Cái ngày mà nó nửa mong đợi nửa không mong đợi cũng đến

Nhìn chiếc đầm được thiết kế riêng có một không hai mà nó cảm thấy chán nản

Nếu người mà sắp đính hôn với nó là cái tên điên khùng chọc nó mỗi đêm thì nó sắn sàng nhẩy cẫng lên mà chuẩn bị hết cái này đến cái nọ,sẽ chuẩn bị tươm tất đến trước mặt hắn.................nhưng giờ đây thì không phải

Ngày hôm nay không những quan trọng với nó mà quan trọng ngay cả với sự hoà bình của vương quốc này

Khẽ nhắm mắt lại để lấy tinh thần, nó hít thở thật sâu rồi đứng dậy chuẩn bị trang phục

Tâm chí nó không để nghĩ đến ngày trọng đại hôm nay mà là nghĩ đến chuyến hàng hôm nay chuyển đến

Nó lo lắng bồi hồi không yên, vừa lo cho lô vũ khí và lo cho người cũng đang đi cùng lô vũ khí đó

Trái tim nó đập liên hồi, càng ngày tốc độ càng nhanh

Khẽ bấm số điện thoại (điện thoại trên tàu nhe)

- anh chuẩn bị thế nào rồi – nó nói với giọng vô cùng sốt ruột

- đã xong hết rồi thưa bà xã, chỉ thiếu mỗi hôn chào bà xã thôi – hắn vẫn nhe nhởn mà không tỏ ra một chút lo lắng nào

-anh biết tim em nó như muốn nổ tung không mà giờ vẫn còn đùa – nó vô cùng tức giận

- vâng, bà xã bắt đầu buổi đính hôn với người đàn ông khác là xe bắt đầu khởi hành – cái giọng hắn vô cùng phụng phịu, nửa ghen tuông nửa tức giận

- anh giỏi thì qua đây thay em đi em sắn sàng nhường không một chút oán thán – nó muốn cho hắn nhát dao cho bắt cái thói nhăn nhở

- anh có cảm giác như đang chuẩn bị mất em – hắn giọng nói trùng xuống, giờ thì hắn đã nghiêm túc hẳn

nó im lặng không nói lên lời, nó có thể cảm nhận được nỗi lo trong hắn, nhưng nó biết một điều nó sẽ không để mất hắn và chắc chắn hắn cũng vậy.

- sau khi vụ việc này kết thúc......nếu..........em vẫn còn trên đời thì chúng ta sẽ kết hôn nhé, trên đời này em chỉ yêu mỗi mình anh và.......chỉ kết hôn với mình anh thôi, đồ chồng nhỏ nhen – nó nói như thủ thỉ bên tai hắn, rót những giọt mật, ngọt ngào mà bất cứ thằng đàn ông nào được nghe như hắn cũng phải lịm đi vì vui sướng, nhưng hắn vô cùng ghét cái vế đằng trước, hắn biết là nó nói đúng nhưng....................hắn không muốn chuyện đó ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người hiện giờ.

- em chuẩn bị cho buổi lễ đi nhé, nhớ ăn mặc giản dị thôi nhé, kiếm bộ váy nào cũ cũ, không thì mượn mẹ em bộ nào cũ cũ cũng được – hắn nó luyến thoắng khiến nó chưa tiêu hoá hết lời

- em làm thế để làm gì – nó ngơ ngác hỏi

- anh biết vợ anh rất xinh nên phải dữ rồi, chỉ để mình anh được ngắm vẻ đẹp của em thôi, em biết hôm sinh nhật em em đẹp thế nào không, bao thằng đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào em khiến anh chỉ muốn xông tới chọc mù mắt bọn họ rồi giấu em đi thui – hắn nói với cái giọng dễ thương vô cùng.

nó bật cười khanh khác

- anh chọc mù rồi thì bọn họ sao nhìn được nũa cần gì phải dấu em đi nữa –

- nhưng anh vẫn muốn em là của riêng anh – hắn phụng phịu, khuân mặt nhăn nhúm lại

- được...được rồi, em là của riêng anh không ai tranh dành được – nó phải nhịn cười để chấn an hắn không hắn lại ghen lên thì toi

- nhưng anh vẫn cảm thấy mình bị thua hắn ta –

nó giờ chỉ muốn phi sang đạp bay cái đầu óc ẩm mốc của hắn

- đó chỉ là giả vờ thua thôi mà, trong ngày hôm này hắn sẽ bận bựu chuẩn bị lễ đính hôn, em sẽ cố chuốc cho hắn say để hắn không đích thân chỉ huy được, ngày hôm nay chắc chắn tuyến phòng vệ sẽ lơi lỏng hơn mọi ngày.- nó ước mong kế hoạch tối nay sẽ thành công.

- anh hãy cẩn thận nhé – lòng nó xao xuyến bồi hồi, nó chỉ biết đứng một bên theo dõi động viên hắn

ù, em cũng vậy nhé -

nó ngơ ngác, nó có làm gì nguy hiểm đâu mà phải chúc nó nhỉ

hắn dập điện thoại

đúng lúc có người gõ cửa phòng nó

- ai vậy – nó lớn giọng hỏi

- dạ, chúng tôi đến make up cho công chúa ạ -

nó tiến ra mở cửa ngoài cửa có khoảng 5 người

họ tiến vào phòng

nó khẽ ngồi trước bàn trang điểm để cho họ làm việc

—————

ở cách đó rất xa, vùng biển của Pháp đang có một người chỉ huy một chuyến hàng quan trọng chuẩn bị vượt biển tiến thẳng vào đất Anh.

- mọi người chú ý, chúng ta chuẩn bị xuất phát gần một tiếng nữa sẽ sang vùng biển của nước Anh, mọi người hết sức chú ý cẩn thận – hắn dặn dò khĩ lưỡng

đã gần hai ngày nay hắn lênh đênh trên biển, tận hưởng cái hương vị của biển, những con sóng ầm ầm cũng như nỗi lo lắng trong lòng hắn.

hắn biết nó rất lo cho hắn, hắn luôn muốn thấy nó cười trong bất cứ hoàn cảnh nào ngay cả khi...................hắn không còn trên đời này nữa......hắn vẫn mong nó được hạnh phúc.

——————–

Bữa tiệc đính hôn bắt đầu, nó thấy trong lòng vô cùng hồi hộp, hai tay cứ bám chặt vào nhau, toàn thân run cầm cập, đầu óc mỏi nhức

Ai nhìn vào thấy tình trạng nó như này cũng mỉm cười lắc đầu

- con cứ thả lỏng đi, không cần hồi hộp hay nóng lòng vậy đâu, chỉ là đính hôn thôi, đính hôn mà con đã hồi hộp đến mức này thì đến lúc cưới không biết con sẽ làm như thế nào nữa — nữ hoàng bên cạnh đang chấn an con gái

bà đâu có nghĩ rằng đó đâu xem việc đính hôn này vào mắt, điều nó quan tâm là một chành trai khác đang bên ngoài đại dương kia cơ.

bà chợt thấy lòng quặn thắt, bà ước sao Mair có thể ở đây, nhìn cô em gái bé nhỏ mà nó yêu thương chuẩn bị chạm tay vào hạnh phúc của cuộc đời.

Trên thảm đỏ nó cùng Nickan khoác tay nhau bước vào, nhìn hai người đẹp đôi như tiên đồng ngọc nữ khiến ai cũng phải ghen tị, hai người quả giống như một bức tranh vô cùng đẹp.

Chàng trai với khuân mặt vui tươi, mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng người con gái hắn yêu cũng đã ở bên hắn, chỉ vài bước nữa thôi, nó sẽ là cuă hắn, sau khi đính hôn hắn sẽ nhanh chóng tiến tới hôn nhân với nó bằng bất cứ giá nào ngay cả phảidùng thủ đoạn bắt ép

Mỗi bước đi của nó là mỗi bước lo lắng không xuôi, giờ không biết hắn thế nào, ra làm sao, có vấn đề bất chắc không? – khuân mặt nó vẫn cười nhưng cái cười chỉ là gượng gạo chỉ là giả tạo

Tất cả mọi thứ giờ đây trong mắt nó chỉ mờ nhạt đi, chỉ có một người, một người duy nhất trong mắt nó và trong trái tim nó, nó muốn thời gian trôi thật nhanh, thật gấp để nó được nghe tin bình an

Phút giây Nickan chuẩn đị đeo nhẫn cho nó, nó cảm giác như mình chuẩn bị đeo gông xích để đi tù đầy, thà nó tiếp nhận cái giây xích và ổ khoá bằng vàng của hắn còn hơn là cái chiếc nhẫn kim cương đắt giá nhưng giá trị đích thực thì không có.

Tay nó run run cầm chiếc nhẫn trên tay, nó hơi lưỡng lự nhưng rồi cái lưỡng lự đó cũng bị nó gạt sang một bên, nó đeo nhẫn cho Nickan cậu ta mỉm cười hiền dịu

Nó nghi ngờ không biết đây có phải nụ cười thật của cậu ta hay không

——–

Nó và cậu ta đi chúc rượu những vị khác quan trọng, cậu ta không để nó uống nhiều toàn xin phép cho uống thay nó, nó cũng không hề cản vì đây cũng là ý định của nó

Cậu ta uốnh tương đối nhiều nhưng vẫn còn rất tỉnh táo, nó hơi lo lắng không ngờ tửu lượng của hắn cao vậy

Bỗng nhiên cha nuôi nó xuất hiện

- cha – nó khẽ gọi

ông Lâm mỉm cười tiến về phía nó và cậu

- con chào cha – cậu ta khẽ chào

ông gật đầu

ông khẽ nâng chiếc ly lên – chúc hai đứa hạnh phúc –

cậu ta cũng chạm cốc với ông và uốnh hai ly thay cả cho nó

ông dơ chiếc ly thứ hai

- mong con bảo vệ yêu thương con bé –

lại cạn sạch hai ly

- mong con nhường nhịn con bé nó là một đứa bướng bỉnh và còn rất trẻ con –

lại tiếp tục

- ta mong là hai đứa sẽ sớm kết hôn và ta sớm có cháu bế – ông nâng chén lên tiếp trong lòng thầm mắng " tên đáng chết mày dán cướp con gái tao, giám cước con dâu tao, tao cho mày chết vì rượu, ngộ độc rượu mà xuống đàm đạo với diêm vương " nhưng ngoài mặt ông vẫn tươi cười

sau khi thấy hắn biêng biêng say ông khẽ nói có chút chuyện giặn dò nó ( đã lấy chồng đâu mà giặn)

cậu ta cũng biết ý tránh đi mời rượu những vị khách khác.

nó với ông tránh xa bữa tiệc để nói chuyện

- cha thế nào rồi- nó sốt ruộtt tim gan như muốn nhảy ra ngoài.

- có một chút không ổn, chúng ta bị tập kích – ông cũng rất sốt rụôt lo lắng cho thằng con trai độc nhất

nó dường như muốn khuỵ, không thể thế được, hắn ta không đơn giản như nó nghĩ, đúng quả là một thiên tài hơn người

- hàng chúng ta đã lên đến đất liền đang trên đường vận chuyển đến nơi cất dấu thì lại bị tập kích, nó phải chia nhỏ hàng ra đang chốn lui chốn lủi – ông vô cùng căng thẳng khi nhận được tin báo

tim nó như ngừng đập bị ai bóp nghẹn, cảm giác như sự sống không còn, hắn đang gặp nguy hiểm mà nó lại không hề giúp được gì

nó giờ chỉ muốn lao tới chỗ hắn nhưng điều đó là không thể

đột nhiên có tiếng bước chân tiến lại gần

cả hai cùng quay lại

người đang tiến lại gần là Nickan cậu ta bước những bước hơi loạng choạng không vững vàng lắm

- sâo anh lại ra đây – nó lạnh lùng hỏi

cậu ta cười lạnh không để ý đến câu hỏi của nó

- chuyến hàng đó có thể thoát nhưng................ hắn ta thì không thể – cậu ta hừ lạnh quay đi

nó như bị sét đánh thẳng vào người, hoá ra đây là một cái bẫy hắn đã biết từ lâu nên đã sắp đặt chờ con mồi vào

nó khuỵ xuống mặt đất, cơ thể không còn sức lực để chống chịu, nó thất thần ngồi đó nhìn vào người cha già cũng đang không kém pần ngạc nhiên

nó ngồiđó rất lâu, nhìn vào bàu trời đêm và ánh sáng rược rỡ của đèn điện

- ông trời ơi, xin hãy cho con một phép màu -

Một lúc sau điện thoại ông khẽ reo

Ong thất thần nhấc máy đầu bên kia liếng thoắng

- thưa ngài hàng đã an toàn về nhưng..................... cậu chủ mất tích không tìm thấy –

chiếc điện thoại tượt khỏi tay khẽ rơi xuống

bầu trời đêm khẽ đỏ sụp trước mắt hai con người.