Du Nguyệt Như vẫn chưa được tự do, Thái Tử cho người đến đặt lễ phục áo cưới, đồ trang sức đeo tay và giầy theo số đo của cô. Anh nói với cô về mọi thứ cần chuẩn bị trước hôn lễ, Du Nguyệt Như vừa hận vừa giận cho đến bây giờ cũng không biến mất, nhưng cũng không còn phản kháng lại, gông như trong mắt vẫn ẩn chứa một sự tin tưởng nào đó.

Cả thành phố T không ai không mong chờ hôn lễ kết giao long trọng hoành tráng này, theo đó ngày hôn lễ sắp tới cũng thu hút ngày càng nhiều sự chú ý.

Cùng lúc đó, nội bộ nhà họ Thi hoàn toàn thay đổi cũng đã xảy ra. Vết thương của Thi Dạ Diễm căn bản đã hồi phục sau đó chính thức tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế đồng thời cũng rời khỏi nhà họ Thi, chắp tay đem tất cả mọi thứ nhà họ Thi nhường lại cho Thi Dạ Hướng. Đối với những nghi ngờ bên ngoài anh không trả lời, cũng không quan tâm.

Đối với lần này Thi Thác Thần cũng không có quá nhiều phản ứng, dường như đã có tính toán trước, toàn bộ quyền lực dần dần giao lại cho Thi Dạ Hướng sau đó về ở ẩn. Thi Dạ Hướng trở thành người nắm quyền đảm nhận nhà họ Thi, Thi Dạ Diễm rời khỏi nhà họ Thi mất đi hào quang phải tự xây dựng địa vị cho mình.

Cố Lạc bày tỏ sự cảm thông chỉ là cảm thấy vô cùng thương tiếc, nhưng cô không thể hiểu được đó là, tin tức đám cưới Du Nguyệt Như sao phải ầm ĩ huyên náo mà người đàn ông này giờ phút này còn có thể ung dung tự đắc cầm cây bút dạy con gái lại còn giả bộ lờ đi.

“Em không biết trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì! Người phụ nữ của anh, mẹ của con gái anh sắp phải gả làm vợ cho người khác! Anh sao lại không có phản ứng gì?”

Cô đem mấy bài báo tạp chí đăng tin này tới đập đập trước mặt Thi Dạ Diễm, Thi Dạ Diễm thản nhiên liếc mắt nhìn vẫn tiếp tục nói chuyện với con gái. Cố Lạc trợn mắt một cái, ngược lại ôm lấy Thi Duy Ân giơ lên ở trước mặt, “Này, chẳng lẽ cháu muốn có bố dượng?”

“Cháu không muốn đâu.”

“Vậy còn không khuyên nhủ cha cháu tới giành lại mẹ cháu?” Đôi mày thanh tú của Cố Lạc nhíu lại, sắp bị cha con nhà này ép điên mất thôi.

Thi Duy Ân nhếch miệng cười một tiếng, bộ dạng giống như đây là chuyện đương nhiên, “Chị Lạc Lạc đừng sốt ruột, cha nói chờ thêm một chút.”

Cố Lạc là một người phụ nữ thông minh và chu đáo, cô cau mày trầm tư trong chốc lát rồi để Thi Duy Ân xuống, thở dài, “Đúng là hoàng đế không vội Thái giám gấp gì chứ, không biết anh còn phải chờ cái gì nữa.”

Thi Dạ Diễm không nhanh không chậm mở miệng, con ngươi từ đầu đến cuối đều được bao trùm bởi sự chắc chắn, “Mỗi lần anh ra tay không nhất thiết đều phải điều binh khiển tướng mang theo thiên binh vạn mã, Lạc Lạc em như vậy có còn giống một người phụ nữ không? Sao trong đầu toàn là ý nghĩ đánh nhau thế hả?”

Cố Lạc nhìn anh bằng ánh mắt quái dị, nghiêng đầu nhìn Thi Duy Ân, “Đây thật sự là cha cháu sao?”

“Vâng.” Thi Duy Ân thần thần bí bí che miệng cười nhỏ.

Thi Dạ Diễm cúi đầu, trên miệng nở ra một nụ cười nhu tình mật ý (một nụ cười ngọt ngào đầy tình cảm)

Vài ngày sau Bách Vĩ cuối cùng cũng trở lại mang theo một thông tin, “Người đã tìm thấy rồi, nhưng cái tên này, nói rằng đang nghỉ phép, không muốn người khác quấy rầy.” Bách Vĩ bẩm báo cụ thể, nếu không phải Thi Dạ Diễm đã dặn dò không được làm khó người này, anh nhất định không nói hai lời ngay lập tức trói lại.

“Vậy sao?” Thi Dạ Diễm lúc này mới ra quyết định, “Vậy tôi tự mình đi là được rồi.”

huyentrang138.diendanlequydon.com

New Caledonia

Một hòn đảo nhỏ ở trên Nam Thái Bình Dương, được bao quanh bởi sóng biển mênh mông bao la giống như một viên trân châu dập dềnh trong nước biển, toát ra sự yên tĩnh mà quyến rũ độc đáo riêng của mình, quả thật giống như chốn bồng lai tiên cảnh thu hút mọi người.

Thời gian đẹp để đi lặn vừa trôi qua, căn cứ thông tin mà Bách Vĩ cung cấp, Thi Dạ Diễm “Vô tình gặp gỡ” Joe trên bờ cát vừa mới đi lặn về đang ở trần với cơ thể vạm vỡ làn da trắng noãn.

“Hey, Joe đẹp trai, trùng hợp vậy, đang nghỉ phép sao?” Thi Dạ Diễm đứng trước mặt vui vẻ đón ánh mặt trời, trên khuôn mặt đeo kính dâm màu đậm, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển rộng rãi, phong thái ung dung giống như anh mới là người đi nghỉ phép.

Người đàn ông được gọi là Joe này xách theo chân vịt, khi bỏ kính lộ ra khuôn mặt hết sức đẹp trai, dáng người cao lớn khi lặn xuống nước phải nói là hoàn mĩ, hình dáng bắp thịt mơ hồ có thể thấy được. Vẻ mặt vốn nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy Thi Dạ Diễm chợt chuyển nhiều mây.

Joe giật mình, nhếch miệng lộ ra hai hàm răng trắng bóng, cố vui vẻ cười khan hai tiếng, “Hi, Eric, thật trùng hợp, trái đất lớn như vậy, lại để cho hai chúng ta gặp được nhau ở chỗ này, thật là, có, duyên, phận.” Mấy chữ cuối cùng… Joe phải cắn răng nói ra rất nặng nề, sau đó đi qua người anh.

Thi Dạ Diễm mím môi cười, đối với giọng nói châm chọc của Joe anh không thèm để ý chút nào, đi theo sau anh trở lại quán rượu. Lúc Joe cầm thẻ mở cửa phòng liền nhếch khóe miệng lên tùy tiện hỏi, “Có phải cậu ở phòng đối diện tôi không? Vậy thì càng có duyên phận rồi.”

Thi Dạ Diễm lấy thẻ mở cửa phòng từ trong túi ra quơ quơ trước mặt anh, “Đúng thật.”

“Mẹ nó!” Joe nói tục rất mất hình tượng, vô cùng không nể mặt anh đá cửa đi vào nhà. Thi Dạ Diễm bĩu môi, sớm đoán được sẽ bị sập cửa vào mặt. Thi Duy Ân kéo cửa phòng lộ ra cái đầu nhỏ nhìn sang phía đối diện.

“Cái chú cha nói ấy có đồng ý không?”

“…Không.” Thi Dạ Diễm ôm lấy con bé trở về phòng, đứa nhỏ này trí nhớ thật không tệ, anh chỉ thuận miệng nói vậy mà con bé đã nhớ…

“Cha, con có một câu hỏi.”

“Ừ.”

“Very two(很二) nghĩa là gì ạ?” (chả hiểu từ很二này dịch kiểu gì, ko lẽ dịch là rất hai.)

Bách Vĩ cùng người có trách nhiệm chăm sóc Thi Duy Ân ở trên ghế salon cười đến ngửa tới ngửa lui, “Con gái anh đúng là một bảo bối!”

Thi Dạ Diễm: “…” Nghiêng đầu suy tư một chút, nói: “Tiểu Trà Diệp cảm thấy cha như thế nào?”

Thi Duy Ân lập tức đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực, trong đôi mắt to lóe lên tia kiêu ngạo, “Cha thông minh, cha vĩ đại, cha đẹp trai, Tiểu Trà Diệp thích cha nhất!”

Thi Dạ Diễm không khỏi nhíu mày, được người khác bộc trực thẳng thắn khen ngợi như vậy, hình như đây đúng là lần đầu tiên… Du Nguyệt Như vẫn luôn nói anh ích kỷ bá đạo tàn bạo hung ác. Anh cười cười xoa đầu con gái.

“Cái chú đó và cha trái ngược nhau.”

“Ồ…” Thi Duy Ân đáp lại một âm thật dài, thật ra thì con bé cũng không hiểu lắm. Con bé sinh ra lớn lên ở nước ngoài, “很二” đối với con bé mà nói là một từ ngữ mới mẻ.

Ừm, có phải giống như chị Trác Nhiên không nhỉ? Nhưng mà Tần Hiền thường nói chị ấy hơi ngốc mà thôi.

Nhưng rốt cuộc “very two” là cái gì, lúc ăn tối khi thấy Joe bản thân Thi Duy Ân mới hiểu được.

Thi Dạ Diễm bưng hai suất không mời mà đến ngồi đối diện với Joe, “Rất ít khi thấy cậu nghỉ phép.”

Trên người Joe mặc một chiếc áo T-shirt, bên dưới mặc một chiếc quần hoa màu cát, tóc ngắn hơi lộ vẻ xốc xếch, nhưng không lảm ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ta. Anh lạnh nhạt ừ một tiếng, bỏ một miếng cơm vào trong miệng, “Tôi không giống anh, không có duyên với người đẹp, lần này lại mang theo một mỹ nhân đến a?”

Thi Dạ Diễm tán đồng gật đầu, “Con gái của tôi quả thật rất xinh đẹp.”

Joe liếc mắt, vừa khinh thường vừa giận dữ rồi cầm lấy cái ly ngậm ống hút hút vài hớp nước trái cây, “Cậu thật biết đùa, đang diễn kịch à, cậu lấy đâu ra đứa “Con gái” vậy.”

“Chú đang nói cháu sao?” Thi Duy Ân từ đằng sau lưng Thi Dạ Diễm ló đầu ra, bò lên trên ghế ngón tay nhỏ chỉ vào mũi mình.

“Phốc…” Joe nhìn thấy từ trên trời rơi xuống một Thi Duy Ân không nhịn được liền phun hết nước trái cây trong miệng phun ra, Thi Dạ Diễm nhanh tay nhanh mắt ôm con gái né tránh khỏi cái vị kia. “Cậu chú ý một chút.”

Joe ho khan nửa ngày mới trở lại bình thường được, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm từ đầu đến chân Thi Duy Ân, có chút không dám tin, thậm chí đưa tay tới véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của con bé phút chốc lại rút về giống như bị hù dọa.

“Này, đồ chơi nhỏ này ở đâu ra vậy? Sao trông giống anh vậy? Ngay cả màu mắt cũng giống nhau!”

Thi Duy Ân mặt nhăn cau mày, xoa xoa khuôn mặt bị bóp đau, cố gắng lễ phép hết sức tự giới thiệu mình: “Cháu tên Thi Duy Ân, là con gái của cha.”

Joe vẫn chưa thể tiếp nhận, chỉ vào con bé hỏi Thi Dạ Diễm, “Anh sinh con gái ra từ khi nào vậy?”

“Tôi cũng vậy cách đây không lâu mới biết.” Thi Dạ Diễm đem miếng thịt bò đã cắt nhỏ đặt vào trong đĩa của con gái.

“Cháu là do mẹ sinh ra, đàn ông có thể sinh con sao? Hả chú…?” Thi Duy Ân chu cái miệng nhỏ nhắn, không hiểu sao cùng là đàn ông, sao lại chênh lệch lớn như vậy, mặc dù vóc dáng của chú này cũng đẹp như vậy…

Sắc mặt của Joe ngẩn ra, bị một cô bé khinh bỉ thật đúng là làm cho người ta cảm thấy buồn cười, tay anh nắm hờ để ở môi cố ý hắng hắng giọng, bắt chước người khác nghiêm mặt nói, ngay cả giọng nói cũng khác, từ máy móc rồi lại dễ nghe lạ thường.

“Chào cháu, chú tên Joe.”

“Cháu biết, cha đã từng nói qua về chú.” Thi Duy Ân chu đôi môi xinh xắn lên.

“Hả, cha cháu nói chú như thế nào?” Dáng vẻ nghiêm chỉnh của Joe lập tức biến mất, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện nụ cười, dường như đang chờ đợi tiểu nha đầu xinh đẹp này có thể nói ra một chuỗi dài những lời khiến cho mình đắc ý.

“Very two.” (><)

“..” Nụ cười trên khuôn mặt Joe cứng đơ, nhìn về phía Thi Dạ Diễm, ánh mắt tựa như dao găm.

Lúc này đến lượt Thi Dạ Diễm hơi lộ vẻ không được tự nhiên để nắm đấm hờ trước miệng ho khan, “Ăn cơm trước.”