Trương Hoành Vũ không nói gì, nhưng lặng lẽ nhìn Mã Nguyên Đào.

Mã Nguyên Đào cảm thấy bất lực, biết không thể trốn được nên nghiến rằng dùng dao gỗ tiến lại gần con sư tử đá.

"Rắc!"

Nhưng không ngờ ngay khi anh ta đem cây đao chém xuống thì con sư tử đá liền bị chém đứt.

Nhìn thấy con sư tử đá bị chém một nhát nhẵn nhụi, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả bản thân Mã Nguyên Đào cũng đứng hình mất năm giây.

Anh ta biết rất rõ bản thân chỉ dùng chút công phu đơn giản nhưng thật sự cây đạo này có thể chặt vàng, chém đá.

Nhìn thanh đao gỗ trong tay, mất một lúc lâu anh ta mới có phản ứng, sau đó anh ta cười nói: "Đạo tốt! Quả nhiên là đồ của Đạo Hoàng tiền bối, tùy tiện lấy ra bất cứ thứ gì thì cũng đều là bảo vật, ngaì đừng lo lắng, hôm nay tôi nhất định mang rượu quý cất giữ ba đời của bố tôi ra mời ngài xem như cảm tạ."

Những người khách khác cũng nhìn cây đạo gỗ trên tay Mã Nguyên Đào với vẻ ghen tị, nhưng lại càng thán phục trước sức mạnh của Đạo Hoàng.

Đúng lúc này, một đệ tử Thanh Phong môn chạy tới, nhỏ giọng báo cáo với Mã Nguyên Đào: "Cậu chủ, đại diện của Dược các – La Vân đã tới!"

"Ở đâu?" Mã Nguyên Đào sửng sốt, sau đó ngạc nhiên hỏi.

Lần này anh ta có gửi lời mời đến nhiều thế lực lớn, nhưng cũng không hy vọng nhiều, dù sao những thế lực này cũng không kém hơn Thanh Phong môn.

Đặc biệt là Dược các, đó là thành địa của toàn bộ danh y nước Viễn! y Bất kể là gia tộc y học nào trên toàn bộ lãnh thổ nước Viễn, đều rất coi trọng dược các, điều này không có một nguyên nhân nào khác ngoại trừ vì được các là nơi cung cấp toàn bộ những dược cần thiết khắp nước Viễn, trong đó có một số dược liệu quý hiếm trong thiên hạ.

Dùy thuật có cao đến đâu mà không có thuốc thì không khác nào có bột mà không gột nên hồ, cho nên có thể thấy được tầm quan trọng của Dược Các trong lòng các gia tộc y học.

Nhất cử nhất động của dược các đều có ảnh hưởng đến họ.

Mà vị trí của La Vân tại Dược Các lại càng đặc biệt.

Hầu như tất cả các gia tộc y học của nước Viễn và những người buôn dược liệu đều biết rằng cô ta là đại lý của Dược các.

Việc Dược các có thể cử cô ta tham gia vào hôn lễ của Mã Nguyên Đào đã một lần nữa thể hiện địa vị đặc biệt này.

Ngay khi Mã Nguyên Đào đưa mọi người đến chào hỏi, một người phụ nữ mặc quần sao sang trọng được may thủ công bước vào.

Ngay khi nhìn thấy Mã Nguyên Đào liền nở một cười nói: "Nguyên Đào, chúc mừng!"

"Haha, dì Lục quá khách sáo.

Ngài có thể đến đã là vinh hạnh của tôi, dì vào ngồi trước để tôi gọi cha tôi ra tiếp đón!" Mã Nguyên Đào vội vàng cúi đầu.

Hắn ta biết rằng hai người vừa mời đến dù là Đạo Hoàng hay La Vân đều không phải là người mà phận con cháu như anh ta có thể tiếp đón.

Ở đây chỉ có trưởng môn phái Thanh Phong môn Mã Hồng Hải, bố của anh ta mới có thể có đủ tư cách tiếp đơn hai người này.

"Đừng phiền phức như vậy, bố của cậu hôm nay chắc cũng bận bịu, hơn nữa ông ấy cũng không thích những chuyện như thế này cho nên không cần gọi ông ấy tới." La Vân xua tay.

"Dì Lục cứ nói đùa.

Nếu dì có thể đến, cha tôi nhất định sẽ ra chào đón.

Mà lần này Đao Hoàng tiền bối cũng tới, hay là tôi xếp hai người ngồi cùng một bàn nhé?" Vừa nói hắn vừa dùng tay chỉ về hướng Đạo Hoàng ngồi cách đó không xa.

"Hắc, ngay cả Đạo Hoàng tiền bối cũng ở đây? Thật sự không ngờ!" La Vân hai mắt sáng lên, bà ta đi về phía Đạo Hoàng – Trường Hoành Vũ.

Cùng với sự xuất hiện của Đạo Hoàng và Dược các – La Vân, thì không - lâu sau đó rất nhiều vị khách quý lần lượt đến, những vị khách đã đến rồi đều kinh ngạc và nhận ra rằng hôn lễ của Mã Nguyên Đào ngày hôm nay còn làm lớn hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.

Trong số đó, phải kể đến Long Thiên Dưỡng

Bởi vì lai lịch sâu xa của Long Thiên Dưỡng, hắn cũng ngồi cùng bàn với Đạo Hoàng và những người khác, nhưng khách bình thường không biết hắn, nhưng nhóm nhân vật VIP đang ngồi ở bàn này đều thầm kinh ngạc, cho rằng Thanh Phong môn lần này thực sự bỏ ra nhiều vốn liếng, ngay cả vị này của nhà họ Long mà cũng mời tới được.

"Trưởng môn đến rồi!"

Đột nhiên, một tiếng nói lớn vang lên, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ Đường màu đỏ, dáng người mập mạp bước vào sảnh tiệc.

Người đàn ông trung niên cao lớn, dáng người hơi chút béo, khiến người ta có cảm giác áp chế mạnh mẽ, đặc biệt là khí phách anh hùng giữa hai lông mày, khiến người ta cảm tưởng trên lưng như có kim chích, cho dù là Đạo Hoàng hay La Vân đang ngồi đó cũng phải tỏ ra cung kính đến ba phần.

"Mã trưởng môn!"

"Xin chúc mừng Mã trưởng môn!"

Nhất thời mọi người đều chúc mừng Mã Hồng Hải, trưởng môn của Thanh Phong môn, nhưng ông ta cũng không có mấy nhiệt tình, siết chặt tay, lễ phép nói: "Mã Hồng Hải tôi hôm nay cảm ơn mọi người đã đến dự hôn lễ của con trai tôi.

Việc tiếp đón không được chu đáo nên có gì thì mọi người cứ nói đừng ngại."

"Mã trưởng môn khách sáo rồi!" Những vị khách mỉm cười đáp lại.