Tết nguyên đán cũng sắp tới, nhiều người ở B thành về quê đón tết, thành phố to như vậy cũng vắng vẻ không ít.

Thời điểm các nàng xuất phát, ngoài trời vẫn là một mảnh đen nhánh, ven đường có những tàn tuyết không tan bám thành từng khối, đèn xe mở sáng cũng chỉ chiếu được khoảng cách gần, bốn phía vẫn đen đặc, làm cho người ta không nỡ.

Vốn còn đang rất buồn ngủ, Diệp Hiểu Quân vừa nói muốn đi nghĩa trang, Lục Tĩnh Sanh bị dọa sợ tinh thần.

Trên đường đi có hỏi cô nguyên nhân cô cũng không nói, chỉ nói đi thì biết. Còn có hai giờ đồng hồ nữa trời sẽ sáng, Lục Tĩnh Sanh đề nghị chờ qua hừng đông lại đi, Diệp Hiểu Quân cũng không đáp ứng: "Lái xe đến chỗ ấy vừa vặn hừng đông. Chúng ta chờ không kịp, chị muốn lập tức biết rõ đáp án."

"Có quan hệ tới việc gì?"

"Chuyện của Đường Cảnh Lộ." mắt trái của Diệp Hiểu Quân còn đeo bịt mắt, "Có lẽ lần này có thể triệt để rõ ràng thân phận của cô ta."

Lục Tĩnh Sanh nhìn Diệp Hiểu Quân liếc mắt không nói chuyện, trong lòng không biết có cảm nhận gì. Muốn nói giờ này thật sự hoàn toàn tin tưởng cô... Có chút khó. Đã lâu như vậy, bao nhiêu người đối với thân thế của Đường Cảnh Lộ vô kế khả thi, Diệp Hiểu Quân hôn mê một lần đã có thể biết?

Nhưng từ Diệp Hiểu Quân đã dẫn phát rất nhiều sự việc kỳ diệu, Lục Tĩnh Sanh vẫn rất chờ mong, lại có chút khẩn trương.

Lúc các nàng đến nghĩa trang, chân trời đã có chút ánh sáng mông lung, nghĩa trang đã mở cửa, trong bãi đỗ xe một chiếc xe đều không có.

Ở đây so với nội thành còn lạnh hơn nhiều, không có công trình kiến trúc cao lớn cách trở cũng không có ai, dường như tất cả gió đều quét ngang tới đây, thổi tới trên mặt từng đạo phát đau. Lục Tĩnh Sanh đem khăn quàng cổ cùng bao tay cho Diệp Hiểu Quân quấn tốt, đem mũ của nàng kéo xuống, rồi chính mình cũng che kín, trái phải nhìn chung quanh hỏi: "Đi hướng nào?"

Diệp Hiểu Quân do dự.

Nghĩa trang phi thường lớn, từ khu A đến khu Z từng khu đều có mấy chục hàng, mỗi hàng lại có hơn mười bia mộ. Ngẩng đầu nhìn lên một mảnh đông nghịt tất cả đều là bia mộ, tóc gáy Lục Tĩnh Sanh dựng đứng, càng lạnh hơn.

"Tới chỗ này... Có thể chứng thực thân phận của Đường Cảnh Lộ?" Lục Tĩnh Sanh bao bọc giống như bánh chưng hỏi Diệp Hiểu Quân, đặc biệt cẩn thận từng li từng tí, "Đường Cảnh Lộ kia không phải là... Quỷ chứ? Chị là muốn chiêu hồn hay là làm gì? Em liền ở một bên nhìn xem sao?"

Diệp Hiểu Quân sửng sốt một chút, thổi phù một tiếng nở nụ cười: "Là muốn chiêu hồn, Em sợ sao? Không dám nhìn?"

Nụ cười trong lúc mấu chốt này của Diệp Hiểu Quân đúng khá tốt, hơn nữa rõ ràng là cười nhạo.

"Em như thế nào không dám nhìn, em là sợ quấy rầy đến chị! Làm đi, hiện tại liền gọi hồn! Đi!"

Diệp Hiểu Quân giữ chặt nàng: "Đừng nháo, chị không có năng lực này, Đường Cảnh Lộ cũng không phải quỷ."

Nghe nói như thế Lục Tĩnh Sanh an tâm chút ít, bất động thanh sắc mà hắng giọng một cái, bình tĩnh nói: "Thật sao, vậy thì thật là có chút đáng tiếc. Ân... Vậy chúng ta giờ này tới đây là muốn tìm ai?"

Diệp Hiểu Quân: "Tìm Chu phu nhân."

Lục Tĩnh Sanh: "..." Vừa mới bình thường lại có chút cẩn thận thoáng cái kinh động hơn.

Diệp Hiểu Quân lôi kéo Lục Tĩnh Sanh, nhắm mắt lại, cố gắng đem hình ảnh đan xen thành một đoàn trong đầu cẩn thận sắp xếp tách rời ra.

Lúc nãy khi tắm rửa cô thử thả lỏng mà nhắm mắt, đem hình ảnh trong không gian đa chiều mở ra tìm kiếm manh mối. Bỗng nhiên một tình cảnh làm cho cô lưu ý, đem hình ảnh kéo trở về, phát hiện là một cái mộ bia, chữ trên bia mộ khiến cho cô vô cùng để ý, chính là manh mối mà cô muốn.

Đã đi tới nơi này, khẳng định còn có manh mối giúp cho cô tìm được vị trí cụ thể.

Gió từng đợt thổi tới, chà xát khiến cho con mắt Lục Tĩnh Sanh đều đau rát.

Bỗng nhiên Diệp Hiểu Quân mở mắt, bước nhanh đi lên phía trước: "Chị đã biết!"

"Ôi chao!" Lục Tĩnh Sanh lảo đảo suýt chút ngã.

Giống như là một màn trong phim ảnh, không biết là thị giác của ai, ghi chép con đường đi thông tới bia mộ của Chu phu nhân.

Sau khi hai nàng bò lên gần trăm bậc thang đá rút cuộc tìm được bia mộ của Chu phu nhân, ánh sáng mặt trời dần dần bay lên, ánh nắng ấm áp nghiêng nghiêng chiếu vào mặt bia mộ lạnh như băng, ba chữ "Chu Nhất Như" im ắng mà bày ở trước mắt.

Gió như trước rất lớn, Lục Tĩnh Sanh đem mũ hạ xuống, đi về phía trước một bước, nhìn một cái, lại nhìn, tổng cảm giác có phải mình nhìn lầm. Nhưng ở bên cạnh bia mộ của Chu Nhất Như còn có hàng chữ, "Con gái yêu Đường Cẩn Lục", hàng chữ này vô luận nàng xem bao nhiêu lần cũng không có thay đổi.

Đường Cẩn Lục.

Cái chữ "Lục" này, thật sự là quá chói mắt.

Lục Tĩnh Sanh muốn cười, khóe miệng đều hất lên nhưng cười không ra.

"Thực trêu chọc." Nàng bỏ xuống ba chữ, đều muốn lại châm chọc đôi câu, trong đầu trống rỗng, không biết nói cái gì cho phải.

Lục Tĩnh Sanh có nghĩ qua, Đường Cảnh Lộ đến cùng là như thế nào, tình huống như thế nào đều đã nghĩ qua một lần nhưng tới khi thực sự bày ra ở trước mặt nàng làm cho nàng cảm thấy buồn cười, phẫn nộ, lại buồn nôn.

"Xem ra đây vốn là tên của cô ta." Diệp Hiểu Quân đều có thể đoán được có ý tứ gì, huống chi Lục Tĩnh Sanh.

"Đi thôi." Lục Tĩnh Sanh đi xuống dưới, Diệp Hiểu Quân đi theo nàng.

Lúc về đến bãi đỗ xe của nghĩa trang ánh mặt trời đã lên cao hơn nửa, ấm áp hơn chút.

Động tác mở cửa xe của Lục Tĩnh Sanh ngập ngừng, suy nghĩ có thể chuyện này còn có cách giải thích khác? cái tên Đường Cẩn Lục này có lẽ cũng không chỉ có nghĩa là đặt tên để con gái đừng quên họ Lục, khả năng chữ "Lục" này đại biểu cho lục địa? Đại lục? Cố hương? Quê hương của thân mẫu? Gặp quỷ rồi a! Làm sao có thể! Thế thì Đường Cảnh Lộ còn sửa tên làm gì? Khẳng định chính là Lục Trường Tuấn đối với Chu Nhất Như làm ra sự tình thiên lý bất dung nào, cho dù là Chu Nhất Như đã chết, con gái nàng cũng ghi ở trong lòng, đến báo thù!

Lúc thân phận của Đường Cảnh Lộ mờ mịt, Lục Tĩnh Sanh có chút buồn, hiện tại cởi bỏ đáp án, càng buồn. Diệp Hiểu Quân nhìn nàng đứng ở đằng kia nhíu lông mày, hơn nửa ngày không động đậy, khích lệ nàng lên xe trước.

"Hiểu Quân... chị nói, có hay không một khả năng nào khác..." lúc Lục Tĩnh Sanh nhìn Diệp Hiểu Quân có chút bất lực, trong ánh mắt tỏa sáng, tâm của Diệp Hiểu Quân bị bộ dạng như thế này của nàng hung hăng nhéo một chút, "Có thể là chúng ta nghĩ sai rồi? Tuy rằng tên họ giống nhau, nhưng không phải đồng nhất sự kiện đâu, chị nói..."

Một chiếc xe từ cửa ra vào tiến đến, ánh mắt Lục Tĩnh Sanh liếc xéo qua nhìn, có chút quen mắt, chăm chú nhìn lại, là xe của Lục Trường Tuấn.

Lái xe Trần thúc cũng nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh, đối với Lục Trường Tuấn ngồi ở phía sau nói: "Là đại tiểu thư."

Lục Trường Tuấn đeo kính râm mắt tròn, râu ria cắt gọt rất chỉnh tề, cũng có chút kinh ngạc: "Tĩnh Sanh?"

Nếu như nói vừa rồi tại ở sâu trong nội tâm của Lục Tĩnh Sanh vẫn còn đau khổ vì người cha tốt trong lòng nàng mà gượng ép tìm kiếm lý do giải thích khác, lúc này, Lục Trường Tuấn xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng đã xác định hết thảy.

"Tĩnh Sanh? Con... Con tại sao lại ở đây?" Lục Trường Tuấn từ trong xe xuống tới hỏi.

Sáng sớm mùa đông, hắn không ở cùng mẹ, một thân một mình đi vào nghĩa trang... Lục Tĩnh Sanh chưa bao giờ nghe nói qua Lục gia có ai an nghỉ ở nơi này.

Hắn đến thăm ai?

Lục Tĩnh Sanh cười lạnh, không ở lại gật đầu.

Xem ra đã không có bất luận lý do gì, sự thật ván đã đóng thuyền.

"Ba thật sự là vượt quá dự liệu của con a." Lục Tĩnh Sanh lần thứ nhất đối với Ba ba dùng loại giọng điệu châm chọc để nói chuyện, "Ba thật sự là người ba tốt của con a."

Lái xe chạy nhanh trên đường Ngũ Tây Hoàn, hướng đi về phía bắc.

Bàn tay Lục Tĩnh Sanh đỡ tại trên tay lái vẫn còn lơ đãng mà run rẩy.

Nàng đỡ cái trán phát đau, thỉnh thoảng xoa xoa huyệt thái dương, ngồi như thế nào cũng không dễ chịu, sống mũi cay mũi, khó chịu.

Cả đường về Lục Tĩnh Sanh cũng không có nói chuyện, Diệp Hiểu Quân cũng không biết nói cái gì cho tốt. Đổi thành chuyện khác, nàng cũng còn có thể tìm chuyện gì đó tới an ủi, chẳng qua là loại chuyện gia đình này... Rất khó mở miệng.

Biết rõ Diệp Hiểu Quân vẫn luôn kín đáo lén dò xét tâm tình mình, đang cố gắng tìm kiếm chủ đề để an ủi, Lục Tĩnh Sanh nói: "Không có gì, cho dù có chút bất lương khó tiêu hóa. Nhưng, kỳ thật em sớm đã có nghĩ tới vấn đề này, đều nói Đường Cảnh Lộ lớn lên giống em, mà em giống ba, bên ngoài thật sự có 'Tỷ tỷ ', khẳng định cùng ba em không thoát khỏi liên quan. Trong lòng nghĩ là một chuyện, thật sự bày ra trước mặt lại là một chuyện khác. Ba em..." Âm cuối này rõ ràng phát run, Diệp Hiểu Quân lo lắng mà nhìn Lục Tĩnh Sanh, Lục Tĩnh Sanh dừng lại, hơi thở nặng nề chậm lại, chuyển xe qua làn đường, ngừng đến ven đường.

Nàng đều muốn một lần nữa mở miệng, phát hiện vẫn không cách nào khống chế tâm tình, "Ba em... Là người từ nhỏ đến lớn em sùng bái nhất. Ông dạy em rất nhiều thứ, Ông rất thông minh, cũng rất rộng lượng, điểm em thích nhất chính là ông rất rộng rãi. Ông vốn có thể đứng ở vị trí cao hơn, nhưng Ông cảm thấy thỏa mãn, không muốn đem thời gian đắm chìm vào tranh đấu lợi ích, ông nói ông muốn dành nhiều thời gian cho người nhà, cho gia đình. Lúc em còn nhỏ, ông luôn bề bộn nhiều việc, nhưng cứ tới ngày nghỉ ông sẽ đem toàn bộ công tác hoàn thành, thời gian nghỉ nhất định sẽ dẫn em cùng mẹ đi ra ngoài chơi. Ông cũng thường khích lệ em, cũng thường giúp em giải thích những nghi hoặc, để cho em hiểu rõ hơn cái thế giới này... Thật sự..."

Diệp Hiểu Quân nghiêm túc nghe nàng nói chuyện, giúp nàng lau nước mắt.

"Em thật sự đặc biệt sùng bái ông ấy..."

Diệp Hiểu Quân ôm lấy nàng, ôn nhu vỗ lưng.

"Con người không phải là hoàn mỹ mà." Diệp Hiểu Quân nói, "Em cùng chị cũng không hoàn mỹ, cho nên Ba ba của em cũng thế."

Nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh một khắc này, tựa hồ ứng nghiệm nghi hoặc trong lòng.

Lục Trường Tuấn cảm giác có lẽ chính mình đã đến đúng địa phương rồi.

Đoạn thời gian trước Lục Tĩnh Sanh hỏi hắn, nàng có phải có một tỷ tỷ hay không, lúc ấy Lục Trường Tuấn không chút suy nghĩ liền phủ nhận, về sau cẩn thận một cân nhắc, nhớ tới một người, Chu Nhất Như.

Năm đó cùng Chu Nhất Như tách ra vội vàng, thái độ đối phương thập phần quả quyết, nói không muốn gặp lại, cũng thật sự sẽ không gặp lại. Mấy năm trước nghe nói Chu Nhất Như qua đời, Nội tâm Lục Trường Tuấn còn khó qua một đoạn thời gian, bất quá cũng không có đi lễ truy điệu của nàng, không có đi đề cập những chuyện cũ năm xưa này.

Trận đại chiến kia giữa Hoàn Cầu cùng Bác Triển, Lục Trường Tuấn tự nhiên có quan hệ vào, hắn chú ý tới một người bên trong Hoàn Cầu, Đường Cảnh Lộ.

Cô nương này lớn lên cùng Lục Tĩnh Sanh rất giống, cùng mình rất giống, nàng là hài tử nhà ai?

Nhiều lần trằn trọc, hắn thăm dò được nơi an nghỉ của Chu Nhất Như, lấy lý do đi công tác đuổi chuyến bay, nghĩ thừa dịp vừa sáng sớm không có ai, đến tế bái một chút. Ba mươi năm đến lần thứ nhất "Gặp mặt", Lục Trường Tuấn còn có chút hao tâm tổn trí chỉn chu ăn mặc một phen, không nghĩ tới còn chưa nhìn thấy Chu Nhất Như, lại đụng phải nữ nhi của mình.

Khi hắn tìm được mộ bia của Chu Nhất Như, tự nhiên cũng nhìn thấy cái tên "Đường Cẩn Lục", kinh ngạc rồi xúc động thật lâu.

Cho nên, Tĩnh Sanh cũng biết sao?

Lục Trường Tuấn tháo xuống mắt kính, vuốt ve mộ bia của Chu Nhất Như, phát hiện bàn tay mình đã thô ráp như vậy. Hắn già rồi.

Vì cái gì năm đó em không nói với tôi, em đã sinh con gái? Em nói ra, có lẽ hiện tại sẽ là kết cục khác.

————————————————

Đồng Ấu Ninh liên tục quay diễn vài ngày, chính là vì 30 tết có thể trở về nhà mừng năm mới. Cơ hồ là hai ngày thức suốt đêm rút cuộc quay xong, còn chưa ngủ được bao lâu đã bị điện thoại đánh thức.

"Chuyện gì..." thanh âm của Đồng Ấu Ninh còn có chút phát hỏa ra ngoài.

Rất ít khi nàng không bình tĩnh như vậy: "Bà cô, còn ngủ sao? Ngài không biết ngài lên tiêu đề hot rồi hả?"

Đồng Ấu Ninh trở mình, chui vào trong ngực của Hứa Ảnh Thiên. Hứa Ảnh Thiên mơ mơ màng màng câu dẫn ra cánh tay, phản xạ có điều kiện ôm nàng.

"Tôi không phải mỗi ngày đều lên tít đầu trang sao... Ngày nào đó tiêu đề đầu trang không có tôi, đó mới là có chuyện..."

Người đầu kia cười lạnh một tiếng: "Cảnh Ngài cùng bác sĩ Hứa hôn môi trong xe bị chộp rồi, không ai cho chúng ta biết, trực tiếp phát ra ngoài rồi."

Đồng Ấu Ninh mở mắt, ngồi dậy.

"Sao?" Phát hiện Đồng Ấu Ninh dị thường, Hứa Ảnh Thiên cố hết sức mở mắt nhìn nàng.

"Chị bây giờ ở Hoàn Cầu hay là ở tại phòng làm việc của tôi?"

"Tôi đang trên đường tới Hoàn Cầu, nhìn xem chuyện này có thể áp trở về được hay không." Thật là lạ, "Trước kia không phải loại sự tình như này trực tiếp bị đánh trở về sao? Tin tiêu cực của cô căn bản không có cơ hội ra ánh sáng. Có truyền thông nào dám bạo cô, Hoàn Cầu còn không đánh nổ bọn hắn, có phải hay không? Thế nhưng vẫn xuất hiện mấy cái phòng làm việc không muốn sống, chuyên môn đào những loại việc như này, chào bán tin tức, hay là đòi tiền các kiểu, khi đó công ty có thể sử dụng tiền giải quyết liền giải quyết. Lúc này thật kỳ lạ, một phòng làm việc nho nhỏ, tôi còn chưa nghe nói qua, cũng dám bạo phát chuyện của cô?"

Đồng Ấu Ninh rửa mặt rất nhanh, đeo mắt kính cùng khẩu trang muốn đi ra ngoài, Hứa Ảnh Thiên nghĩ muốn cùng đi theo, Đồng Ấu Ninh đem nàng đẩy trở về:

"Trong khoảng thời gian này chúng ta không thể cùng lúc xuất hiện, miễn cho bị quay. Chị cũng xin phép nghỉ đừng đi làm, chờ dẹp loạn rồi tôi sẽ thông báo cho chị."

Hứa Ảnh Thiên "A?" một tiếng, cho là mình nghe lầm.

"Tôi nào có nhiều phép như vậy, này —— "

Đồng Ấu Ninh không có phản ứng, biến mất tại cửa thang máy.