Đám người rối rít tản ra, Triển Dương bị hai bảo vệ cường tráng giữ lại,người đàn ông đứng ở đối diện hắn chính là Trì Hạo.

Thì ra Triển Dương nhìn thấy người con gái trong lòng Trì Hạo rất giống Ôn Hinh, hắn liều lĩnh tiến đến kéo cô gái kia ôm vào lòng hắn, Trì Hạo là ai, là một trong bốn thái tử rất có quyền thế ở nơi đây, nghe đồn hắn là người có thủ đoạn rất nham hiểm,nếu đắc tội người của hắn, thường thường so với đắc tội Mạc Tư Tước còn thê thảm hơn.

“Mẹ kiếp, người của Trì thiếu gia mà cũng dám động,bộ không muốn sống nữa sao?”Thủ hạ của Trì Hạo sắc mặt ai nấy đều rất hung dữ, một cước đạp vào người Triển Dương đang say khước, hắc bạch lưỡng đạo cùng làm ăn từ trước đến nay không có ai dám ở trước mặt Trì Hạo gây chuyện, mà sau lưng của hắn còn có tên hoàng thái tử kia chống đỡ, người nào dám ở trên đầu của hắn nhổ lông, hắn tự nhiên sẽ cho người đó chết thảm.

“Qùy xuống nhận sai cho tôi,chuyện ngày hôm nay coi như xong…” Trì Hạo trong miệng lẩm bẩm châm một điếu thuốc, chậm rãi thở ra vòng khói, ánh mắt lợi hại như lưỡi dao, nghe dường như là không có chuyện gì nhưng muốn đánh lộn đến mười phần.

“A, các ngươi cũng quá khi dễ người đi?” Kiều Lâm nổi giận, ngón tay dài và nhỏ chỉ về phía Trì Hạo, Ôn Hinh nhìn thấy đáy mắt hắn có vẻ u ám, trong lòng sợ hãi, liền vội vàng kéo cô bạn thân ra.

“Thế nào? Cô không phục?” lông mày Trì Hạo nhíu lại, nhất thời đi về phía các cô,khí thế như vậy, phía sau hắn như là mang theo một sức gió lớn lúc, Ôn Hinh và Kiều Lâm hối hận đã không còn kịp rồi.

“Xin lỗi, bạn của tôi uống rượu say, nếu có gì đắc tội với anh, kính xin anh tha thứ!” Ôn Hinh kéo Kiều Lâm về phía sau, lúc cô đi tới trước mặt Trì Hạo ,với thái độ dũng cảm nghênh đón.

Ánh mắt của người đàn ông đó rất đẹp,chỉ là màu sắc quá mức hắc ám, còn có hơi thở khát máu.

“Sao…” Trì Hạo lần đầu tiên nhìn thấy có con gái dám đứng đối diện với hắn như một bông hoa cúc dại, thật hợp với khẩu vị của hắn.

“Được rồi,cô ngủ với tôi một đêm,tôi sẽ thả hắn như thế nào?”

Đáy mắt Trì Hạo thoáng hiện vẻ hồ ly nham hiểm, Ôn Hinh thật muốn chạy đến tát hắn một bạt tai, người đàn ông này cũng là đồ cặn bã, tình nhân của hắn còn đứng ở phía sau mà hắn còn dám nói.

“Ta không phải làm nghề đó đâu nha!” Ôn Hinh nâng cao giọng nói.

“Làm sao bây giờ đây? Bổn thiếu gia coi trọng cô, nên cho cô hai lựa chọn,một là hắn quỳ xuống cho ta? Hai là theo tôi lên giường?” Trì Hạo đùa giỡn cười khanh khách, ngón tay Trì Hạo chỉ về hướng người đứng cũng không vững kia, vừa không nghiêm túc xoa cằm của Ôn Hinh, cười tà ác.

Nụ cười như vậy, đùa giỡn và lưu manh không thua gì Mạc Tư Tước.

“Tôi chọn, loại thứ ba!” Thân thể Ôn Hinh chợt chuyển động,tức giận đá hắn một cước, sau đó vọt tới bên người Triển Dương kéo hắn bỏ chạy.

“Tuyệt diệu, tôi thích…” Trì Hạo cười nhẹ một tiếng, cánh tay đột nhiên đưa về phía giữa không trung, bên trong quán bar ùa ra một đám người bận áo đen , bọn hắn chạy ra mới vài bước, trước sau đã bị vây quanh.

Triển Dương nhìn thấy mấy người này ỷ thế, rượu đã tỉnh phân nửa, hắn đem Ôn Hinh và Kiều Lâm kéo ra phía sau người, nhấc chân xông về hướng mấy người đó, “Dám động cô ấy, lão tử liều mạng với các ngươi!”

Nhất thời trong quán bar đều hỗn loạn, mọi người chạy trốn tứ phía,tiếng hét tiếng bình rượu đập bể chói tai, Ôn Hinh nhìn Triển Dương bị đánh đầu rơi máu chảy, Kiều Lâm cũng là chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, “Hinh nhi, làm sao bây giờ? Người đàn ông kia là Trì Hạo!”

“Muốn chọn lựa thứ ba phải không? Tôi cho cô ——” Tay Trì Hạo nhấc lên,tiếng đánh nhau bốn phía lập tức dừng lại, dưới đất đã là một đống hỗn độn,ngay cả quán bar còn phải cúi đầu khom lưng trước Trì Hạo.

Trì Hạo vỗ tay vài cái, trước mặt Ôn Hinh liền có một chén rượu.

Kiều Lâm đề phòng nhìn hắn, bắt được tay Ôn Hinh nhìn cô lắc đầu.

“Nếu như uống chén rượu này,nếu cô còn có thể đi ra ngoài cửa, tôi quyết không ngăn cản…” Trì hạo tùy ý cười, ngón tay chỉ lồng ngực của mình, rồi chỉ về phía Ôn Hinh.

“Hinh nhi…” Triển Dương và Kiều Lâm đồng thời gọi cô, Ôn Hinh nhìn ly rượu màu sắc quái dị rượu kia, không do dự, một ngụm uống xong, sau đó,cô nhìn thấy Trì Hạo đột nhiên giơ tay đến gần đặt lên vai cô,cả người cô như mềm nhũn ngả vào lòng ngực hắn.

“A, ở đây náo nhiệt như thế…” Một giọng nói hài hước ở trong đám người truyền đến, chờ hình dáng của hắn xuất hiện ở trước mặt Ôn Hinh, thân ảnh anh tuấn cao lớn kia liền chỉ về hướng cô vẫn tay, “Ngoan, qua đây!Đến trong lòng tôi…”