Lúc Tần Tuyên Tuyên về nhà thì vẫn chưa đến thời gian tan tầm, Đường Vi nghe được tiếng động thì dò hỏi, may mà lúc ở trên đường Tần Tuyên Tuyên đã bình tĩnh trở lại - ít nhất mặt ngoài là thế - cô chỉ nói hôm nay công tác bên ngoài, xong việc thì về thẳng nhà luôn chứ không đến công ty nữa, Đường Vi cũng không hỏi thêm.

Thấy Đường Vi quay lại phòng bếp, Tần Tuyên Tuyên soát quanh nhà một lần, không phát hiện cái gì kỳ lạ mới hơi yên lòng. Đỗ Mộ Ngôn có thể lắp đặt máy theo dõi ở công ty cô thì cũng có thể lắp ở nhà cô, hắn đã tới nhà cô vài lần rồi, làm chút động tác cũng không phải là khó.

Trở lại phòng, Tần Tuyên Tuyên lấy di động của mình ra, trên màn hình hiển thị mấy chục cuộc điện thoại nhỡ, đều là của Đỗ Mộ Ngôn. Vừa lên Taxi, Tần Tuyên Tuyên đã cố ý tắt tiếng điện thoại, đúng là không muốn bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy. Cô vừa đặt di động xuống thì màn hình lại sáng lên thông báo điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn, cô tắt máy, chuyển số hắn vào sổ đen, sau đó gọi điện cho Mạc Như Tùng.

Nội dung cuộc nói chuyện rất đơn giản, chỉ có nói bản thân dù đã cố gắng nhưng vẫn không quen được với công việc ở phòng tiêu thụ, quyết định nghỉ việc. Dĩ nhiên là Mạc Như Tùng hết sức giữ cô lại, còn nói có thể điều cô về lại phòng thiết kế. Tần Tuyên Tuyên vốn định đợi thêm hai ngày nữa sẽ từ chức nhưng chuyện hôm nay đã khiến cô ra quyết định. Mạc Như Tùng thấy thái độ kiên quyết của Tần Tuyên Tuyên, chỉ có thể đồng ý với yêu cầu từ chức của cô. Tần Tuyên Tuyên hẹn hắn hai ngày nữa sẽ đến Tụ Mỹ bàn giao, cũng hoàn thành thủ tục nghỉ việc rồi ngắt điện thoại.

Trong vòng 10 phút cô gọi cho Mạc Như Tùng, Đỗ Mộ Ngôn cũng gọi đến vài lần. Tần Tuyên Tuyên gập máy, ném sang một bên không thèm để ý đến.

Không ngờ chẳng bao lâu sau, bên ngoài đã có tiếng đập cửa, sau đó Đường Vi nghi ngờ hỏi: "Ai thế?"

Tần Tuyên Tuyên đột nhiên nhảy dựng từ trên giường xuống, mở cửa phòng xông thẳng ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Đường Vi từ bếp đi ra định mở cửa, cô vội hô lên: "Mẹ, đừng mở cửa!"

Đường Vi quay đầu nhìn Tần Tuyên Tuyên khó hiểu, "Tuyên Tuyên? Con sao thế?"

"Mẹ, mẹ đợi một chút đi!" Tần Tuyên Tuyên nhanh chóng bước đến cửa, nhìn qua mắt mèo, quả nhiên thấy được vẻ mặt lo lắng vội vã của Đỗ Mộ Ngôn ngoài cửa vẫn đang không ngừng bấm chuông.

"Tuyên Tuyên, là ai thế? Sao con không mở cửa?" Đường Vi nghi ngờ nói.

"Tần Tuyên Tuyên xoay người che trước cửa, lưng tựa vào ván cửa nhìn Đường Vi, vẻ mặt hơi kích động, "Mẹ, bên ngoài là Đỗ Mộ Ngôn, con không muốn thấy hắn."

"Tiểu Đỗ?" Đường Vi giật mình nói, "Tuyên Tuyên, sao thế này? Các con cãi nhau à?"

Tần Tuyên Tuyên gật đầu.

Đường Vi khẽ cười, "Con đó, đứa bé này, cho dù có cãi nhau với nó cũng không thể để người ta ngoài cửa, có chuyện gì thì mở cửa bảo người ta một câu là được rồi."

"Mẹ, đây không phải chuyện mở cửa có thể giải quyết được. Mẹ biết không? Anh ta..."

"Tuyên Tuyên!"

Đợi lâu không được mở cửa, Đỗ Mộ Ngôn nóng nảy, giọng nói xuyên thấu qua cửa chống trộm truyền vào. Hắn biết rõ bình thường Đường Vi đều ở nhà, nếu không có người mở cửa thì dĩ nhiên là Tần Tuyên Tuyên đang ngăn mẹ cô lại.

"Tuyên Tuyên, nhìn con làm Tiểu Đỗ gấp gáp chưa kìa, mau mở cửa đi rồi có gì thì nói với nhau, đừng cáu kỉnh nữa." Đường vi khuyên nhủ.

"Mẹ, đó thật sự không phải việc nhỏ!" Tần Tuyên Tuyên không chịu tránh ra.

"Dì à, con là Tiểu Đỗ, dì mở cửa cho con đi!" Mơ hồ nghe được tiếng Đường Vi, Đỗ Mộ Ngôn vội hỏi. Lúc hắn nằm viện, Tần Quốc Đống và Đường Vi cũng đến thăm hắn vài lần, hắn tranh thủ thời cơ kéo gần khoảng cách giữa hai bên lại nên đổi sang gọi thành chú và dì.

"Tuyên Tuyên, cái đứa nhỏ này sao lại như vậy chứ? Mau tránh ra để Tiểu Đỗ vào trước đã."

Đường Vi kéo tay Tần Tuyên Tuyên muốn cô tránh ra.

Tần Tuyên Tuyên biết hình tượng của Đỗ Mộ Ngôn trong lòng ba mẹ cô hoàn mỹ cỡ nào, nếu không phải có chuyện ngày hôm nay thì trong lòng cô ngoại trừ có chút ham muốn giữ lấy thì Đỗ Mộ Ngôn thật sự là một người đàn ông vô cùng vĩ đại, cô không biết cô nên nói chuyện này với cha mẹ để hai người thấy rõ bộ mặt thật của Đỗ Mộ Ngôn hay là chỉ nói với họ cô chia tay Đỗ Mộ Ngôn, để lại ấn tượng tốt về hắn trong mắt họ. Cô rất hiếm khi thấy cha mẹ thích một người trẻ tuổi như vậy, cô thật sự không muốn làm cha mẹ đau lòng.

"Mẹ, con thật sự không thể để anh ta vào đây!" Tần Tuyên Tuyên lại nói với Đường Vi một câu mới quay đầu ra bên ngoài nói với Đỗ Mộ Ngôn, "Đỗ Mộ Ngôn, tôi sẽ không cho anh vào, anh về đi!"

"Tuyên Tuyên, em không cho anh cơ hội giải thích, anh sẽ không đi!" Đỗ Mộ Ngôn trả lời từ ngoài vào

"Tôi bây giờ không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!"

"Anh có thể giải thích, Tuyên Tuyên, xin em cho anh cơ hội nói chuyện." Đỗ Mộ Ngôn vẫn đau khổ cầu xin.

Trong lòng Tần Tuyên Tuyên hỗn loạn. Cô nghĩ rằng rõ ràng cô đã chọc thủng mặt nạ của Đỗ Mộ Ngôn, vì sao hắn vẫn có thể mặt dày giả vờ như vậy? Cuối cùng hắn muốn làm gì? Vì sao không buông tay? Vì sao không để cô một mình chứ?

"Tuyên Tuyên, anh thật sự biết mình sai rồi, chuyện lần này là anh không đúng. Em tha thứ cho anh đi, anh thề anh tuyệt đối không làm như vậy nữa đâu." Đỗ Mộ Ngôn thấy sau cánh cửa không có động tĩnh gì một lúc lâu, lại giải thích thêm lần nữa.

Kiểu nói này, hắn đã nói với Tần Tuyên Tuyên rồi, nhưng mà cô không tin hắn, vẫn như cũ không thể tha thứ hành động của hắn, cô nhận định rằng hắn có ý đồ khác, không tin việc hắn làm chỉ vì quá yêu cô... Không, hắn sẽ không để tương lai của hắn và cô bị hủy chỉ vì việc nhỏ như vậy.

"Anh về trước đi!" Tần Tuyên Tuyên biết chính bản thân mình không có cách nào trực tiếp đuổi Đỗ Mộ Ngôn đi, chỉ có thể tìm cách khác, "Bây giờ tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh, vài ngày nữa, hai ngày nữa đi, tôi sẽ liên hệ với anh."

"Tuyên Tuyên, em hứa chứ?" Đỗ Mộ Ngôn trả lời.

"Tôi hứa."

Đỗ Mộ Ngôn yên lặng một lát mới mở miệng, "Tuyên Tuyên, những thứ em nhìn thấy chưa chắc đã như em nghĩ, nhưng anh yêu em, điều này vĩnh viễn cũng không thay đổi."

Ngoài cửa thật lâu không có tiếng động, Tần Tuyên Tuyên nhìn qua mắt mèo, cũng không thấy bóng dáng Đỗ Mộ Ngôn nữa.

"Tuyên Tuyên, cuối cùng con và Tiểu Đỗ sao thế? Gây nhau lớn như thế." Đường Vi thở dài một tiếng hỏi.

""Mẹ, con hơi mệt, tối nay con sẽ nói với mẹ." Tần Tuyên Tuyên vẻ mặt đầy mệt mỏi nói.

Đường Vi cũng không hỏi thêm, nhìn Tần Tuyên Tuyên về phòng ngủ, khẽ thở dài.

Buổi tối Tần Quốc Đống trở về nhà, tìm Tần Tuyên Tuyên, bày ra bộ dáng phải nói chuyện thật nghiêm túc.

"Tuyên Tuyên, vừa rồi Tiểu Đỗ đã tìm ba, nói hết mọi chuyện cho ba rồi." Tần Quốc Đống nói, nhíu mày, vẻ mặt mang theo chút bất đắc dĩ và buồn phiền.

Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc, "Ba, anh ta thật sự nói chuyện anh ta đã làm với ba ư? Vậy anh ta có nói với ba lí do anh ta làm thế không?"

Tần Tuyên Tuyên không ngờ Đỗ Mộ Ngôn sẽ ra tay ở chỗ ba cô, hắn lấy gan ở đâu mà dám nói chuyện hắn luôn theo dõi cô với ba cô? Hắn lại lấy cớ gì để nói làm nguyên nhân với ba cô vậy?

"Tuyên Tuyên, việc Tiểu Đỗ làm thật sự quá đáng, ba đã phê bình hắn rồi." Tần Quốc Đống dừng lại một chút, hiển nhiên việc này cũng làm ông rất khó xử. Một bên là con gái ông, một bên là hậu bối ông quý trọng, huống chi thái độ xin lỗi của Tiểu Đỗ rất là chân thành, còn hứa chắc chắn sẽ không tái phạm nữa nên ông mới tìm Tuyên Tuyên nói chuyện. Nhưng ông cũng không muốn khuyên con gái tha thứ cho Tiểu Đỗ, loại chuyện này phải do Tuyên Tuyên tự quyết định.

"Tuyên Tuyên, nếu con không chịu tha thứ cho nó, ba cũng không nói gì con đâu. Tự con quyết định là được rồi." Tần Quốc Đống nói, "Nhưng mà ba thấy Tiểu Đỗ thật sự thích con đấy, tự con suy nghĩ cho kỹ đi."

"Ba, hắn thật sự nói cho ba biết chuyện hắn lắp đặt camera mini ở công ty để theo dõi con sao? Khi đó con mới gặp hắn có một lần hắn đã làm ra chuyện thế này... Ba, ba thật sự không thấy hắn có ý đồ cố ý tiếp cận con ư?" Tần Tuyên Tuyên thì thào hỏi.

Tần Quốc Đống nhớ đến bộ dáng lụn bại của Đỗ Mộ Ngôn khi đến tìm mình, chỉ biết thở dài, nói chắc chắn: "Tuyên Tuyên, ba ăn cơm còn nhiều hơn con ăn muối, tình cảm của Tiểu Đỗ với con ra sao, ba tuyệt đối không nhìn nhầm. Đứa bé kia... từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, tóm lại sẽ cố chấp hơn người thường."

Mất đi cha mẹ... Tần Tuyên Tuyên bỗng dưng nghĩ đến, Đỗ Mộ Ngôn đã mất cha mẹ từ nhỏ, khi còn chưa thành niên đã đi làm công cho người ta. Hắn không giống cô, từ nhỏ đã được sống trong một gia đình hạnh phúc, quá khứ khi còn bé có lẽ sẽ tạo cho hắn một chút thói quen và suy nghĩ cố chấp, ham muốn khống chế và giữ lấy của hắn chắc cũng vì thế mà hình thành.

Không, không đúng, sao cô lại bắt đầu tìm kiếm lí do biện hộ cho hắn rồi? Là tin lời ba cô, cho rằng Đỗ Mộ Ngôn thật lòng với cô ư?

Tần Tuyên Tuyên hơi không hiểu tâm trạng của mình, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng điều gì cả.

Sau khi nói chuyện với Tần Quốc Đống, cô cũng chưa ra quyết định gì ngay cả, chỉ nói với ông chuyện mình rời khỏi Tụ Mỹ, hơn nữa đã tìm được công ty thiết kế khác, vài ngày nữa có thể đi làm.

Tần Quốc Đống cũng không ý kiến gì với công việc của Tần Tuyên Tuyên cả, chỉ quan tâm hỏi han vài câu rồi trở về phòng.

Tần Tuyên Tuyên nằm trên giường của mình, bắt đầu suy nghĩ đến toàn bộ những chuyện đã xảy ra từ khi quen biết Đỗ Mộ Ngôn đến giờ.

Những chuyện vốn tưởng đã quên giờ lại lẳng lặng hiện về, so với bất cứ lúc nào đều rõ ràng hơn. Nếu nói Đỗ Mộ Ngôn lắp đặt máy theo dõi sớm như thế, vậy thì lần đầu gặp nhau của hai người là do hắn sắp đặt sao? Nhưng mà trước đó cô căn bản chưa gặp Đỗ Mộ Ngôn, cho dù Đỗ Mộ Ngôn nói vừa gặp đã yêu là thật thì cũng phải là chuyện sau khi gặp cô chứ, cho nên việc Lý Tái va vào làm bắn cà phê lên người cô, chắc hẳn không phải do hắn bày ra...

Cố gắng nhớ lại từng chút một, Tần Tuyên Tuyên không xác định được cuối cùng là việc nào Đỗ Mộ Ngôn cố ý, việc nào là trùng hợp. Ví dụ như vụ nổ mạnh Đỗ Mộ Ngôn cứu cô ở phim trường có phải là do Đỗ Mộ Ngôn sắp xếp không? Hay như...

Tần Tuyên Tuyên gần như nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc, sắc mặt hơi trắng bệch.

Nếu... Nếu những thứ Tống Kỳ nói với cô là thật thì sao? Nếu nói, Tống Kỳ thật sự bị người ta hãm hại... hơn nữa người hãm hại hắn lại là...

Tần Tuyên Tuyên không dám nghĩ tiếp. Nếu chuyện này thật sự là do Đỗ Mộ Ngôn sắp xếp, vậy hắn thật quá đáng sợ, người đàn ông như thế cô nghĩ mình nên tránh thật xa, tuyệt đối không muốn đi bên cạnh hắn. Nhưng thâm tâm cô lại từ chối đón nhận suy nghĩ này, tuy nói Đỗ Mộ Ngôn theo dõi khiến cô rất giận dữ, nhưng cô không muốn nghĩ rằng hắn thật sự là kẻ vô liêm sỉ như thế. Không, không phải...

Một buổi tối này, Tần Tuyên Tuyên gần như là mất ngủ, đến gần hừng đông mới chợp mắt, cũng may hôm sau cô không cần đi làm, nằm trên giường đến tận giữa trưa, mãi đến khi Đường Vi gọi cô dậy ăn trưa cô mới rời giường.

Ăn xong cơm trưa, Tần Tuyên Tuyên giúp Đường Vi thu dọn bát đũa rồi cùng nhau xem tivi ở phòng khách. Không lâu sau, chuông cửa vang lên, Tần Tuyên Tuyên chần chừ một chút, liền ra cửa ngó qua mắt mèo, phát hiện không phải Đỗ Mộ Ngôn mà là một cậu bé, liền hỏi một câu: "Xin chào, không biết có chuyện gì không?"

"Là Tần tiểu thư phải không ạ?" Cậu bé kia nói, "Tôi là nhân viên của cửa hàng hoa Nhan Nghệ, có một vị khách hàng ký gửi một bó hoa cho tiểu thư ạ."

Tần Tuyên Tuyên lập tức nghĩ đến, "khách hàng" kia nhất định là Đỗ Mộ Ngôn/

"Rất xin lỗi, tôi không muốn hoa này, mời cậu đi cho." Tần Tuyên Tuyên không mở cửa, trực tiếp từ chối ở sau cửa.

Trên mặt cậu bé có vẻ khó xử, "Tần Tiểu thư, tôi còn là học sinh, đây là việc làm thêm của tôi, đưa được một bó hoa sẽ được trích phần trăm, nếu cô không thích, cũng không thể ký nhận rồi vứt bỏ được sao?"