Rốt cuộc cô và anh chỉ là hai người tương cứu trong lúc hoạn nạn như thế, hay là cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ (Ý là thay vì hay người giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, dìu dắt nhay, chi bằng sống cuộc sống tự do tự tại)

*****

Lúc Thái Tử ra ngoài đã nhìn thấy Du Nguyệt Như ngẩn người cúi thấp đầu ngồi ở đằng kia. Anh nâng mặt cô lên, chỉ thấy vẻ hờ hững trên gương mặt xinh đẹp tinh sảo của cô.

“Em và Thi Dạ Diễm đã xảy ra chuyện gì?”

Du Nguyệt Như đẩy tay anh ra, “Về sau dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không muốn tìm Đường Lạp An.”

Thái Tử gật đầu không nói nhiều, nút áo trên người cô rơi rụng lả tả, không thể không nhìn thấy dấu vết lưu lại sau hoan ái trên người cô, giọng nói không nhịn được đông lạnh. “Thi Dạ Diễm ép buộc em?”

Mi tâm nhíu lại chứng tỏ Du Nguyệt Như đang vô cùng mệt mỏi, ánh mắt rũ xuống. “Không có. Tiểu Tịch đâu?”

Nhắc tới tên Chử Dư Tịch Thái Tử liền có chút buồn bực. “Không biết xảy ra chuyện gì, đang chữa bệnh ở nước Mỹ, còn không cho anh đi gặp cô ấy.”

Du Nguyệt Như nghĩ ngợi, cảm giác có điều gì có không đúng, trong chốc lát lại không nghĩ ra được rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào. “Anh đón cô ấy về đi, mấy ngày nữa là đến sinh nhật cô ấy rồi.”

Thái Tử nhíu mày nhìn cô. “Em đừng nói lảng sang chuyện khác, anh hỏi em về Thi Dạ Diễm, em lại hỏi anh về Tiểu Tịch.”

Lời nói của Du Nguyệt Như lên đến khóe miệng lại âm thầm nén xuống. Cũng không biết là xuất phát từ chỗ nào trong lòng, cho dù Thái Tử hỏi như thế nào, cô đối với chuyện của Thi Dạ Diễm một mực không nói. Đối với tính cách này của em gái ( Chỗ này trong nguyên tác Thái Tử xưng hô với Du Nguyệt Như là “tỷ tỷ”, nhưng vì bạn edit trước xưng hô giữa hai người là “anh-em” nên mình sửa thành em gái cho liền mạch.), Thái Tử cũng không thể làm gì được cô. Cô từ trước tới giờ luôn yêu hận rõ ràng, nhưng nếu Thi Dạ Diễm thực sự đối xử không tốt với cô, cô sẽ không bình tĩnh như vậy.

Du Nguyệt Như ở chỗ của Thái Tử ngây ngô mấy ngày, cô biết Cosmo sẽ không tới đây tìm mình, cô chỉ muốn tạm thời bình an thêm mấy ngày nữa, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, cô cần tỉnh táo để chỉnh đốn lại tinh thần.

Thực lực của nhà họ Chử cô biết, trước mắt cô bé kia coi như an toàn. Cô không thể nói với Thái Tử, càng không thể để cho Hoàng Phủ Triệt biết. So với Thái Tử, cậu ấy còn biết thương cô. Mà Thái Tử bình thường tuy không mấy tập trung, nhưng nguy hiểm trong xương tuyệt đối không thua kém Thi Dạ Diễm.

Chuyện bị Thi Dạ Diễm bắt đi nếu không phải do cô lên tiếng phủ nhận để ngăn cản, thì sợ rằng Thái Tử đã đi giết anh từ sớm rồi. Cô tính đi tính lại cũng chỉ có thể liên hệ với Lôi Khải, nhưng số cá nhân của Lôi Khải cô vẫn không thể liên lạc được, trợ lý của anh ta cũng chỉ chịu tiết lộ rằng ông chủ của cậu ta tạm thời sẽ không ở trong nước.

Rốt cuộc đến một đêm cũng nhận được điện thoại của Lôi Khải, Du Nguyệt Như ra lệnh bắt buộc anh ta phải nhanh chóng trở về. Lôi Khải cam kết là sẽ về nước trong vòng ba ngày.

Cô tránh thoát mùng một lại tránh không khỏi mười lăm (Nghĩa là cuối cùng cũng phải đối mặt, không thể tránh được.). Ngày thứ hai trở lại nhà trọ của mình thì nhận được điện thoại của Cosmo.

Cosmo rất bận, vừa mới xã giao xong, một bàn bừa bãi, tràn ngập mùi rượu, lúc Du Nguyệt Như đi vào trong phòng bao chỉ còn lại một mình ông ta. Ông ta là người đàn ông lãnh khốc vô tình, Du Nguyệt Như vẫn luôn cảm thấy như vậy.

“Tôi tưởng rằng cô luôn trốn ở đó để không phải gặp tôi.” Cosmo cười lạnh, đi vòng vòng quanh người cô, “Sắc mặt không tệ, người đàn ông kia nuôi cô tốt như vậy sao?”

Du Nguyệt Như không nói, mắt nhìn về nơi khác coi như hoàn toàn không nhìn thấy ông ta. Cosmo bị thái độ khinh thường của cô chọc giận, chợt giơ tay tát cho cô một cái.

Du Nguyệt Như sớm đoán được ông ta sẽ hành động như vậy, lạnh nhạt lau đi vệt máu ở khóe miệng, lạnh lùng trừng ông ta, “Tôi không phải là đứa trẻ không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, Thái Tử cùng Triệt đã trưởng thành như vậy, ông không có chút lo lắng nào sao?”

Cosmo giật nhẹ môi, cười châm chọc. “Tôi làm tất cả đều vì cậu ta, cậu ta hiểu được thì tốt không hiểu cũng không sao, người được lợi cuối cùng vẫn là cậu ta, cậu ta có thể làm gì tôi? Còn với cô, vết thương đã lành liền quên đau? Tôi đã cảnh cáo cô nên cách xa Thi Dạ Diễm, cô lại vẫn chủ động đưa lên cửa!”

“Ông là hận cậu ấy, còn là sợ cậu ấy?” Du Nguyệt Như cười mỉa mai một tiếng, “Tôi đã nhìn thấy Kỷ Linh rồi, quả nhiên giống với mẹ của Triệt, không trách được năm đó ông có lòng xấu xa đối với bà ấy.”

Đời này Cosmo chỉ yêu một người phụ nữ duy nhất chính là mẹ của Hoàng Phủ Triệt Tập Diên. Cô chỉ nhìn qua bức ảnh, là một cô gái xinh đẹp rất lạnh lùng, Hoàng Phủ Triệt chắc chắn là thừa kế khí chất của bà ấy, trên người mới có cảm giác lạnh lùng xa cách.

Đến chết Tập Diên cũng không thể gả cho ông ta, có lẽ chuyện này làm cho ông ta tiếc nuối cả đời, từ đó mỗi người phụ nữ của ông ta đều có điểm giống Tập Diên. Mà Kỷ Linh ở nhà họ Thi có địa vị hết sức quan trọng, là mẹ của Thi Dạ Diễm và Thi Dạ Triệu, Thi Thác Thần đối với bà che chở đầy yêu chiều có thêm, mặt mũi thật sự có mấy phần bóng dáng của Tập Diên.

Du Nguyệt Như là người phụ nữ vô cùng thông minh, khi cô nhìn thấy Kỷ Linh liền hiểu rõ tại sao năm đó Cosmo thiếu chút nữa đánh chết cô còn nghiêm khắc cấm cô có liên quan với Thi Dạ Diễm.

Ban đầu cô gặp Thi Dạ Diễm ở Pra-ha đã từng nghe anh nói qua, bắt gặp một người đàn ông có hành động gây rồi với mẹ anh, tiếc là anh chưa từng nhìn chính diện mặt người đàn ông đó.

Sắc mặt Cosmo biến hóa, ngay sau đó liền khôi phục như thường. “Cô nói cho Thi Dạ Diễm rồi hả?”

“Nếu là như vậy còn đến phiên ông hôm nay đánh tôi? Quân bài tốt như vậy, tôi phải giữ lấy thật tốt, không thể tung ra tùy tiện, ông nói đúng không?”

“Cô muốn như thế nào?”

Đầu ngón tay Du Nguyệt Như di chuyển trên khăn trải bàn, giơ tay nhấc chân phong tình vạn chủng ( Có một vạn phong thái sexy lẳng lơ). “Chúng ta lại giao dịch một lần nữa, yêu cầu của tôi rất đơn giản.”

Ông ta im lặng trong chốc lát, mắt bắn ra tia sáng lạnh. “Cô đang uy hiếp tôi.”

“Đúng thì sao, chẳng lẽ ông nghĩ khi danh dự của ông mất hết, nhà họ Thi sẽ bỏ qua cho ông?”

“Cô sẽ làm như vậy? Đừng quên tôi là cha cô, cẩm y ngọc thực (Ăn ngon mặc gấm, giàu sang sung sướng) bao gồm cả tính mạng của cô đều là tôi cho.”

Du Nguyệt Như không nhịn được quan sát người đàn ông trước mặt này, một người đến cùng có bao nhiêu vô sỉ mới có thể nói ra loại lời nói này. “Tôi không nghe lầm chứ? Cha?” Cô buồn cười nâng trán, đi tới trước mặt ông ta, bỗng nhặt vỏ chai rượu trên mặt bàn dùng lực gõ mạnh xuống cạnh bàn, thoáng chốc mảnh vụn bay ra xung quanh.

Cô nên cảm ơn Thi Dạ Diễm trong khoảng thời gian này tay cầm tay dạy (thực hành giảng dạy), mà cô là một người có thiên phú (khả năng trời cho) trở thành học sinh giỏi, điểm này có thể nhìn ra từ sự chán ghét trong mắt người đàn ông kia.

Du Nguyệt Như cầm nửa còn lại của chai rượu, rạch một đường trên cổ ông ta, đáy mắt một mảng hung ác lạnh lẽo.

“Nếu ông không nói tới tôi cũng quên, nhiều năm như vậy tôi có gọi ông một tiếng cha? Ông có thể thật sự coi tôi như con gái ông? Ngoại trừ làm tôi tổn thương, lợi dụng tôi, ông từng hết lòng làm nghĩa vụ một người cha sao? Ít nhất tôi chưa từng thấy có người cha nào mang con gái mình cho người khác làm nhục! Năm đó tôi là người đánh cuộc thua, Đường Lạp An không yêu tôi không quan tâm tôi, tôi có chơi có chịu nghe theo sự sắp đặt của ông, tôi mang bản thân mình ra bồi thường từng ấy năm đã đủ rồi!! Thái tử không phải đứa trẻ, anh ấy tự nhiên có năng lực, bắt đầu từ hôm nay tôi không còn là công cụ của ông nữa, tôi cũng không lạ gì bốn chữ “Hoàng Phủ Nguyệt Như” này, không lạ gì nửa xu của nhà họ Hoàng Phủ, có trở về nhà họ Hoàng Phủ hay không với tôi đã sớm không còn cần thiết, cái tôi cần là sự tự do. Nếu để cho Thái Tử biết ông đối xử như thế này với tôi, ông cảm thấy Thái Tử sẽ bỏ qua cho ông sao? Trong bốn nam nữ con ông trừ Tiểu Như ra, chuyện giết cha thiên lý bất dung (trời đất không tha) này ba người chúng tôi tùy tiện ai cũng có thể làm ra, không tin ông liền nhìn thử một chút!”