**********

"Sở Quốc Thiên? Anh ta có biết võ thuật không?"

"Đúng vậy, một học sinh học y học cổ truyền làm sao có thể biết võ công, anh ta đang làm loạn cái gì vậy?"

Cuối cùng, một học sinh của võ quán Đằng Vân đã đứng ra phản bác.

Chu Chấn Kiệt nhìn thấy điều này thì càng thấy khó chịu và bực bội: "Sở Quốc Thiên, anh tính làm cái gì vậy?"

Sở Quốc Thiên liếc nhìn Chu Ba, không ngờ tên này lại chọn trả thù vào lúc này.

Chu Ba thấy Sở Quốc Thiên không lên tiếng, lập tức chế nhạo: "Sở Quốc Thiên, anh nói muốn khiêu chiến, tại sao lúc này lại đứng do dự? Phải chăng anh đây là muốn đùa giỡn với chúng tôi?"

Mặc dù anh ta muốn bẫy Sở Quốc Thiên, nhưng loại chuyện này cũng không dễ làm, dù sao thì Sở Quốc Thiên cũng không phải là kẻ ngốc.

Cho nên anh ta quyết định dù lần này không bẫy được Sở Quốc Thiên ra làm đệm lưng thì cũng phải làm cho hắn xấu hổ trước mặt mọi người.

Nhưng không ngờ sau khi nghe Chu Ba nói, Sở Quốc Thiên chỉ cười nhạt: "Muốn tôi đứng ra khiêu chiến cũng được thôi!"

Cái gì?

Tất cả người của võ quán Đằng Vân đều cảm thấy choáng váng.

Đặc biệt là Chu Chấn Kiệt.

Ngay lập tức bày tỏ sự không hài lòng: "Sở Quốc Thiên, anh có biết anh nói cái gì không?"

"Các người mang theo tôi đến đây, cho nên đứng ra giúp các người cũng là chuyện đương nhiên.

Bởi vì cho đến cuối cùng cũng không ai trong số các người đồng ý đứng ra khiêu chiến không phải sao?" Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.

Nghe được những lời nói hờ hững của Sở Quốc Thiên, tất cả đám người của võ quán Đằng Vân đều sững sờ, ngay cả Chu Ba cũng nhìn Sở Quốc Thiên một cách không thể tin được.

"Thằng nhóc, không biết võ công mà còn dám đứng ra khiêu chiến!"

"Anh còn dám đứng ra khiêu chiến, đến khi chết thì cũng không biết mình chết thế nào!"

Sở Quốc Thiên, cậu có chắc là muốn đánh không?" Trước con mắt chế nhạo của tất cả mọi người, Chu Chấn Kiệt cau mày tức giận, nhưng đúng lúc này, Lưu Chính Phong lại nói: "Đừng lãng phí thời gian của mọi người, chúng tôi cũng không muốn bắt nạt anh, chúng tôi sẽ để cho Trương Thanh Hạo đang bị thương một lần nữa đứng ra khiêu chiến, các anh có dám đấu trận này không?"

Trương Thanh Hạo ban nãy bị Chu Chấn Kiệt cậy lớn ăn hiếp nhỏ đánh đã cảm thấy bất mãn, nên sau khi nghe thấy chuyện này liền không thể chịu nổi, nhanh chóng bước đến phía trước, anh ta siết chặt nắm đấm và lao về phía Sở Quốc Thiên.

Mọi người dường như đã đoán được Trương Thanh Hạo có ý định bảo thù, cho nên khi nhìn thấy Trương Thanh Hạo tấn công kịch liệt, trong lòng đột nhiên có chút thương hại đối với Sở Quốc Thiên.

Nếu thực sự trúng đòn thì sẽ bị thương nặng đến mức nào?

Chuyện người khác có thể nhìn ra thì làm gì cho chuyện Chu Chấn Kiệt không nhìn ra, mặc dù ông ta không quan tâm đến chuyện sống chết của Sở Quốc Thiên, nhưng ông ta lo lắng rằng nếu Sở Quốc Thiên xảy ra chuyện thì không biết khi trở về phải giải thích thế nào với Chu Siêu Nhiên.

Còn Chu Ba và những người khác thì bày ra vẻ mặt hả hê, chế nhạo Sở Quốc Thiên đủ thứ.

"Đồ chó, cứ ngồi đó mà giả ngầu, sau này xem mày chết thế nào!" Nhìn thân hình nhỏ bé của mày mà xem, không biết có chịu được một đấm của tên kia hay không?"

"Thật sự coi mình của anh hùng hay sao? Đến Vương Hữu Đức còn bị ăn hành nữa là."

"Chờ chết đi nhóc con."

Sở Quốc Thiên không để ý đến sự chế giễu của một nhóm học sinh võ quán Đằng Vân, anh dùng cổ tay của mình hất tung nắm đấm của Trương Thanh Hạo ngay khi nó sắp đến gần, ngay khi anh hất nó lên, anh từ từ tung ra một đấm.

So với sức đánh nhanh nhẹn và hung tợn của Trương Thanh Hạo, nắm đấm của Sở Quốc Thiên như của người chưa ăn, không có khí lực.

Trương Thanh Hạo cười gần một tiếng, sau đó đập mạnh vào nắm đấm của Sở Quốc Thiên, đột nhiên chỉ nghe "rầm" một tiếng, một bóng người mãnh liệt bay ra, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất.

"Hự!"

Ngay sau đó, người này phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.

"Cái gì?"

"Điều này...!làm sao điều này có thể xảy ra?"

Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn mọi thứ trước mắt với vẻ mặt không thể tin được, bởi vì người bị đập đến bay và ngất đi không phải Sở Quốc Thiên mà là Trương Thanh Hạo.

"Trời ơi, sao có thể xảy ra chuyện này, tôi có bị lóa mắt không?" Tào Mỹ Lam kêu lên trước.

Chu Ba nhéo người bên cạnh, vừa nghe thấy tiếng hét của đối phương liền há to mồm kinh ngạc.

Mặc dù những người khác không nói, nhưng phản ứng của họ cũng giống như hai người kia, nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt rất phức tạp.

Ngay cả Chu Chấn Kiệt cũng vậy, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng để ngăn chặn Trương Thanh Hạo giết Sở Quốc Thiên, nhưng ông ta không ngờ rằng cuộc chiến đã kết thúc trước khi ông ta bắt đầu.

Mặc dù những người xem cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng bắt đầu thảo luận, phần lớn đều khen Sở Quốc Thiên là cao thủ ẩn thân.

Lưu Chính Phong nghe được những lời bình luận này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói dứt khoát: "Chu Ba, anh là loại tiểu nhân âm hiểm, dám lừa gạt ông đây!"

Nói xong liền xua tay: "Trần Quang!"

"Có học sinh!"

Trần Quang lập tức đi ra ngoài.

"Nhanh đi khiêu chiến với tên nhóc đó, để bọn chúng biết võ công thật là như thế nào!" Lưu Chính Phong lạnh lùng nhìn Sở Quốc Thiên.

"Học sinh hiểu!"

Trần Quang nói xong tức giận hét lên một tiếng, sau đó lao thẳng về phía Sở Quốc Thiên.

So với Trương Thanh Hạo và Vương