm trôi qua, khuôn mặt từng khiến bà căm ghét đã phai mờ từ lâu trong trí nhớ, nhưng lúc này đây, nó bỗng nhiên lại trở nên rõ ràng, dần dần trùng khớp với khuôn mặt của người đối diện, khiến bà kinh hãi, giọng cất lên the thé:

“Không thể nào! Mày không phải là nó!” Bà ném bức ảnh như bị phỏng tay, như thể cứ mạnh mẽ phủ nhận thì sự thật hiển nhiên sẽ bị lật đổ.

Chung Phất Sơ nhìn người phụ nữ trước mặt như đang nhìn một kẻ điên, ngay cả hận anh cũng chẳng buồn thể hiện cho bà.

Anh cười khẩy, hỏi: “Nó là ai?” Thế nhưng chỉ thấy Minh Nghiên lắc đầu quầy quậy.

Anh chậm rãi tiến lại gần một bước, nhìn người phụ nữ từng khiến anh thống hận đang hoảng hốt lùi về sau, tàn nhẫn đạp vỡ niềm hy vọng cuối cùng của bà, “Bà quên rồi à? Nó tên là Minh Diệp, không phải sao?”

Không còn đường cứu vãn, ngay lúc Minh Nghiên nghe thấy cái tên đó, sắc mặt bà đã hoàn toàn biến đổi.

Bà dồn dập lùi về sau, giày cao gót nện liên tiếp xuống nền gạch, và rồi ngã nhào ra đất.

Chung Phất Sơ ghét bỏ nhíu mày, không sinh ra nửa phần thương hại với người đàn bà ngã ngửa trước mặt.

Minh Nghiên ngồi ngây dại một lúc, đột nhiên quỳ lê vài bước đến chân Chung Phất Sơ.

Bà hoảng sợ quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa làm hỏng lớp trang điểm tỉ mỉ, giống một kẻ ăn xin hèn mọn nhất.

“Minh Diệp, mẹ sai rồi, mẹ vẫn luôn sám hối!” Bà hoảng loạn lôi từ trong túi xách trên mặt đất ra một dây chuyền mặt Phật, “Con nhìn này, mẹ thường xuyên đi chùa và cầu nguyện cho con được bình an! Minh Diệp… con tha thứ cho mẹ được không con?”

Dây chuyền hình mặt Phật rơi khỏi lòng bàn tay run rẩy và lăn tới chân Chung Phất Sơ.

Anh cúi nhìn, và rồi giẫm lên không chút thương tiếc.

Anh đã từng khao khát được gọi người đàn bà là “mẹ” xiết bao, lần duy nhất gọi lên tiếng “mẹ” đã chẳng được đối xử tử tế, giờ người đàn bà ấy lại bò tới trước mặt anh, tự cho mình là mẹ anh, quỳ cầu xin anh tha thứ.

Thật nực cười làm sao, thật hoang đường cỡ nào.

“Bà giả vờ giả vịt làm gì vậy?” Chung Phất Sơ chỉ cảm thấy mỉa mai vô cùng, giọng nói lạnh lùng cực điểm, “Sám hối? Tha thứ? Sao bà còn có mặt mũi nói ra những từ ấy?”

Minh Nghiên sắc mặc lúc xanh lúc đỏ, bà vẫn quỳ trên mặt đất, nghiến răng tiếp tục cầu xin: “Con muốn gì? Mẹ đều có thể bù đắp cho con! Bao nhiêu tiền cũng được!”

“Tôi muốn gì? Tôi chỉ cần con trai của bà.” Chung Phất Sơ ép lại gần một bước, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt chẳng thèm che giấu, “Nhưng bà có tư cách gì để giao em ấy cho tôi? Em ấy vốn chính là của tôi.”

Minh Nghiên không dám tin nhìn anh, chẳng thể giấu nổi nỗi căm hận nữa, lạnh lùng gằn rít: “Minh Diệp, tao biết mày hận tao, muốn báo thù tao! Vậy thì cứ nhằm vào tao, còn tha cho con trai tao, được không?! Thằng bé vô tội, nó chưa từng làm tổn thương mày!”

“Bà nghĩ tôi ở bên em ấy là để trả thù bà?” Chung Phất Sơ như nghe được chuyện cười bậc nhất trên thế gian, thậm chí anh còn bật cười thành tiếng, “Bà xứng sao?”

“Mày cố tình tiếp cận nó, lừa nó, dụ dỗ nó, chính là vì trả thù tao!” Minh Nghiên bò dậy khỏi mặt đất, mặt đã không còn vẻ hối hận giả tạo, điên cuồng hét lên:

“Con trai tao vì mày mà biến thành đồng tính luyến ái, còn muốn đoạn tuyệt với tao! Mày thấy hả hê lắm phải không?! Cảm thấy đã báo được thù rồi phải không?! Tao nói cho mày biết, mày sẽ không bao giờ được như ý đâu! Nó là con trai tao, nó sẽ không bao giờ bỏ người mẹ này!”

Chung Phất Sơ lạnh lùng nhìn người phụ nữ điên loạn, chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng cực.

Anh chỉ thẳng ra cổng, lạnh lùng quát: “Cút.” Anh không muốn động thủ với phụ nữ, trừ phi Minh Nghiên cứ tiếp tục lên cơn như này.

Minh Nghiên lại bắt đầu cười, tiếng cười dần trở nên mất kiểm soát, “Mày không sợ tao nói cho nó biết à?! Mày biết thừa quan hệ của chúng mày, biết chúng mày là loạn luân! Nhưng mày vẫn dụ dỗ nó, lừa nó, mày đoán xem, sau khi biết tất cả, thằng bé liệu có hận mày không nhỉ?!.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||

Những lời này đâm trúng chỗ đau của Chung Phất Sơ, đáy mắt anh hiện lên nỗi căm hận sâu tận xương tủy, bàn tay bị siết chặt, hằn rõ gân xanh.

“Bà tự lo cho chính mình thì hơn, nếu em ấy biết mình có một người mẹ ác độc như bà, liệu em ấy có hận bà không đây?”

Sắc mặt Minh Nghiên tức khắc nhợt như giấy, lúc sau lại bắt đầu cười to, vừa cười vừa sải bước về phía cổng, ngoảnh lại nói: “Muộn rồi, mày còn nhớ bác Trương chứ? Bà ta đến tìm con trai tao rồi.”

Minh Nghiên nhìn chàng trai thoáng cái biến sắc mặt bằng vẻ đắc thắng, sau đó bà bị đẩy mạnh, người đập vào cánh cổng rồi ngã nhào ra đất.

Bà nhìn Chung Phất Sơ vội vã lái xe rời đi, cười được một lúc, lại bắt đầu bụm mặt khóc rống.

Chung Phất Sơ vừa lái xe, vừa mất tập trung gọi điện cho Chu Dư An, nhưng làm sao cũng không gọi được.

Trái tim đang bị dày xéo tứ phía, anh không còn lòng dạ nào nghĩ xem tại sao bác Trương lại xuất hiện, câu nói của Minh Nghiên cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.

“Mày đoán xem, liệu thằng bé có hận mày không?”

Anh có sợ không?

Anh sợ, anh thực sự sợ.

Anh sợ Chu Dư An sẽ không chấp nhận mối quan hệ của hai người, sợ Chu Dư An sẽ oán hận anh giấu giếm, và sợ nhất là Chu Dư An sẽ bỏ anh mà đi.

Nhưng đồng thời đáy lòng anh cũng sinh ra chút may mắn tối tăm, anh cũng muốn Chu Dư An biết anh là anh trai cậu, muốn Chu Dư An nhớ lại quá khứ của hai người, mặc dù nó chẳng hề tốt đẹp đối với Chu Dư An.

Quãng đường phải mất gần một tiếng, vậy mà anh chỉ dùng bốn mươi phút để lái về.

Thế nhưng khi đứng trước cửa nhà, anh lại có phần sợ hãi không dám mở cửa, anh sợ sẽ nhìn thấy kết quả không như mong muốn.

Chung Phất Sơ xoay mạnh nắm cửa, chầm chậm đẩy cửa vào.

Đôi dép Pikachu xộc xệch nơi huyền quan, mà đôi giày thể thao Chu Dư An đi ban sáng đã không thấy đâu nữa.

Trên sàn phòng khách vung vãi mảnh vỡ cốc cùng vệt nước loang, có thể tưởng tượng được cách đây không lâu nơi này đã xảy ra chuyện gì.

Trong phòng ngủ không có, trong thư phòng không có, phòng vệ sinh, sân thượng, phòng bếp… Anh không bỏ cuộc, tìm kiếm mọi ngóc ngách hết lần này đến lần khác như lên cơn điên.

Nhưng là không có, không có, không có ai hết.

Đứng trong căn phòng ngủ trống vắng, Chung Phất Sơ cảm thấy có thứ gì đó đã sụp đổ.

Tất thảy trong phòng vẫn như ngày hôm qua, nhưng anh cảm thấy nơi này sao trống rỗng quá, hệt như trái tim anh lúc này.

Em trai của anh, người yêu của anh, chạy mất rồi.

Chung Phất Sơ suy sụp ngồi lặng trên giường, ngón tay vô thức vuốt ga trải, bỗng chợt nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ tủ quần áo, giống như có người đang khóc.

Anh gần như bật dậy ngay lập tức, rõ ràng chỉ có mấy bước ngắn ngủi, nhưng anh lại cất bước khó khăn quá đỗi, dường như phải lấy hết sức lực còn lại mới có thể giơ tay mở cánh tủ kia ra.

Trong tủ, có một người đang cuộn tròn mình, khuôn mặt tái nhợt giàn giụa nước mắt, khoảnh khắc thấy anh, nước mắt tuôn càng thêm dữ dội, một giây sau, cậu lập tức nhào vào lòng anh.

“Anh trai!”