Thoáng cái ba năm đã qua đi, cái giấc mơ vào ngày hôm đó dù có mang đến ấn tượng lớn thế nào thì cũng bị thời gian quên lãng!
Ngày ngày trải qua vô cùng bình yên, hết ăn uống rồi lại đi chơi, thi thoảng loanh quanh hái quả, cầm cần ra ao câu cá dù được vài ba con tép, khi cần thì ra ngoài mua đồ, cuộc sống nhàn nhã cực kì. Có đôi lúc Lệ Quân hưởng thụ cuộc sống đến nỗi quên béng lí do bản thân ở đây…
Ngày ngày cứ thế trôi qua, Tiện Băng giờ cũng đã lớn, hiện tại đã cao hơn Lệ Quân gần một gang tay, nếu tính theo tuổi cổ đại thì có lẽ đã đến tuổi trưởng thành, đã là một đại nam nhân, có thể thành gia lập thất rồi cũng nên. Khuôn mặt, vóc dáng đều đẹp miễn bàn, so với ba năm trước thì chẳng khác nào voi với kiến. Cơ mà voi hay kiến đều đẹp cả, chỉ là hình thức thôi, bên trong mới là cốt yếu. Khuôn mặt đẹp nên thi thoảng đi ra ngài mua đồ đều bị các bà các thím gạ gả nữ nhi nhà mình cho hắn. Ngoài mặt thì cô tỏ vẻ không đồng ý nhưng sau đó đều là lén lén lút lút thỏa hiệp hẹn gặp xem mặt ở chỗ nào đó. Lần nào cũng phải lôi lôi kéo kéo mãi hắn mới chịu đến, ai nấy đều xinh đẹp như hoa, vậy mà hắn vừa nhìn một cái liền bỏ về. Đến cùng bây giờ vẫn là chưa tìm được ý trung nhân.
Suy đi tính lại, thiết nghĩ như vậy cũng hợp tình hợp lí, nam chính thì mấy ai để ý người khác ngoài nữ chính đâu. Nhưng rồi… nữ chính tên gì…? Trong nguyên tác quả thật có đề cử vài vị làm nữ chính nhưng có lẽ phải đọc đến cuối mới rõ. Bây giờ kí ức về nguyên tác của Lệ Quân cũng chỉ là những mảnh vỡ thủy tinh không hoàn thiện, mơ mơ hồ hồ, nếu không phải sống cùng Tiện Băng thì có lẽ đến cả tên nam chính cô cũng chẳng nhớ ra.
Còn vấn đề ứng cử viên nữ chính tên gì thì đành tùy vào ấn tượng trong kí ức vậy. Vấn đề này cứ tạm gác qua một bên, lúc nào gặp thì tùy cơ ứng biến.
Ngũ Canh và Tiện Băng so với ngày đầu đã dễ chịu hơn nhiều nhưng để nói là không còn cãi cọ thì khẳng định là không có. Nhưng được cái là giờ Tiện Băng cũng chẳng còn chịu nghe mắng mà quay qua cãi lại luôn, nhiều khi còn có cảm giác bọn họ sắp xông lên ngươi sống ta chết đến nơi. Hai tên này cứ dăm ba bữa lại cãi nhau một trận, may là nhà dựng ở mơi rừng sâu chứ không Lệ Quân cũng chẳng biết giải thích với hàng xóm thế nào.
Nói đến đây thì phải thêm : nhìn ai cũng cao lớn đẹp đẽ hơn trước hết rồi!
Lớn thì cách ăn nói cũng như hành xử đều sẽ thay đổi. Đối với Ngũ Canh thì cũng tính vào không thay đổi là mấy, nhưng Tiện Băng có phần nào đó ngược lại. Dù hằng ngày ngoại trừ cãi tay đôi với Ngũ Canh ra, hắn đều rất ngoan ngoãn, làm gì cũng giỏi, dễ tiếp thu. Nhưng, dạo gần đây hắn thường lẩm nhẩm mấy câu rất khó đoán : “Người không hiểu…” “Cái gì cũng bênh hắn trước…” “Có cần quan tâm nó vậy không…?”. Đôi khi còn giận dỗi một cách vô cớ, không lí do, mỗi lúc như vậy là y như rằng tránh mặt Lệ Quân cả buổi, dù không hiểu lắm nhưng cô vẫn là chạy theo dỗ dành, nửa ngày mới chịu ngưng…
Lệ Quân thật sự không hiểu nổi và cũng chẳng có cách nào giải!
Mấy chuyện này coi như đã xong nên tạm gác qua một bên. Khoảng năm ngày trước, khi cùng Tiện Băng ra ngoài mua chút đồ mang về nấu ăn thì có gặp thím Mục. Lệ Quân chạy quay chào hỏi đôi câu, nhìn quanh một vòng, hỏi : “Tiểu cẩu nhà thím đâu rồi?”
Thím Mục cười nói : “Ây dô~ Không phải mấy lần trước đều bị rượt quanh xóm sao? Lần này còn tìm nó?”
Lệ Quân lấy ngón trỏ gãi gãi nhẹ má mình, cười nói : “Quen rồi ấy ạ, nên giờ có hơi không quen…”
Sau đó hai người họ nói chuyện linh tinh lang tang gần cả buổi, Tiện Băng thì cứ im lặng đứng cạnh Lệ Quân nghe chuyện, cái này dọ sang cái kia, lọ dọ sang chai, không hiểu sao chủ đề bọn họ lại đổi sang :
Thím Mục hỏi : “Ấy, vị tiểu đệ đệ này của cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Lệ Quân nghe xong liền không biết trả lời thế nào, nói ra thì hơi ngại nhưng tính đến hiện tại cô chưa bao giờ hỏi tuổi đứa nhỏ này cả, chỉ biết chắc là hắn nhỏ hơn bản thân vài tuổi, thi thoảng gọi đệ xưng tỷ thôi. Thế là Lệ Quân đành vẫy Tiện Băng, kêu hắn cúi xuống, đương nhiên hắn hiểu rồi làm theo. Tuy hắn đã cúi đầu xuống nhưng cô vẫn phải kiễng chân, ghé sát tai thì thầm : “Nói có chút ngại nhưng năm nay đệ bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiện Băng khóe miệng khẽ nhếch lên, thiết nghĩ, à không, chắc chắn là định cười một trận, may chăng nhịn được, ghé sát tai cô thì thầm : “Ta cũng không rõ lắm, nhưng để nói tuổi trưởng thành thì đã qua rồi.”
Lệ Quân đáp lại : “Ra vậy.”
Lời Lệ Quân đáp thím Mục cũng tựa tựa Tiện Băng, chẳng qua là chỉnh sửa chút xíu cho hợp, nghe xong sắc mặt thím ấy có xíu ngạc nhiên, nói : “Vậy thì không có ý định lên chính địa học sao? Cháu thím cũng đi đó, dù gì nếu có đi thì chờ mấy ngày nữa có thuyền qua đây, lúc đó lên cũng không muộn.”
“Cạnh!”
Đột nhiên một mảnh thủy tinh kí ức trong đầu Lệ Quân rơi xuống, cái này khẳng định liên quan gì đó đến nguyên tác!
Suy nghĩ vừa thoáng chốc vụt qua Lệ Quân liền gấp rút chào thím Mục, nắm lấy tay Tiện Băng lao đi mua đồ như bay, mua xong là chạy về nhà luôn. Vừa về đến nơi liền buông hết mọi thứ kể cả Tiện Băng, mặc hắn dùng biểu cảm gì trên khuôn mặt mà lao thẳng vào phòng. Loay hoa loay hoay bới đi bới lại khắp phòng mới tìm được cái chuông vàng, lúc trước vì vướng víu quá vả lại còn không phát sinh vấn đề gì nên liền cất đi. Mà chỗ cô giấu cũng chẳng phải hạng xoàng đến bản thân để đâu cô cũng không nhớ nữa kìa. Luống ca luống cuống lắc chuông cuối cũng cũng liên lạc được : “Lạc Thiện Quân! Có đó không?”
Bên đầu kia im lặm một lúc, cứ nghĩ sẽ không có hồi đáp thì bỗng dưng một giọng nói quen thuộc vang lên : “Chuyện gì? Lâu nay chuông xảy ra vấn đề sao? Ta liên lạc hoài không được!”
Lệ Quân vội trả lời : “Xin lỗi, xin lỗi… Dạo này tưởng không có vấn đề liền cất đi…”
Lạc Thiện Quân thở dài một tiếng, nói : “Đã nói rồi, phải luôn giữ bên mình.”
Lệ Quân nói : “Cái này tính sau đi… Chuyện là lúc nãy tôi nghe nói trường rồi thuyền gì đó, liệu có liên quan gì đến nguyên tác không? Tôi cứ có cảm giác là phải ấy.”
Lạc Thiện Quân đáp : “Nguyên tác hay gì đó thì ta không rõ nhưng việc liên quan đến học hành của con trai ta chắc chắn là không thể thiếu!”. Hắn nói tiếp : “Vẫn là, để mấy ngày nữa tính sau đi, giờ thật sự rất bất tiện.”
“…???”
Sau đó… không còn sau đó nữa, Lạc Thiện Quân trực tiếp ngắt liên lạc trong khi Lệ Quân còn chưa hiểu cái mô tê khỉ gió gì!
Năm ngày sau, tức hiện tại, Lệ Quân luôn có suy nghĩ rằng chuyện này nhất định có liên quan đến nguyên tác, hơn nữa dù sao Lạc Thiện Quân cũng nói cần, với một người làm công ăn lương như cô mà nói làm theo lệnh sếp là điều đương nhiên. Chuyện này Lệ Quân đều đã bàn bạc với hai người còn lại, cũng chẳng ai có ý kiến, đều nói : “Nghe tỷ/ngươi cả.”
Được mọi người ủng hộ thì vui thật đấy, nhưng, kiểu này làm Lệ Quân cứ bứt rứt sao sao ấy. Nhưng mà, vì đại cục, bứt rứt gì đó cứ ném qua một bên đi. Chỉ có điều trước khi đi thì phải tạo rào chắn cho căn nhà trước vì dù gì đâu cũng là nơi chứa nguyên bản của Ngũ Canh, nhỡ mà xảy ra vấn đề gì thì thật sự rất khó lường trước được hậu quả.
Cũng trong tại thời điểm hiện tại, trong lúc Lệ Quân đang dọn dẹp thêm ít đồ để chuẩn bị đi thì Ngũ Canh ở ngoài mở nhẹ cánh cửa ra, nói : “A Lệ có người tìm ngươi kìa.”
Lệ Quân khó hiểu, hỏi : “Tìm ta? Ai?”
Ngũ Canh đáp : “Ai thì sao ta biết được, cũng chưa gặp qua.”
Chưa gặp qua? Có bao nhiêu người Lệ Quân quen mà Ngũ Canh chưa gặp qua? Khẳng định là đếm bằng đầu ngón tay cũng ra.
Lệ Quân nghĩ : “Ai vậy chứ?”
Vì khá tò mò cũng như có người tìm bản thân nên Lệ Quân đi ra xem. Vốn tưởng ai xa lạ hóa ra là Lạc Thiện Quân, hắn so với bốn năm trước vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn phong độ đẹp trai trẻ trung ngời ngời. Toàn thân vẫn chỉ toàn màu sáng nhưng được tiệm vải pha loãng màu đi thì phải. Trên người, dù ít nhưng vẫn có thể cảm nhận được vài ánh hào quang bao quanh. Điểm khác có lẽ chỉ duy mái tóc, từ cái màu muốn người khác mù mắt giờ đã biến thành một màu đen óng mượt. Mà sao nhìn từ góc cạnh nào vẫn thấy chói mắt quá vậy?
Lệ Quân ban đầu có chút bất ngờ, đứng đơ một lúc, thấy Lạc Thiện Quân giơ tay vấy vẫy mình mới hoàn hồn, vội chạy qua. Không hiểu sao cô thấy nói nhỏ sẽ tốt hơn : “Sao ông ở đây?”
Lạc Thiện Quân cũng hùa theo, nói nhỏ : “Đã nói là ‘mấy ngày nữa tính sau’ mà?”
A! Ra vậy! Lời này lúc trước cứ tưởng là nói thừa, ai dè là một câu hứa hẹn
Lệ Quân nói : “A… trước tiên vào nhà rồi nói chuyện tiếp.”
Lạc Thiện Quân : “Được.”
Lệ Quân nắm lấy tay Lạc Thiện Quân, kéo hắn đi vào, vừa đi được vài bước thì Tiện Băng vui vẻ hớn hở chạy từ trong nhà ra, nói : “Quân Quân, nghe nói tỷ có kh-”. Chưa kịp nói hết thì hắn thấy hai người trước mặt đang nắm chặt tay nhau, hành vi lôi lôi kéo kéo, phía đến lại là phòng của cô, hắn đứng thẫn thờ chốc lát rồi nói : “A… không có… không có gì đâu…”. Sau đó quay lưng đi về hướng chỗ lúc ra, gương mặt không khác gì xác chết.
Lệ Quân còn chưa hiểu gì, chợt thốt ra suy nghĩ trong đầu : “Có chuyện gì sao?”
Lạc Thiện Quân cười cười rồi nhìn xuống tay đang bị nắm kia, nói : “Có lẽ là do cái này chăng?”
Lệ Quân ở đằng trước nên không nhìn thấy hành động của Lạc Thiện Quân, nghĩ : “Cái này là cái gì cơ chứ?”
Sau khi vào phòng, Lệ Quân liền đóng cửa, khóa cả phòng, rồi chạy lại phía bàn Lạc Thiện Quân đang ngồi, ngồi xuống theo, hỏi : “Vậy… lí do?”
Lạc Thiện Quân lấy một tay chống vào cằm nói : “Không phải về chuyện học của con ta sao? Nói chuyện qua chuông thì hơi khó nên ta xuống đây luôn.”
Lệ Quân nói : “Ừm… Ấy! Không phải ông nói trên đó rất khó sao?”
Lạc Thiện Quân đáp : “Mấy tháng trước thì là vậy.”
Ủa? Mấy tháng trước? Là sao?
Dù trong đầu có vài vấn đề chưa hiểu rõ nhưng lại không tiện nói ra nên Lệ Quân đành nói : “Mục đích đến tận đây chỉ có vậy thôi?”
Lạc Thiện Quân cười nói : “Nếu chỉ có vậy ta đâu cần phải chạy xuống đây gặp mặt trực tiếp.”
Lệ Quân hỏi : “Vậy là gì?”
Ngay lập tức Lạc Thiện Quân lấy ra một cái hầu bao nhỏ vô cùng đẹp mắt, trang trí cực kì tinh tế, mở rồi lấy đồ bên trong ra. Lệ Quân nhìn thấy vậy thì lòng hiếu kì tức khắc trỗi dậy, nhướn người lên một khoảng, nhìn chăm chú vào đấy. Cứ tưởng trong đó phải là vật gì huyền bí lắm, ai ngờ hắn vừa lôi ra niềm hứng khởi, mong chờ của cô như vỡ tan từng mảnh. Lạc Thiên Quân vậy mà mang ra một cái nhẫn?!
Dù sợ mong chờ đã tan vỡ nhưng ánh mắt Lệ Quân vẫn không rời khỏi chiếc nhẫn. Nhìn sơ qua thì vật này vừa đẹp vừa mới, lung la lung linh, lấp la lấp lánh. Vậy thì khả năng cao chính là cái nhẫn kiểu đó!
Lệ Quân ngắm nghía xong, hỏi : “Đây là… nhẫn không gian?”
Lạc Thiện Quân đáp : “Đúng.”. Sau đó hắn để chiếc nhẫn trong lòng bàn tay rồi đưa đến trước mặt Lệ Quân, nói : “Cho ngươi.”
Lệ Quân bị làm cho giật mình, mất kiểm soát mà giơ hai tay lên tương tự muốn đầu hàng, nói : “Ấy… sao lại cho tôi?”. Sau đó bỏ tay phải xuống, giơ tay trái trước mặt, nói tiếp : “Tôi có rồi mà?”
Lạc Thiện Quân chộp lấy cánh tay đó, kéo qua, nhét thẳng chiếc nhẫn vào ngón áp út. Nhìn qua chẳng phải có chút sai sai sao…?
Đeo xong, Lạc Thiện Quân nói : Trong đây có tiền và vật liệu chắc là đủ trên đường đi. Còn có một loại thuốc giúp phục hồi vết thương, đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đó.”