Tiểu Quyên nhanh chóng gật đầu, nói một câu rất chi là hợp lí: "Vâng, nhiều người cùng chơi chắc chắn sẽ vui hơn đấy ạ!"

Cái lời lẽ trẻ con này thật sự vô cùng thuyết phục, không thể phản bác được...

"Được.". Mặc Băng nở một nụ cười mang nhiều loại ý nghĩa, nhất thời làm người khác khó lí giải, hơn nữa thể hiện cũng không khác bình thường là mấy nên cũng chẳng ai thèm suy xét sâu xa.

Lệ Quân hiện tại thật sự không muốn chơi bời gì nữa hết! Rõ ràng ban đầu đi chơi là để tránh mặt nhau, vậy mà giờ như này thì mọi thứ vô nghĩa hết cả rồi!

Cơ mà có lẽ sẽ không có bao nhiêu vấn đề đâu, dù gì cũng không phải chỉ có hai người, lúc cần thiết thì có thể bịa một lí do hợp lí để tránh...?

Nhưng Lệ Quân đúng là suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Bốn người bắt đầu đi chơi, gồm, Lệ Quân, Mặc Băng, Ngũ Canh và một đứa bé là Tiểu Quyên. Nói là bọn họ đi chơi cơ mà lại không có địa điểm rõ ràng, nói chung đi lung tung khắp nơi thôi.

Mọi chuyện rất bình thường, nói chuyện cũng rất vui, cho đến khi --- Tiểu Quyên nằng nặc đòi Ngũ Canh dắt con bé đi ra chỗ khác hái hoa, còn nói là hoa gì đó rất bí mật, không ai được biết nơi đó ngoại trừ Ngũ Canh.

Cái chuyện bí mật trẻ con này Lệ Quân đã từng gặp không ít, nhất thời thuận theo mà để cho Tiểu Quyên cùng Ngũ Canh rời đi. Đến khi cô phát giác ra một chuyện, là cô và Mặc Băng đang ở riêng với nhau, thì bọn họ đã đi rất xa rồi, cố đuổi cũng chẳng kịp...

Thật ra vừa rồi Tiểu Quyên có ra hiệu trước cho Mặc Băng, bảo y chuẩn bị tinh thần trước (?).

Mặc Băng như đã đạt được mục đích, y lộ ra một nụ cười thỏa mãn, nhưng khi quay sang phía Lệ Quân thì liền biến thành một dạng ngoan ngoãn, hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên ở lại đợi hay đi một lát rồi quay lại?"

Lệ Quân chần chừ chốc lát. Nếu đi thì hơi khó khăn một chút, còn ở lại thì sẽ gặp cảnh không khí ngượng ngùng, chẳng ai mở miệng nói chuyện, thế thì thà rằng chọn phương án một còn hơn!

Lệ Quân suy nghĩ xong liền đáp: "Ừm... chúng ta cứ đi dạo một chút đi."

Mặc Băng khẽ cười, bây giờ chắc chắn y đã đạt được mục đích rồi! Có cơ hội ở riêng thì mọi loại tình cảm đều có thể tăng tốc nhanh chóng được!

Bầu không khí cũng coi như là tốt, hai người đúng là chỉ đi một lát. Cứ đi được một đoạn ngắn là lại quay lại, chỉ sợ lỡ đi xa quá thì lúc hai người còn lại đi tìm sẽ khó khăn hoặc đường về khó đi. Nhưng sau đó lại quyết định sẽ đi một mạch luôn, dù gì mấy lần quay về cũng chẳng thấy hai người kia, thà cứ mặc kệ để lát nữa tính sau còn hơn.

Mặc Băng và Ngũ Canh ban đầu đúng là khá ít lời nói, nhưng dần dần theo thời gian cũng đã chuyển sang hướng tích cực. Giống như trước đây, lời nói ra miệng cực kì dễ dàng, làm đoạn tình cảm nào đó đã được hàn gắn lại không ít.

Bọn họ chơi rất vui vẻ, thời gian trôi qua cũng không ít, thoáng cái đã là hoàng hôn. Hai người bắt đầu hành trình quay về cùng chiến lợi phẩm là một túi trái cây lớn, chỗ đấy tốn không ít công mới hoàn thành đấy.

Trên đường đi Mặc Băng có hỏi: "Quân Quân có ý trung nhân chưa?"

Lệ Quân không ngờ lại bị hỏi như vậy, lông mày khẽ nhíu rồi liền buông lỏng, đáp: "Ý trung nhân? Đệ muốn nói là người trong lòng ấy hả?"

Mặc Băng vừa gật đầu vừa nói: "Ừm."

Lệ Quân vốn không hiểu ý y nói, cũng chẳng hiểu là y đang nghĩ đến chuyện gì, chắc là thuận miệng nói ra nên cô cũng không quá để ý mà trả lời luôn: "Không có."

Mặc Băng liền hỏi tiếp: "Vậy có ai thích Quân Quân không? Tỏ tình chẳng hạn?"

Lệ Quân chuyển hướng mắt sang phía Mặc Băng, vẻ mặt y cực kì nghiêm túc làm cô không kìm được mà bật cười, nói: "Không có đâu, ta như vậy sao có người thích được."

Mặc Băng đột nhiên mở lời phản bác ý nào đó trong câu của Lệ Quân: "Không phải, tại bọn họ không có mắt nhìn thôi, Quân Quân cũng rất đẹp mà."

Lệ Quân nghe xong càng cười lớn, được nam chính - tiểu đệ khen mình đẹp quả thật vui đến buồn cười, nói lại: "Băng Băng nhà ta cũng rất đẹp mà, người thích đệ chắc xếp hàng dài lắm đấy."

Mặc Băng khẽ mỉm cười đầy mãn nguyện, nhưng cái y mãn nguyện là vế trước chứ không phải vế sau. Y không quan tâm mình có được nhiều người thích hay không, chỉ cần Lệ Quân thích là được rồi.

Mặc Băng đưa cho Lệ Quân một quả đang ôm trong tay, hỏi tiếp: "Vậy kiểu người Quân Quân thích như thế nào?"

Lệ Quân đỡ lấy quả kia, lau lau một chút cho sạch, cắn một miếng rồi mới nghe hết được câu hỏi. Nghe hết xong cô liền đơ hình một lúc, một lúc sau mới ổn định lại, đáp nửa đùa nửa thật: "Kiểu nào ấy hả? Ừm... ngày cho ta ăn ba bữa, nuôi được ta, đánh giỏi hơn ta một chút... chắc là kiểu vậy đấy."

Mặc Băng đột nhiên thấy được một tia hy vọng lớn, mắt sáng lên nhưng không quá rõ, hỏi: "Đơn giản như vậy thôi?"

Lệ Quân mỉm cười gật đầu, miệng cắn một miếng quả nhai nhai, nói: "Ừm, chỉ vậy thôi, ta không cần người đó quá giỏi giang, chỉ cần đối tốt với ta, hai người cùng sống một cuộc sống đơn giản là được."

Lệ Quân quay sang phía Mặc Băng, định nói thêm gì đó nhưng khi thấy biểu hiện của y thì lại thôi. Một gương mặt đẹp, một nụ cười càng nhân đôi vẻ đẹp, biểu cảm ấm áp nhìn về phía Lệ Quân, cô thấy vậy liền cười nói: "Làm sao vậy? Kì cục quá sao?"

Mặc Băng lắc đầu, ánh mắt càng thêm dịu dàng ấm áp, nói: "Không có, Quân Quân nói rất đúng, đơn giản mới tốt."

Nếu được ở bên Lệ Quân thì dù sống đơn giản hay phức tạp đều không quan trọng, quan trọng là có thể ở bên nhau. Nhưng, trước khi đến được đoạn đấy thì khó khăn của y hơi... nhiều một chút.

Hai người tiếp tục đi, đoạn đường tiếp theo bọn họ không nói gì thêm nhưng những vướng bận trong lòng cũng coi như đã được giải đáp hết, tình cảm cũng tốt lên rất nhiều.

Có điều, nói về Mặc Băng như vậy nhưng liệu y thật sự có một cuộc sống bình dị hay không thì còn chưa chắc. Nam chính mà, đơn giản được mới là lạ, mà cho dù không xét về vai vế đi chăng nữa thì cũng còn thân phận. Nói chung số y từ khi sinh ra đã không thể diễn tả bằng hai từ "đơn giản" rồi.

Ha... nhắc đến mới nhớ, giờ Mặc Băng đã học xong rồi, hình như cũng đã ra ngoài thực luyện khá lâu rồi, cho nên, nếu nói vậy tức là, tình tiết mấu chốt về thân phận của y cũng sắp đến rồi.

Đơn giản mà nói, Lệ Quân và Mặc Băng cũng sắp chia tay, chuyện liên quan đến nguyên tác cô vẫn nên đừng xía vào.

Vậy thì, đoạn thời gian sắp tới nên tranh thủ một chút, kẻo sau này không còn cơ hội nữa.

Lệ Quân và Mặc Băng về đến nơi, trước cửa nhà vậy mà có thêm ba người, nhìn dáng vẻ cô cũng đã phần nào nhận ra, bọn họ chắc là đám người đi cùng Mặc Băng. Cơ mà cứ đứng ở ngoài cửa như này là sao đây?

Lệ Quân khẽ lướt qua ba người, chưa nhìn được rõ lắm nhưng quả thực không phụ sự chờ mong của cô, rất đẹp. Nhưng vì mấy chuyện kiểu hàn huyên gặp lại này không hợp, à, đúng hơn là Lệ Quân không nên xuất hiện cho nên cô tự giác rời đi trước. Trước đó cô cũng không quên lấy nốt đống quả trên tay Mặc Băng để tránh gây cản trở y trong việc đại sự.

Lệ Quân cúi chào một cái với những người khác rồi một mạch rời đi, mặc kệ ánh mắt không vừa ý của ai đó.

Mặc Băng dùng ánh mắt càng không vừa ý nhìn những người trước mặt. Lúc đầu y nói bọn họ sắp tới chỉ là bịa ra để hai người dễ nói chuyện hơn chút thôi. Nhưng thật không ngờ... cái miệng mình quá linh, nói bừa cũng thành sự thật...

Mặc Băng thầm thở dài chán nản trong lòng, ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì quá lớn, hỏi: "Không phải nói mấy ngày nữa mới tới được sao? Sao lại đến sớm như vậy?"

Một nam nhân nhún vai, nói: "Biết sao được, nhớ huynh quá mà."

Lời vừa thốt ra khỏi miệng nam nhân kia liền bị một tràng lườm xuất phát từ mắt Mặc Băng đâm đến, hắn tránh ánh mắt y, nói: "Được được, không đùa huynh nữa, thật ra... huynh cứ đọc đi là biết."

Sau lời nói đó một nữ nhân xinh đẹp thanh tú bước lên, rút một tờ giấy, được gấp gọn cất trong áo ra, đưa cho Mặc Băng. Y cầm lấy, mở ra, chăm chú đọc, ban đầu thì không có vấn đề nhưng về sau đôi lông mày đều khẽ nhíu lại. Y đưa mắt về phía Lệ Quân đang vui đùa thì lông mày càng nhíu chặt hơn, hỏi: "Chuyện này là thật?"

Cả đám gật đầu, nam nhân kia lần nữa lên tiếng: "Chính vì vậy nên bọn ta mới phải đến sớm, linh lực cũng đã bị mất sạch rồi."

Mặc Băng hỏi: "Cái này mới được gửi tới?"

"Ừm, còn chưa đầy một ngày."

Mặc Băng gật đầu, gập lại tờ giấy rồi nhét vào trong áo, sau đó y đi vào bên trong nhà, thấy Lệ Quân đang vui đùa tâm trạng y liền tốt lên rất nhiều.

Lệ Quân ở một bên nịnh Tiểu Quyên, hỏi xem con bé với Ngũ Canh đi chơi ở đâu mà cô đợi không thấy và cũng chẳng thấy đi tìm. Nhưng Tiểu Quyên cực kì cứng miệng, nịnh thì chỉ được một nửa rồi con bé liên tục lắc đầu, dọa thì càng chẳng nên chuyện gì. Càng như vậy thì Lệ Quân càng tò mò muốn biết hai người họ làm trò gì mà bí mật dữ vậy.

Thật ra, chuyện cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ là lúc đó Tiểu Quyên hợp tác với Ngũ Canh, kiếm một cái cớ rời đi, cho Lệ Quân và Mặc Băng một không gian riêng tư. Đương nhiên Tiểu Quyên nào biết cái gì mà không gian riêng tư, lại càng không hiểu cần cái đó làm gì, chẳng qua con bé thấy Mặc Băng với cô giống như đang giận nhau nên mới muốn hòa giải thôi.

Nhưng mà, dù chỉ đơn giản là để hòa giải đi chăng nữa thì Tiểu Quyên cũng sẽ không nói ra, vì con bé được cha dặn rồi, những chuyện như này nên giữ bí mật, chờ thời cơ thích hợp nói ra thì tốt hơn.

Tiểu Quyên vừa lắc đầu vừa nói: "Giờ Tiểu Quyên không nói cho A Quân biết được!"

Lệ Quân hỏi: "Vậy bao giờ thì được nè?"

"A... ơ... ừm... mai nha?". Nói xong Tiểu Quyên lại nhiệt tình lắc đầu, sửa câu: "Không được! Hôm nào đó đi ạ!"