Sở Quốc Thiên ngơ ngác, nhưng rất nhanh liền nghe máy: "Ai đó?"

"Sở Quốc Thiên, tôi là Triệu Huyền Vy, Giai Kỳ xảy ra chuyện rồi!"

"Cái gì? Giai Kỳ xảy ra chuyện, chị đừng sốt ruột, chậm rãi nói đã.." Sở Quốc Thiên vội vàng trấn an nói.

Bình tĩnh lại, Triệu Huyền Vy liền hít sâu một hơi, nói: "Vốn chị và Giai Kỳ dựa theo lời nói lúc trước của em, chuẩn bị bán phòng khám, nào biết hôm nay lúc thu thập, người của nhà họ Uống đột nhiên tới, bọn họ cưỡng chế bắt Giai Kỳ đi, Quốc Thiên, em mau nghĩ biện pháp cứu Giai Kỳ đi!”

"Được, chị đừng lo lắng, chuyện của Giai Kỳ cứ giao cho em đi." Sở Quốc Thiên nói chuyện xong liền cúp điện thoại.

Lâm Thanh Di một mực ở bên cạnh nghe lén, sau khi biết Uông Giai Kỳ xảy ra chuyện cũng vô cùng sốt ruột, cô thấy Sở Quốc Thiên chuẩn bị rời đi, suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng dặn dò: "Anh...!Hãy cẩn thận!"

"Yên tâm đi!" Sở Quốc Thiên mỉm cười, sau đó lái chiếc Maybach ra khỏi Vạn Thịnh Tân Thành.

Tại biệt thự nhà họ Uông.

Khi Sở Quốc Thiên đi vào, phát hiện trong phòng khách sớm đã có không ít người ngồi ở đây.

Ngoại trừ người nhà họ Uông do Uông Thành Đông đứng đầu, Sở Quốc Thiên còn chú ý tới không ít nam nữ ăn mặc trang phục kỳ quái, nhưng mà người đứng đầu trong đám nam nữ kỳ lạ này lại là một người phụ nữ trung niên.

Mà ở chính giữa đám người này, Sở Quốc Thiên nhìn thấy Uông Giai Kỳ đang quỳ gối ở giữa.

Khi Sở Quốc Thiên đến, trong nháy mắt liền thu hút ánh mắt của mọi người, Uông Giai Kỳ nhìn thấy, liền vội vàng kêu lên: "Sở Quốc Thiên, anh...!Anh đi nhanh đi!"

Nghe được tiếng kêu suy yếu và lo lắng của Uông Giai Kỳ, Sở Quốc Thiên trong nháy mắt liền xác định cô ấy đã bị thương, trong lúc này, không khỏi có chút tức giận.

"Bác sĩ Uông, để tôi xem bệnh cho cô." Sở Quốc Thiên nói, liền bước nhanh tới gần Uông Giai Kỳ, muốn bắt mạch cho cô ấy.

Nhưng ai ngờ, Uông Giai Kỳ lại ra sức đẩy anh ra, tràn đầy lo lắng nói: "Đừng để ý đến tôi, nơi này nguy hiểm, anh mau di..."

"Ha ha, người đã đến, làm sao dễ dàng đi như vậy?" Kết quả Sở Quốc Thiên còn chưa nói gì, người phụ nữ trung niên xinh đẹp liền cười ha hả nói một câu.

Theo lời nói của bà ta vừa dứt, cửa biệt thự trong nháy mắt đóng lại, mà đảm nam nữ mặc trang phục kì dị cũng tiến lên ngăn trở đường đi của Sở Quốc Thiên.

Uông Giai Kỳ thấy thế, trong lòng càng thêm lo lắng, cô ấy nhìn người phụ nữ trung niên nói nói: "Dì ơi, người dì muốn bắt là cháu, không liên quan gì đến Sở Quốc Thiên, cầu xin các người đừng làm khó anh ấy!"

"Dì?"

Sở Quốc Thiên không nghĩ tới người phụ nữ trung niên xinh đẹp trước mặt này lại là dì út của Uông Giai Kỳ, bất quá khi biết được tin tức này ánh mắt của anh càng thêm lạnh như băng.

Người phụ nữ trung niên nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên, ngay sau đó liền đem ánh mắt đặt lên trên người Uông Giai Kỳ, nhàn nhạt nói: "Giai Kỳ, cháu hiện tại là càng ngày càng không hiểu chuyện, nếu cháu không muốn nghe theo lời ông nội cháu nói gả đến nhà họ Nam Cung, như vậy thì có thể theo dì đi đến nơi khác, dì út sẽ tìm một người đàn ông sạch sẽ có gia thế tốt cho cháu!"

Uông Giai Kỳ vừa nghe, tức khắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng rất nhanh, cô liền cắn răng nói: "Được, chỉ cần các người thả Sở Quốc Thiên đi, cháu liền đi theo các người!"

"Thả hắn sao?" Uông Thành Đông nghe vậy cười lạnh: "Giai Kỳ, trước đây ta còn thắc mắc vì sao cháu sống chết không muốn gả cho cậu chủ Nam Cung, hóa ra là cháu có tình ý với thằng nhãi này đúng không? Cháu có biết hay không hẳn là đàn ông đã có vợ, hai người các người không thể nào ở bên nhau!"

Thấy Uông Giai Kỳ không nói lời nào, Uông Thành Đông lại đem ánh mắt chuyển đến trên người phụ nữ trung niên, nói: "Thúy Liên, sự tình từ đầu đến giờ con cũng đã biết, đứa nhỏ Giai Kỳ này thật biết cách làm người lớn đau đầu, bởi vì nó, việc làm ăn của nhà họ Uông đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên hôm nay mới nhờ con đến để giải quyết chuyện này!"

"Ba, con đã biết."

Người phụ nữ trung niên gật gật đầu, nói: "Trước khi tới, tôi đã báo cáo chuyện này với Thanh Phong môn, việc làm ăn của nhà họ Uông chúng ta vẫn luôn dựa vào Thanh Phong môn, hiện tại biết được việc làm ăn của nhà họ Uông bị tổn hại, người của Thanh Phong môn cũng rất quan tâm đến chuyện này, cho nên lần này ta tới đây, không chỉ muốn dẫn Giai Kỳ đi, mà còn phải trừng phạt người tên Sở Quốc Thiên này một chút!"

"Đây là việc nên làm." Uông Thành Đông vuốt râu cười

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp gật gật đầu, lập tức liền hướng về phía Sở Quốc Thiên nói: "Sở Quốc Thiên, chúng ta cho rằng ngươi làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của Thanh Phong môn chúng ta, hiện tại ta đại diện cho Thanh Phong môn muốn bẻ gãy tay ngươi, ngươi có ý kiến gì không?"

"Thanh Phong môn? Bẻ gãy tay?"

Sở Quốc Thiên ban đầu thì cảm thấy kinh ngạc nhưng sau đó anh khinh thường nói: "Ngay cả quan chức cấp cao cũng còn phải tuân thủ luật pháp, một tổ chức không biết là ở đâu đến như các ngươi lại ngang nhiên mở miệng muốn bẻ gãy tay chân người khác, ai cho các ngươi quyền lực này?"

"Thật mạnh miệng!"

"Thanh Phong môn không phải là nơi để người khinh thường!"

"Quỳ xuống!"

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Sở Quốc Thiên đến lúc này lại còn có thể tự tin đến như vậy, đặc biệt là đám nam nữ mặc trang phục kì dị, nhao nhao tức giận mắng ra tiếng.

- "Người có thể bẻ gãy tay chân của Sở Quốc Thiên ta còn chưa sinh ra đâu, các ngươi nếu không tin, có thể thử xem!" Sở Quốc Thiên cười lạnh.

"Hỗn láo!"

"Thằng nhóc này quá kiêu ngạo, hôm nay nhất định phải phế hắn!"