"Ấy, sao không tháo hẳn được vậy kìa?". Nam nhân kia đã thử gần như mọi cách, dùng dao cắt, dùng tay mở, dùng pháp lực đánh, nhưng căn bản không có hiệu quả, cùng lắm chỉ làm dây thừng lỏng ra cho mạch máu lưu thông được thôi.

"Chẳng lẽ cái này dùng kết pháp?". Nam nhân thân thiện lên tiếng.

Nam nhân mới tỉnh suy ngẫm một lúc, nói: "Khả năng cao là vậy, nếu là kết pháp thì gay thật, người ta không thả thì vĩnh viễn đừng hòng tháo được."

"Vậy thì phải làm sao?"

"Làm sao là làm sao? Sao ta biết được?"

"Không phải mấy cái này ngươi đều rất thạo à?"

Nam nhân mới tỉnh vỗ vai nam nhân thân thiện một cái, thở dài: "Huynh học đứng đầu mà lại đi hỏi ta? Không bằng tự động não chút đi?"

Nam nhân thân thiện bắt đầu suy ngẫm nhưng rồi lại lắc đầu: "Không ra."

Nghe hai người xa lạ nói chuyện và cố gắng giúp mình như vậy làm Lệ Quân có phần xúc động, bấy giờ mới lên tiếng: "Không sao không sao, đa tạ hai vị, tay ta không đau nữa rồi. Hai vị cứ lo cho bằng hữu của mình đi, chút nữa bạn ta tỉnh sẽ nhờ hắn tính toán sau."

Nam nhân mới tỉnh gật gật đầu, xét về tình về lí thì nên như vậy. Dù gì mỹ nữ cũng coi như đã giúp, giờ cứu người quen thì tốt hơn.

Người kia là vậy nhưng nam nhân thân thiện kia có vẻ không đồng tình lắm, sau khi được cởi trói y liền tiếp tục nghĩ cách cùng thực hiện một số phương pháp.

Cảnh này đúng là làm người ta xúc động phát khóc mà.

Lệ Quân liền không khỏi cảm động, nói: "Cái này, huynh đài thật sự tốt quá. Nhất định cởi trói xong ta sẽ trả ơn."

Nam nhân nọ mỉm cười làm độ thân thiện lập tức tăng cao: "Không sao, nhưng nếu được có thể mời ta một bữa cơm không?"

Lệ Quân không kìm được mà cười haha, hào phóng nói: "Hai bữa còn được nữa là.". Cô đột nhiên nhớ ra một điều, ngay lập tức nói: "Đúng rồi, kiếm, kiếm, cái kiếm, bên cạnh ta ấy, ngươi rút ra rồi cứa một ít máu trên ngón tay ta, khéo có thể cắt được đấy."

Nam nhân kia ngay lập tức làm theo, rút kiếm khỏi vỏ, cắt một vệt nhỏ trên ngón tay Lệ Quân. Cho tới khi máu được thanh kiếm nuốt gọn không còn dấu vết thì y đặt đến đoạn dây thừng, thử cứa vài cái. Vậy mà thật sự được! Tuy như dao cùn cắt dây nhưng với tình trạng hiện giờ mà nói thì đã rất giỏi rồi!

Không hổ là đồ phòng thân Lệ Quân đặc biệt nâng cấp, đúng là không phụ lòng mong đợi nha!

Dây thừng được cởi Lệ Quân lập tức cho tay lên, tay này xoa cổ tay kia một lúc. Cô rất muốn ôm người kia vào lòng để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng một linh cảm nào đó nhắc cô tuyệt đối đừng làm như vậy nên đành thôi.

Lệ Quân quay đầu lại, hai người đột nhiên mắt đối mắt, cô định tránh rồi nhưng tự dưng lại muốn nhìn tiếp.

Lông mi dài rũ xuống, đôi mắt đẹp như đá quý, mũi chừng khá cao, da thì trắng khỏi phải bàn, nhưng là kiểu trắng khỏe chứ không phải trắng yếu bệnh. Đôi môi hồng hào, cảm giác nhìn thấy liền muốn cắn nhai rồi nuốt xuống luôn. Vóc dáng cân đối, hoặc hơn thế, dáng người cao, ít nhất so với Lệ Quân thì cao hơn nhiều. Nam nhân này tính ra sắc đẹp có thể sánh ngang với ông thần vô trách nhiệm nào đấy, có khi lại còn đẹp hơn ấy chứ.

Tuy nhiên vẫn là bị mặt nạ che gần hết rồi, Lệ Quân cũng chỉ là dùng tài suy để đoán ra thôi.

Nam nhân bị Lệ Quân nhìn chằm chằm một lúc lâu liền không kìm được mà hai má ửng hồng dần dần còn đậm hơn, ngay lập tức quay mặt đi để trách ánh mắt của cô.

Nhìn thấy một đoạn hành động này Lệ Quân liền không tự chủ được mà mắt chữ a miệng chữ o.

Chẳng lẽ đây là một tiểu hài tử mới lớn?

Nếu là như vậy thì hành động của cô không phải sẽ làm kíƈɦ ŧɦíƈɦ người ta sao?

Ôi mẹ ơi, xin lỗi xin lỗi, con thề là con mới biết...

Nghĩ tới loại sự tình này Lệ Quân ngay lập tức giảm bớt ánh nhìn rồi ngừng hẳn, cách nghĩ của cô cho rằng, từ từ lui sẽ bớt lúng túng ngại ngùng.

Lệ Quân quay sang nhìn mấy người đi cùng nam nhân mang danh mới là tiểu hài tử mới lớn kia rồi nói: "Bằng hữu của ngươi y phục làm sao vậy?"

Nam nhân kia nhìn sang, khóe mắt không khỏi giật giật vài cái. Dù cho điều kiện ánh sáng ở đây có phần không tốt, chỉ có vài cây nến nhưng những thứ ở khoảng cách gần vẫn có thể nhìn, không rõ hẳn nhưng cũng thấy được gần hết.

Hai vị cô nương xinh đẹp dễ nhìn, mặt nạ vẫn đang che một nửa trên gương mặt. Làn da trắng đến kì lạ nhưng chỗ nào cần tô điểm mảng hồng nhạt quyến rũ thì vẫn tích cực mà có. Tiến đến phía dưới một chút ---

Một mảnh quần áo mỏng manh tuột xuống khỏi bả vai thanh mảnh làm lộ xương quanh xanh đẹp đẽ một cách rõ nét. Hai bọn họ đang tựa vài nhau mà ngủ, hoặc nói thẳng ra là ngất, hơi thở đều đều làm tăng vẻ mỹ miều lên gấp bội.

Bất ngờ một bàn tay tiến tới che mất tầm nhìn của Lệ Quân, một giọng nói phát ra: "Thật là, cái gì cũng nhìn được vậy. Định ngắm con nhà người ta mãi luôn à?"

"À...". Lệ Quân thấy hợp lí nên liền không nhìn nữa, cô gỡ cái tay che mắt kia ra, nói: "Đại ca, ngươi tỉnh từ bao giờ đấy?"

Ngũ Canh ngay lập tức đáp: "Sau lúc ngươi được cởi trói."

"Uầy, thế là sớm đó chứ."

"Sớm cái đầu ngươi! Nhưng ta gần hết linh lực rồi đây, oải gần chết..."

"Sao lại hết linh lực?"

"Không phải hết mà là gần hết! Cái dây trói ấy, nó hút linh lực, cơ mà không hiểu sao mình ta bị lấy đi nhiều nhất...?"

Lệ Quân cười hì hì, âm kéo dài: "Xui đấy."

Ngũ Canh gầm gừ, nhấn mạnh những từ cuối: "Có phải ngươi chê mình sống quá lâu rồi không?"

"Ta... gi...!". Chưa nói được mấy câu Ngũ Canh liền uể oải ngã xuống, vẫn may Lệ Quân nhanh lẹ đỡ được.

"Phù... may là có ta không thì ngươi vỡ đầu rồi nhé."

Tay Ngũ Canh chới với trên không trung, giọng chứa đầy kiệt sức: "Linh... lực..."

Lệ Quân ngay lập tức bắt lấy tay Ngũ Canh rồi truyền một nguồn linh lực nhỏ để hắn có thể "sống lại". Được truyền năng lượng của sự sống Ngũ Canh cũng nhanh chóng khôi phục, quay sang Lệ Quân dùng ánh mắt tức giận nói: "Sao linh lực của ngươi nhiều vậy!"

"A ha... cái này... khó nói lắm..."

"Lừa ta?"

"Không có..."

"Khẳng định?"

"Ừm, chắc chắc!"

Ngũ Canh lườm lườm nghi hoặc Lệ Quân một cái rồi nhanh chóng tách ra. Chuyện hai người tạm dừng ở đây.

Sau một lúc hai vị cô nương kia cuối cùng cũng đã tỉnh, vừa tỉnh dậy liền thấy thân thể mát mẻ, nhìn thấy vội che đi phần hở ra, nhưng che thế nào cũng không hết. Những nam nhân khác thì biết điều đã vội tránh ánh mắt ra chỗ khác nên hai người kia vẫn chưa được cởi trói.

Hiện tại có Lệ Quân là nữ nữa nhưng mà Ngũ Canh không cho phép thì đành thôi. Mà dù cho có là nữ nhân thật thì bọn họ làm gì yếu đuối đến độ không tự gỡ được cái dây thừng truyền ít pháp lực vào đâu.

Một lúc sau bọn họ vẫn là như Lệ Quân nghĩ, tự thân họ có thể thoát ra. May mà được Ngũ Canh ngăn từ sớm không thì cô đúng là chẳng khác gì lo bò trắng răng, lo chuyện bao đồng.

Sau khi thoát ra hai người đó muốn tìm một đoạn vải gì đó che tạm vào thân nhưng ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này thì vải vóc cũng bị hỏng hết rồi. Cuối cùng để giải quyết mọi chuyện, hai nam nhân đi cùng bọn họ đã đưa áo ngoài để hai người khoác tạm che thân.

Ừm, nếu mà đây là tình tiết trên phim hay truyện Lệ Quân nhất định sẽ ngồi vỗ tay bôm bốp vì sự ga lăng của hai vị soái ca này. Cơ mà đáng tiếc, nhìn tận mắt thì cứ thấy sao sao ấy...

"Muốn thử không?". Ngũ Canh nhếch miệng tạo ra một nụ cười rất có vấn đề.

"Sẽ không phải...?"

"Sẽ không quấn chết ngươi đâu."

"=o=""

"Sao chúng ta lại ở đây?". Một giọng nói nhẹ nhàng của nữ nhân vang lên, nghe thì khá giống của người Lệ Quân đỡ lúc trước.

"Không rõ nhưng chúng ta mau rời đ---"

Lời còn chưa dứt, một bên cánh cửa đang đóng bỗng bay ra xa, đập vào cái gì đó rồi nát bét. Cũng từ đấy vô số bụi của sàn nhà có khi hàng thập kỉ chưa quét bay lên, mọi người cũng được một trận ho sặc sụa.

Sau khi ho xong bọn họ ngay lập tức hướng tới cửa chính, sau một đống bụi bay cao đến vi diệu thì bóng dáng một người dần xuất hiện. Người này cao, nhìn chung còn trẻ, thân hình cân đối, gương mặt mang mặt nạ được khắc họa tiết.

Ngay lập tức ánh mắt người kia hướng về bọn họ, cái ánh mắt mang đầy sát khí, trừng trừng nhìn. Một thứ gì đó tức khắc lao đến, bọn họ theo bản năng nhanh chóng tránh né.

Khi nhìn đến những nơi bị thứ kia nhắm đến thì chẳng có ngoài một đống kim sắc nhọn, cả hai đầu đều được mài nhỏ bóng loáng đến cực điểm. Thử nghĩ nếu không tránh kịp rồi bị thứ này đâm trúng xem, khẳng định sẽ chẳng sống nổi được lâu đâu.

Chỉ cần nhìn như vậy thôi là ai cũng biết người đến không hề có ý tốt.

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, từng thanh kiếm bóng loáng sắc nhọn được rút ra khỏi chuôi. Kiếm giơ trước mặt để đề phòng, ánh mắt ai nấy đều biến thành sắc nhọn như một lưỡi dao.

Tên mới đến dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn họ, một nụ cười được tạo nên trên gương mặt không tì vết, vậy mà làm bọn họ rùng mình một cái. Một thanh kiếm bỗng nhiên lao vụt đến phía người này. Chuyện không ngờ là chỉ cần một lần liền đâm thẳng trúng mục tiêu. Thân thể hắn liền từ từ tan biến thành một mảng khói đen rồi biến mất. Trước khi đi hắn để lại một lời nhắn bằng khẩu hình: "Tiểu tử, ta và ngươi chưa xong đâu."

Ngoại trừ một người được truyền âm thanh đến tận bên tai, những người khác chỉ có thể nhìn miệng đoán khẩu hình.

***

Tại một tòa điện lớn đầy âm u quỷ dị, mọi thứ tại đây đều mang vẻ chết chóc đến kì lạ. Bên trong điện, tại một gian phòng lớn đầy vắng vẻ, tạo nên một mảng tĩnh lặng đến đáng sợ. Trên chiếc ghế cao uy nghi nhất đặt tại nơi mọi người kính nể, một thân ảnh đang bóp nát mảnh giấy đầy máu trên tay rồi thiêu nó thành một đống tro bay phấp phới khắp nơi.

Hắn ban đầu đầy vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi mặt đầy gân xanh. Nhưng rồi khi suy xét đến việc gì đó hắn đột nhiên cao hứng, nở ra một nụ cười, ánh mắt nhìn về nơi xa đột nhiên biến thành màu đỏ sẫm đậm đặc: "Chuyện của chúng ta vẫn còn dài, ta nhất định sẽ để ngươi từ từ hưởng thụ."

----------~*~'~*~----------

Tác giả: Từ quyển 2 thì sẽ chia như sau: Có hai loại là pháp lực và linh lực, trong đó linh lực là một nguồn sức mạnh ở trong cơ thể, có thể truyền qua nhau giữa động vật bao gồm cả con người. Pháp lực cũng là linh lực nhưng truyền cho những đồ vật có/không có tri giác để giúp người truyền có thể điều khiển nó. Đương nhiên sẽ có trường hợp ngoại lệ nhưng khá ít, vậy hãy phân biệt như này nha.