Giữa căn phòng tối tăm, người nọ gần như phát điên, không ngừng khóc kêu, chụp đánh khuôn mặt của mình. Dịch Tuyên cùng Lưu Thế Quang đều đứng chắn trước người Tân Nguyệt, cảnh giác nhìn hắn ta.

Cảm xúc của hắn ta rối loạn, phát ra âm thanh tê tâm phế liệt. Nhưng dù gây ra âm thanh lớn như vậy, những người canh giữ bên ngoài vẫn không một ai tiến vào xem xét tình hình.

Khoảng mười phút sau, giọng nói trở nên khàn, khuôn mặt tái nhợt bắt đầu đỏ bừng, hắn ta mới cúi người ôm đầu. bộ dáng tràn đầy đau khổ.

“Cầu xin các người, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi… Cầu xin các người buông tha tôi… Cầu xin các người…”

Hắn ta cứ lặp đi lặp lại hai câu nói ấy.

Tân Nguyệt nhăn chặt lông mày lại, cô gạt cánh tay của Dịch Tuyên đang che chắn trước người mình ra, tiến lên đứng trước mặt hắn ta.

“Điên đủ rồi?” Cô không bị sự điên cuồng của hắn ta dọa sợ mà ngược lại rất bình tĩnh, giọng nói tràn đầy lạnh lùng, “Cho rằng điên rồi liền có thể trốn tránh tất cả?”

“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi… Các người buông tha tôi đi, cầu xin các người buông tha tôi…” Hắn ta vẫn không chịu ngẩng đầu.

“Ngẩng đầu lên đi.” Cô nói.

“Tôi không có mặt mũi nhìn các người, tôi không dám nhìn các người…”

“Ngẩng đầu lên! Tôi muốn anh ngẩng đầu lên!” Cô lạnh lùng quát lên.

Dù giọng cô không quá to, nhưng tại phòng tạm giam nhỏ hẹp này, ngữ khí biến hóa đột ngột của cô vẫn làm cho ba người còn lại giật mình.

Dịch Tuyên cùng Lưu Thế Quang nghiêng mắt, Dịch Tuyên nhíu mày.

Người nọ cứng đờ, nơm nớp lo sợ mà ngước đầu lên, ánh mắt đen bóng lộ ra giữa khe hở hai tay, dừng ở trên người cô.

Cô cố gắng khống chế âm lượng, lại nói: “Anh ngẩng đầu lên đi.”

Cô vừa dứt lời, trong phòng vang lên âm thanh thật khẽ của kim loại va chạm.

Người nọ rụt cổ, ngẩng đầu lên, “Cô… Tôi thật sự sai…”

“Bang!”

Âm thanh thanh thúy phát ra từ bàn tay làm cho cả không gian đều đọng lại.

Lòng bàn tay cô ẩn ẩn tê dại, nóng bỏng đau đớn. Không đến một giây sau, cô cảm giác tay bị người khác nắm lấy.

Dịch Tuyên chau mày, nắm tay cô, thanh âm rất thấp: “Chị đang làm gì vậy?!”

Độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến, không tiếng động liền xua đi tức giận trong lòng cô.

Như vừa tỉnh mộng, cô nghiêng mắt, trông thấy mặt hắn, năm ngón tay vô thức mà co rút lại một chút trong lòng bàn tay hắn. Ngay lập tức, hắn nắm lấy tay cô, trở tay đè ở bên người.

Người nọ bị cô đánh nghiêng mặt, biểu tình dại ra.

Lưu Thế Quang thấy thế, cùng Dịch Tuyên che chở đưa cô ra cửa.

Vì đã chào hỏi nên trước cửa không có người canh giữ, tựa hồ miễn nơi này không phát hỏa thì sẽ không có ai chú ý.

Lưu Thế Quang để cho cô về nhà trước, những việc cô muốn hỏi hắn đều biết nên giao mọi việc lại cho hắn cô cũng yên tâm.

Dịch Tuyên lại quầy giữ đồ lấy túi của cô xong, ôm cô đi ra cửa.

Cái tát vừa rồi làm cô mất đi thần trí, toàn bộ quãng đường đều không lên tiếng, tùy ý hai người họ đưa cô lên xe.

Ánh nắng mùa thu chiếu lên người, cô cũng không thấy ấm lên, trái tim lạnh lẽo, tay phải run không ngừng.

Trạng thái của cô không tiện ngồi xe, Dịch Tuyên cũng không dám chạy nhanh.

Dù trong bụng đầy tức giận, nhưng bận tâm đến cảm xúc của cô, lần đầu tiên ở ngoại thành hắn chạy xe với tốc độ chỉ 40.

Khoảng nửa tiếng sau, cô cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Cô nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, vết đỏ còn chưa biến mất.

Từ khi thấy mặt người nọ, đầu cô liền trống rỗng.

Mãi cho đến hiện tại, từng màn hình ảnh xa lạ mới tái hiện trong đầu cô.

Nhận thấy cô lại thất thần, hắn nghiêng mắt, nhẹ giọng hỏi: “Tay đau sao?”

Cô như không nghe thấy.

Trong xe rơi vào trầm mặc.

Sau một lúc lâu, hắn lần thứ hai cất giọng: “Triệu Khải có phải rất quan trọng không?”

Cô ngẩn ra, “Không có.”

“Kétt—”

Hắn đột nhiên phanh gấp, xe liền dừng lại giữa đường.

Bởi vì quán tính, cô lao về phía trước, lại bị đai an toàn kéo trở về, cả người hướng đâm vào lưng ghế.

“Không phải?” Hắn một tay đặt ở tay lái, nghiêng người nhìn cô, lạnh giọng nói: “Vừa rồi chị kích động như vậy, em còn tưởng là Triệu Khải đã chết, chị là tới báo thù cho anh ta.”

Cô không rảnh lo cho cái gáy vừa bị đụng đau đớn của mình, nhìn thấy hắn mân khẩn khóe môi, cô biết hành động vừa rồi của mình dọa tới hắn.

Hít sâu một hơi, cô nói: “Trước tiên em lái xe vào lề đi.”

*

Triệu Khải từ nhỏ không có mẹ, ba lại ở sòng bạc làm công. Vì không đóng nổi học phí, sơ trung anh liền bỏ học đi làm. Năm 17 tuổi, cha qua đời ngoài ý muốn, anh bắt đầu đi theo Tần Đạt.

Thời điểm cô vừa quen biết anh, anh không khác gì những thanh niên lêu lổng ngoài trường, đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, không chuyện ác nào không làm. Chẳng qua anh so với những người thích làm bộ làm tịch lợi hại hơn chút.

Sau đó Tân Đạt nói cho cô, đừng nhìn thấy hoàn cảnh trưởng thành hỗn loạn của anh như vậy mà xem thường, đứa nhỏ này có điểm mấu chốt của mình. Đó là, kiên quyết không chạm vào ma túy.

“Ba của Triệu Khải chết vì hút ma túy quá liều, mẹ của anh ấy cũng vì nguyên nhân này mà sau khi sinh Triệu Khải liền bỏ cha con anh ấy đi tha hương.” Cô nói.

Vừa rồi ở trại tạm giam, hốc mắt người nọ hoãm sâu, quầng mắt nghiêm trọng, còn có xương gò má nhô cao. Tất cả đều chứng minh một điều, mặc kệ có kẻ đứng sau vụ tai nạn này hay không, kẻ đáng chết là hắn ta chứ không phải Triệu Khải.

“Chị vừa rồi cũng là vì nghĩ tới cái này, cho nên mới sẽ… Dọa tới em có phải không? Kỳ thật chính chị cũng hoảng sợ.” Cô cười, nụ cười điềm đạm, mang theo hai phần chua xót, “Nếu Triệu Khải biết người đâm mình là một kẻ xì ke, khẳng định cũng sẽ tức giận mà từ bệnh viện lao tới đánh hắn một trận.”

Lúc nói những lời này biểu tình của cô hết sức bình đạm, hắn nhìn cô, tâm lại càng ngày càng trầm.

“Em nghĩ không cần đem chuyện này nói cho Triệu Khải, cứ cho là anh ấy ở bệnh viện nghỉ ngơi không tốt, đến lúc đó bác sĩ không cho anh ấy xuất viện. Chị còn phải trông cửa hàng.”

Cô thả lỏng ngữ khí, tươi cười giống như anh thật sự qua hai ngày là có thể xuất viện.

Hắn nhìn con đường mênh mông trước mặt, quang cảnh mùa thu tràn đầy thê lương, bỗng nhiên có một chiếc xe chạy như bay qua, mang theo một trận gió.

Nếu cô đã khẩn khiết muốn hắn tin tưởng, vậy hắn liền một chữ cũng không hỏi.

“Trở về thôi.”

*

Vào đêm, cô đi D&M, hắn ở nhà.

TV trong phòng khách vẫn luôn mở nhưng lại không có một ai.

Hắn đứng ở ban công hút thuốc, cầm điện thoại trong tay.

Chờ khoảng 30 giây, điện thoại cũng được tiếp, một giọng nam trầm thấp từ ống nghe truyền tới, ở bầu trời đêm như mị ảnh giống nhau.

“Điện cho tôi lúc này không sợ bị phát hiện sao?”

Dịch Tuyên xem nhẹ lời trêu đùa của hắn ta, lạnh lùng nói: “Anh kêu tôi đem Triệu Khải giao cho anh, hiện tại liền cho tôi kết quả như vậy?”

“Làm sao vậy? Tình huống của hắn ta hiện giờ không phải như anh đã yêu cầu sao? Hắn ta hiện giờ không khác gì một người chết.”

Dịch Tuyên xoay người đem tàn thuốc gạt ở cửa kính ban công, khuôn mặt âm trầm lộ ra hung ác, “Nếu muốn hắn trực tiếp chết, tôi vì sao phải đem hắn giao cho anh?! Hắn hiện tại nằm ở bệnh viện lại càng chiếm sự chú ý của Tân Nguyệt!”

“Tôi liền phái người đi…”

“Không được.” Dịch Tuyên phiền lòng, mày nhíu chặt, bực bội mà xoa ấn huyệt thái dương, thanh âm cực kỳ không kiên nhẫn, “Hiện tại hắn không thể chết, nếu hắn chết, hắn sẽ vĩnh viễn sống trong lòng Tân Nguyệt, anh rốt cuộc có hiểu hay không?!”

Đầu dây bên kia điện thoại không có tiếng trả lời.

Sự im lặng cứ kéo dài như vậy.

“Tôi không hiểu.” Giọng nam vang lên lần thứ hai, lần này lại cực kỳ thân thiết, giống như là người thầy đang từng bước hướng dẫn cho học trò của mình, “Nhưng mà tôi bảo, nơi này lớn như vậy, về sau anh sẽ gặp rất nhiều người và trải qua nhiều việc, nếu anh thích, tôi có thể đưa cho anh rất nhiều nữ nhân giống như cô ta, như vậy không tốt sao?”

“Tôi chỉ cần một mình cô ấy.”

Dịch Tuyên buộc miệng thốt ra, sau đó liền ngắt điện thoại.

Hôm nay, một cái tát kia của cô trong trại tạm giam đã đánh thẳng vào lòng hắn.

Hắn chưa từng thấy dáng vẻ cô mất khống chế như thế, tay cô lạnh lẽo không ngừng run làm cho hắn nhìn ra được cô đang cực lực áp chế chính mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng bị mây đen che một nửa, tia sáng chiếu rọi yếu ớt qua đám mây, bóng đêm rất sâu.

Hắn vẫn luôn không xác định được, đối với cô, giữa hắn và Triệu Khải ai quan trọng hơn? Ban đầu hắn cho rằng thời điểm cô lựa chọn cùng hắn ở bên nhau là đã thắng anh ta.

Nhưng hôm nay, hắn lại không xác định được.

Thậm chí hắn nghĩ, nếu người ngồi ở trại tạm giam là hắn, cái tát hôm nay có phải cũng sẽ dừng trên mặt hắn?

Hắn không nghĩ ra đáp án, lại đốt một điếu thuốc, hung hăng hút một ngụm, nicotin dũng mãnh vào phổi, hắn phun ra một ít khói, phiêu tán trong không trung.

Ánh trăng lạnh lẽo.