Trước khi kết hôn, Mẫn Hy biết trong lòng Phó Ngôn Châu đã có người thương, anh còn từng hỏi cô về tình hình gần đây của người con gái ấy, và đó cũng là lần đầu tiên cô thấy được sự ấm áp nhu tình trong anh.
Khi kết hôn, anh hỏi: "Em có chắc chắn muốn kết hôn không?"
Mẫn Hy cười, "Tại sao lại không?"
Anh nói: "Em có cam lòng tự giam mình vào một cuộc hôn nhân không có tình cảm, chỉ có lợi ích không?"
Không cam lòng, vậy nên cô sẽ khiến anh yêu cô, muốn nhìn thấy vẻ ấm áp nhu tình kia của anh một lần nữa.
Tuy nhiên, sau hai năm kết hôn, cô vẫn không thể khiến anh nảy sinh tình cảm với mình.
Mẫn Hy quyết định chấm dứt nỗi cố chấp và sự hoang đường nhiều năm của mình đối với Phó Ngôn Châu, đồng thời đưa cho Phó Ngôn Châu một bản thỏa thuận ly hôn.
Phó Ngôn Châu do dự hồi lâu, cuối cùng cũng ký lên, quan tâm hỏi: “Sau này em có dự định gì không?”
Mẫn Hy không đáp. Trong lòng cô tự nhủ: Sẽ không yêu anh nữa, sớm quên anh đi.
Khi bạn bè biết tin cô ly hôn, bất bình khó chịu nói: "Phó Ngôn Châu có người khác ở bên ngoài sao?"
Mẫn Hy: “Không có.” Công bằng mà nói, trừ việc không yêu cô, Phó Ngôn Châu khá nghiêm túc với cuộc hôn nhân chỉ có lợi ích này, cũng khá dung túng cô. Là do niềm hy vọng trong cô đã hao mòn, không còn sức lực để kiên trì thêm nữa.
- -
Sau khi ly hôn, trong lòng Phó Ngôn Châu vẫn không thể buông bỏ được Mẫn Hy, anh hỏi thư ký: “Gần đây Hy Hy bận gì vậy?”
Thư ký: “Nghe nói. bận đi xem mắt.”
Phó Ngôn Châu im lặng.
Vài tuần sau, Mẫn Hy chất vấn Phó Ngôn Châu: “Sao anh lại phá hoại buổi xem mắt của tôi!”
Phó Ngôn Châu: “Anh xin lỗi vì chuyện đã qua.” Anh thì thầm: “Hy Hy, em có muốn bắt đầu lại với anh không?"
Mẫn Hy sửng sốt một lúc, "Không cần, tôi đã buông bỏ anh rồi."
Phó Ngôn Châu nói, "Em buông bỏ anh cũng chẳng sao, anh đặt em trong lòng mình là được."