Cô Bé Du Côn Của Tôi (Phần Hai)

Chương 53: Anh yêu em ..trong vị máu và nước mắt

Chap 53 : Anh yêu em ..trong vị máu và nước mắt

Nó ôm hắn thật chặc khóc thật to cho đến khi gần cạn nước mắt , ở trong lòng hắn , nó thấy thật ấm áp , cảm giác này thật tuyệt .

Nó chưa bao giờ thử nghĩ , nếu nó được ở trong vòng tay hắn thì sẽ thế nào ? nhưng giờ thì nó đã suy nghĩ và đã chính mình tìm ra câu trả lời .

Hắn cho nó ấm áp , cho nó thấy sự che trở và cảm giác bên hắn thật an toàn .

Hơi ấm của hắn , mùi hương của hắn cho nó thấy sự nhẹ nhàng , nó tự hỏi chính mình :

Đã bao giờ nó nhìn nhận hắn thật kỹ chưa ? hắn bên nó quan tâm nó còn nó thì luôn khiến hắn tức giận .

Trong đầu nó bắt đầu hiện lên tất cả những hình ảnh về hắn .

Lần đầu tiên gặp mặt , kế hoạch của nó đã thất bại hoàn toàn , nó đã rất muốn khẩu súng đó nhưng đến giờ vẫn chưa hề lấy được .

Lần thứ hai gặp hắn , nó tỏ ra dịu dàng ngoan hiền

Tất cả cứ lần lượt hiện lên trong trí óc .

Lần sinh nhật thứ 16 , nó mải miết đuổi theo dáng Hoàng My mà chẳng thèm để ý khi gặp rồi thì nó biết nói gì ? biết bày tỏ ra sao ? hay vẫn lại là một hồi im lặng chẳng nói lên lời .

Lần đó nó đã điên , đã chạy theo chiếc ôtô như một con ngốc , cũng nhờ có hắn , không có hắn cản , không có hắn băng vết thương có lẽ nó chẳng tưởng tượng ra mình sẽ ra sao nữa .

Ba lần bảy lượt đều đụng độ hắn một cách vô ý hay cố ý , nhưng nó đã nhận ra , hắn đã bước vào cuộc đời mình .

Hắn cảm thấy nó ôm mình thật chặt như không muốn rời , hắn chỉ mỉm cười , được ôm nó là khoảnh khắc hắn mơ ước từ lâu , hắn muốn nó chấp nhận hắn từ từ , muốn nó tập làm quen với cuộc sống có hắn .

Một lúc lâu sau nó buông hắn ra , hắn nhẹ nhàng lau những vệt nước còn trên khuân mặt của nó , nhìn nó khóc hắn thật sự đau lòng .

- muốn khóc nữa không ? anh cho mượn vai tiếp –

Nó lườm hắn một cái , môi bữu dài , hắn nghĩ nó mít ướt lắm à , đây chỉ là .. là ,nó ức lắm lắm nên mời khóc thôi .

- xì , vai đểu mà cũng đòi –

- ừ thì đểu , thế mà cũng có người mượn gần 4 tiếng đồng hồ cơ -

- cái gì ? – Nó gần như hét ầm lên , hình như hắn ăn gian giờ hay sau ý , làm gì đến bốn tiếng đồng hồ cơ chứ , nó không tin đâu .

Nó lao đến giằng cái tay hắn để xem đồng hồ , quả thật là gần bốn tiếng .

Nhìn khuân mặt méo mó khó coi của nó hắn chỉ cười .

- chiều rồi về thôi , tội cúp học hôm nay của em anh sẽ ghi nhé , phạt nặng đấy –

Tên khốn , dám thừa nước đục thả câu bắt nạt nó đây mà .

- anh cũng chốn còn gì , thế là hoà mà –

- anh chốn thì được nhưng em chốn thì phạt –

Đầu nó bắt đầu bốc hoả , làm gì có truyện vô lý như thế chứ

- ở đâu ra cái luật đó , vua phạm pháp xử tội như thứ dân –

Nghe nó nói mà hắn cười càng to hơn , hắn chưa thấy vua phạm tội khi quân mà bị chém đầu cả .

- thôi chiều rồi về thôi , yên tâm hình phạt của em nhẹ lắm –

Tên khốn này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc , lúc nào cũng chỉ ngồi dình mò xem nó phạm lỗi nào mà bắt để phạt , thế mà vừa nãy nó còn có cảm giác được hắn bảo vệ đấy .

- về thì về , nhưng anh cõng em đi –

Tai hắn có phải nghe nhầm không ? nó muốn hắn cõng à .

Nghe xong đề nghị đó mặt hắn sáng hẳn lên , nụ cười trên môi càng trở lên sáng lạng .

- nào lên đi –

Nó nở một nụ cười rồi nhảy phốc lên lưng hắn khiến hắn la oai oái .

Cô nhóc này có cần mạnh như vậy không ?

-----------------

Hắn cõng nó đi trên con đường vắng , từng bước chân nhẹ nhàng chậm dãi như đi trên mặt nước .

Cô nhóc trên lưng ôm cổ hắn, còn cái chân thì không ngừng đung đưa ở đằng trước một cách vui vẻ .

Đã lâu rồi nó chưa được ai cõng , chưa được ôm cổ ai đó một cách ấm áp

“ Vũ à , mình đã tìm thấy rồi nhé , như cậu đã nói , một người quan tâm lo lắng khi mình ốm đau bệnh tật , một người cho mình một bờ vai và một cái ôm ấm áp khi buồn , một người cho mình cảm giác nhớ và lo lắng khi không thấy ”

Nó đã tìm được rồi , đã tìm được Vũ thứ hai , tìm được một người có thể dựa .

Hai người cứ đi trên con đường trải dài thế , im lặng để dành cho suy nghĩ , để cảm nhận hơi thở của đối phương và cảm nhận sự ấm áp nhỏ nhoi trong bầu trời lạnh giá .

-------------------------------

- cậu hẹn tôi đến đây làm gì ? –

Đăng ngồi xuống ghế nhìn người con trai trước mặt , gương mặt này thật quá nghiêm túc .

- cậu uống gì ? –

- không cần , tôi sẽ đi ngay –

- được tôi vào thẳng vấn đề , trưa nay hai người đã nói chuyện gì mà khiến Bảo Anh phải khóc –

Vừa nghe xong câu hỏi Đăng đã nở một nụ cười

- rất yêu rồi đúng không ? mới đầu tôi đã nghĩ là giả nhưng không ngờ anh lại chui rọ sớm vậy –

Hắn rất khó chịu với cách ăn nói này , cậu nhóc này đang liên thiên cái quái gì vậy .

- Yêu hay không là việc của chúng tôi , tôi mong cậu lần sau đừng làm phiền Bảo anh nữa , đừng để cô ấy phải khóc , nếu không tôi sẽ không tha cho cậu –

Trước lời cảnh cáo đó Đăng vẫn chỉ cười , doạ sao ? còn lâu Đăng mới sợ .

- chuyện chẳng liên quan gì đến tôi , khóc cũng là một cách giải toả thôi , hơn 9h rồi , tôi có việc đi trước –

Nó xong Đăng đẩy ghế đứng lên đi thẳng ra ngoài để lại một mình hắn trong mớ suy nghĩ .

Hắn tính tiền rồi cũng ra về trong tình trạng thái suy tư

Vừa ra đến cửa hắn đã trông thấy một cậu nhóc chạy đến níu chân hắn .

- sao vậy nhóc –

Hắn nhíu mày khó hiểu , cậu nhóc này sao lại tìm cậu .

- anh à , có một chị rất xinh nhờ em đưa chiếc vòng này và một tờ giấy cho anh –

Hắn vừa nhận lấy đồ thì cậu nhóc đã nhanh chóng chạy đi như sợ bị túm lại .

Đây chẳng phải chiếc vòng cổ với chiếc của hắn là một đôi sao ? linh tính của hắn cho thấy chắc chắn là nó có chuyện .

“anh hãy đến ba địa chỉ dưới đây đi lấy ba cái thẻ rồi đến bưu điện gần nhất dùng thẻ để ghép lấy địa chỉ ,chậm phút nào thì tính mạng cô ta nguy hiểm phút đó”

Không phải bắt cóc tống tiền , vậy thì mục đích của người này là gì ? lại còn để lại địa chỉ cho hắn nữa chứ , thật là kì lạ .

-------------------------------

Nó tỉnh dậy sau một hồi mê man vì thuốc mê , vối định theo dõi hắn thì chính mình lại tạo cho người ta cơ hội bắt cóc mình , rốt cuộc ai là người đã bắt cóc nó chứ .

Nó cảm thấy thật khó chịu khi chân tay đều bị chói , miệng lại bị bịp băng dính , cả người lại bị vứt một xó trong căn phòng ẩm mốc này .

Bọn này nếu muốn bắt cóc tống tiền thì cũng nên cho nó ở trong một ngôi nhà sạch sẽ hơn chứ , ở đây bẩn thế này thì ma còn chả nhận ra nó nữa là người nhà .

Nó quan sát trong phòng chẳng hề thấy một bóng người nào , bọn này không chịu canh trừng nó à , nhỡ nó tìm đuờng tẩu thoát thì sao ?

Nó nhìn lại mình từ trên xuống dưới rồi cười một cách méo xệch : chói thế này thì bố nó cũng chẳng thoát được .

- Tên khốn , mau đến đây cứu em , nếu không tại anh thì em đâu bị bắt , anh mà không đến em thề sẽ bắt anh cõng em đến chết”

-------------------------

Sau một hồi chạy đi lấy ba tấm thẻ , hắn đã tìm ghép được địa chỉ trong tay , với lời ghi chú : “ không được báo cảnh sát , chỉ được đi một mình”

Hắn chẳng suy nghĩ nhiều liền đến ngay cái địa chỉ đó .

Một ngôi nhà dựng lên một cách tạm bợ và ẩm ướt sau một cơn mưa .

Hắn nhanh chân tiến tới và đẩy cửa đi vào .

Quanh phòng , hắn có thể nhìn thấy có 5 đến 6 người thanh niên và một cô gái đeo mặt nạ .

- Bảo Anh đâu ? –

- không cần vội , tôi sẽ dẫn anh đi –

Cô gái ra hiệu cho bọn đàn em ở lại , một mình tiến đến phía cánh cửa đằng sau .

- vào đi , cô ta đang ở trong đó –

Hắn chẳng kịp có thời gian suy nghĩ liền lao vào ngay , hắn đã nhìn thấy nó .

Nó nằm trên nền đất lạnh dơ bẩn , toàn thân đều bị chói đến cứng ngắc .

Hắn vội vã lao đến ôm nó vào lòng .

- Bảo Anh em có sao không ? –

Nhìn thấy hắn đến , nó vô cùng ngạc nhiên , người đầu tiên đến cứu nó là hắn , là hắn , hắn đến cứu nó .

Nó bất ngờ vô cùng , Vũ đã nói : “ người yêu cậu là người sẽ đến đầu tiên khi cậu cần ”

Hắn nhanh tay tháo băng dán miệng của nó , rồi đang định tháo dây chói cho nó nhưng cô gái đeo mặt nạ đã cản lại .

- nếu anh dám cởi chói , cô ta sẽ chết –

Động tác cởi chói của hắn ngừng lại ngay lập tức , cô ta là đang có ý gì đây .

- mục đích của cô là gì ? –

- mục đích của tôi chính là anh –

Cả nó và hắn cùng trợn tròn mắt nhìn nhau ,rồi lại nhìn chằm chằm vào cô gái ấy .

Cô gái không nói gì , chỉ chầm chậm lấy ra một cái lọ nhỏ , bên trong chứa một dung dịch đen kịt .

- Đây là thuốc giải của độc cô ta đang uống , khoảng chừng 20 phút nữa thôi , nếu không được uống thuốc giải cô ta sẽ chết –

- điều kiện cô muốn tôi đổi lấy thuốc giải là gì ? –

Chỉ cần cứu được mạng của nó , bất cứ điều kiện gì của cô ta hắn đều có thể đáp ứng .

Cô ta bước lại gần hắn , dơ lọ thuốc giải đến trước mặt hắn như thách thức .

- lọ thuốc giải này còn thiếu mất một vị . một vị quan trọng nhất , mà khi thiếu vị đó lọ thuốc này hoàn toàn vô dụng –

Hắn rất sốt ruột muốn cứu nó mà cô gái này thì lại vô cùng ung dung khiến hắn nổi cáu .

- nói điều kiện của cô đi , tôi sẽ đáp ứng –

- điền kiện rất đơn giản ,tôi chính là cần mạng anh –

Nó vừa nghe thấy cô ta đòi mạng hắn liền hét lên như một phản xạ

- không được –

Cô gái cười to rồi mở lắp thuốc giải từ từ nghiêng lọ thuốc giải xuống .

- đừng , tôi đồng ý -

- không anh ! kệ em , em không sợ chết , đừng làm như thế , chỉ cần em hiểu anh quan tâm , anh lo lắng , sẵn sàng chết vì em là được rồi , đừng làm như thế , nếu anh không nghe lời em, em sẽ hận anh cả đời , nếu anh mà chết em sẽ đào mộ anh lên mà đem xương cho con Boo ăn , sẽ sới tung nhà anh lên , đến công ty anh xé hết hợp đồng của anh ..-

Trước cơn phẫn nộ của nó hắn chỉ cười , hai bàn tay hắn ôm vào hai má của nó , đôi mắt hắn nhìn nó thật kỹ .

- Bảo Anh , anh có thể cho em tất cả , ngay cả cái mạng này , vì rất đơn giản ANH YÊU EM –

Toàn thân nó giường như cứng đơ , miệng cũng không thể nào tiếp tục chửi mắng , ba chữ anh yêu em này làm nó ngạc nhiên đến không nói lên lời , hắn yêu nó sao ? có thể yêu nó sao ?

Hắn nhanh tay lúc nó đang choáng váng vì lời tỏ tình này dùng băng dính , dính miệng nó lại , hắn không muốn nó cản hắn , dù gì sớm muộn cũng bị nó chọc cho tức chết vậy thì hãy vì mạng sống của nó mà chết còn hơn .

- uống đi –

Cô gái đeo mặt nạ vứt cho hắn một cái lọ khác màu đỏ tươi .

Hắn chẳng chần chừ gì liền mở nắp uống liền , lọ thuốc này khi uống hắn cảm thấy vị rất quen và có chút ngai ngái thì phải .

- Đây là một chiếc bình nửa lít , anh phải lấy độc trị độc , lấy đúng chất độc trong máu mà hoà với thuốc giải này , thuốc chỉ đủ cho một người vậy nên hãy suy nghĩ xem cứu ai đi –

Cô ta quẳng cho hắn một con dao rồi bỏ đi , mục đích đã đạt được thì còn ở đây làm gì .

Hắn dùng con dao rạch một đường ở chính tay mình rồi cho máu nhỏ xuống , bàn tay hắn truyền đến một cơn nhói buốt , hắn cắn chặt môi chẳng giám nhìn nó .

Hắn biết nó sẽ cản hắn lại , nhưng hắn không muốn dừng , nó giờ đã là tất cả của hắn rồi .

Hắn thấy đầu hắn càng ngày càng choáng váng , máu hắn đã chạy rất nhiều , hắn sắp không chống cự được rồi , cố gắng một chút nữa thôi , chỉ cần đủ máu để hoà được với thuốc giải thì nó sẽ sống , hắn phải gắng , phải cứu được nó .

Hắn chẳng còn đủ hơi sức để bước đến gần nó , chỉ còn cách lê mà thôi .

Nhìn khuân mặt tràn đầy nước mắt khiến tim hắn càng đau nhói , hắn cố gắng dùng bàn tay càn lại để lau đi những giọt nước mắt nóng hổi .

- đừng khóc , thuốc giải sắp có rồi ….., em phải uống thuốc giải , em uống máu anh chính là anh đã trở thành một phần của em ……, mãi mãi chúng ta không thể rời xa nhau , em chính là một nửa của anh -.

Hơi thở của hắn ngày càng yếu ớt và đứt quãng . hắn biết , hắn sắp không cự nổi rồi .

Hắn mở chiếc băng dính ra đưa ly thuốc lên miệng nó nhưng nó liên tục lắc đầu không chịu uống .

- em không uống, nhất định không uống máu của anh –

- không phải em uống máu anh mà là uống tình yêu của anh dành cho em , vì anh , hãy uống đi –

Nước mắt của nó tiếp tục chảy , miệng không ngừng nói không , cảm giác vì mình mà người ta phải chết nó đã thử qua một lần , mùi vị này nó chưa bao giờ quên vậy nên đừng bắt nó nếm chải thêm một lần nữa.

- là em ép anh –

Vừa dứt lời hắn đã uống một ngụm cái thứ tanh ngòm rồi từ từ đưa xuống miệng nó , từng dòng nước màu đỏ thẫm chảy từ miệng hắn sang miệng nó , nó không muốn tiếp nhận , hắn cũng bắt nó phải nuốt .

Nó nuốt đó chính là máu và nước mắt , máu của hắn hoà lẫn với nước mắt của nó .

Hắn đã giúp nó uống hết chỗ thuốc giải đó , hắn không trụ nổi rồi , hắn mệt quá .

Cả người hắn dựa vào nó mà thở hổn hển , đôi mắt của hắn nhắm nghiền .

- đừng , đừng ngủ mà …-

Hắn chậm chạp dùng tay mình để cởi chói cho nó , hắn không thể mở mẩt nữa rồi , hắn không nhìn thấy gì nữa , hắn chỉ có thể cảm nhận , cảm nhận hơi ấm của nó và thứ nước mắt nóng hổi .

Dây trói vừa được cởi , nó liền vung ra rồi ôm hắn vào lòng mà không ngừng gọi tên hắn .

- điện thoại , gọi cấp cứu.. phải gọi cấp cứu -

Đôi tay nó run run tìm điện thoại và ấn số .

- Nguyên , đừng ngủ , nhìn em này , đừng ngủ , em vẫn ở đây mà , không có trong mơ đâu vậy nên mở mắt ra nhìn em đi , đừng ngủ -

Nó cuống cuồng lấy chiếc khăng quàng mà cuốn vết cắt của hắn lại , vết cắt sâu quá , nhiều máu chảy quá .

Nó nghe thấy tiếng gì đó , tiếng gì vọng lại càng ngày càng gần .

Tiếng đó .. là tiếng xe cứu thương , hắn được cứu rồi , nó vừa gọi cách đây 2 phút mà xe cứu thương đã đến rồi sao ?

Chỉ cần có xe cứu thương là hắn sẽ có cơ hội được sống mọi việc khác hãy để tính sau , nó giờ chỉ có hắn trong mắt , nó không muốn hắn chết càng không muốn hắn vì nó mà chết .

Người của đội cứu thương đưa hắn lên cáng rồi khiêng đi , nó chỉ biết khóc lóc mà chạy theo , liệu hắn có vượt qua được không ?

Vừa được chuyển lên xe cứu thương hắn đã được truyền ngay máu và sử lý vết cắt ngay lập tức .

Nó đang khóc mà cũng phải tròn mắt ra nhìn , chẳng lẽ họ toàn là người siêu nhiên làm gì cung rất nhanh gọn .

Họ đến cũng rất nhanh , tìm ra hắn thuộc nhóm máu gì cũng rất nhanh không những thế lại còn biết vết cắt ở đâu mà nhanh chóng xử lý .

- mấy ..mấy người không sợ truyền nhầm loại máu à –

Nó hoảng hốt đến nỗi nói cũng chẳng lên lời .

Một người thanh niên trẻ tuổi rất nhiệt tình mà giải thích cho nó .

- không phải cô gọi xe cứu thương nói rõ địa chỉ , nhóm máu của anh chàng này hay sao ? –

Khuân mặt nó khì thực cứng đơ , người này chắc chắn đâu phải nó , rốt cuộc là ai đã gọi xe cứu thương ?

Nó nhìn ra phía cửa kính đằng sau , một chiếc xe cứu thương khẩn cấp đang đi ngược chiều với chiếc xe này .

Thắc mắc trong đầu của nó : “ cô gái đó là ai ?”