- mama Linh Vương ơi , vấn đề là ….là ……- nó ấp a ấp úng chẳng nói lên lời ,sao lại khó mở lời thế nhể , nó phải công nhận chính nó nhìn lại mình còn thấy sao hôm nay gan mình nhỏ thế , nó cũng thở dài , thui coi như hôm nay là ngoại lệ .

- chuyện gì vậy Bảo bối , nói ba nghe rồi tối ba bàn bạc với mẹ con – ba nó nhìn nó nháy mắt một cái .

nó nhếch mép nhìn ba nó bằng một mắt

-đã gìa còn dê đã bê đê còn thích con béc dê –

- này bảo bối lại chửi xấu ba phải không , khỏi cần lẩm bẩm trong mồm , muốn thì nói thẳng -

“ có điên mới nói thẳng , lủng lẳng là ăn dép như chơi , cái mặt thì cười teo tét mà đến lúc mình nói ra có mà thành con ma cười tèo mỏ “ nó thầm nghĩ nhìn nhìn ba nó .

Trong lòng thì muôn vàn muốn hét lên nhưng ngoài thì nó vẫn ngoan ngoãn

- ba ơi , “muối không ăn cá muối ươn, cha mẹ không mắng trăm đường con phát điên ” Bảo Anh chỉ đang không biết mở lời như thế nào để mở lời với ba thôi mà , mẹ Linh nhỉ – nó cười duyên một cái khiến mẹ nó cười .

- cô mà còn không biết mở lời thì chắc lúc đấy tôi cũng lảm cẩm rồi – Thiên Linh véo mũi cô con gái của mình .

- huhu mẹ Linh ba Vương toàn bắt nạt con – nó chả vờ mếu mếu làm cả nhà bật cười , và to mồm nhất vẫn là cậu Tú đẹp trai nhà ta.

- chị ,,,chị có tưởng tượng ra con hồ ly không ? haha em thấy hình như chị có họ hàng với nó thì phải –

vừa nói dứt lời , 1 chiếc dép đã phi thẳng và yên vị trên người Tú .

-chú dạo này có phải hơi rảnh muốn anh bồi dưỡng cho hả , thế chú thích thế nào để anh chiều – nó vừa cắn cắn móng tay vừa nhìn Tú khiêu khích .

-này vợ , có phải lúc em mang thai thường ngó ngang ngó dọc thầm thương chộm nhớ thằng nào nên giờ mới sản sinh ra một đứa con quái dị thế này không ?- Vừa dứt lời cũng là lúc Vương Anh ăn một cái đạp ngon lành từ bà cô Thiên Linh .

- được hôm nay tôi nhường anh , Bảo Anh con là con gái của mẹ chứ không liên quan gì đến người kia cả , tuy con học dốt nhưng cũng không đến nỗi thiểu năng , từ giờ 2 mẹ con mình ở mới nhau mặc kệ 2 cha con kia thích làm mưa làm gió thì tùy , Vũ Vương Anh từ giờ chúng ta sống ly thân , anh thích ngó con nào thì ngó tôi không làm bảo mẫu cho anh nữa –

Sau khi phun ra một hồi Thiên Linh phòng nó thẳng tiến , cô chẳng thèm thương tiếc cái cửa của con gái đá văng một cái xém vỡ cửa .

Bảo Anh thở dài nhìn ba như muốn nói

-“ngu chưa, ngu thì chết tội tình gì đâu” nó cũng chỉ giám nghĩ thôi chứ chẳng giám nói .

- tại ba ý mà , giờ mẹ giận muốn xin tiền cũng chẳng được , thế rốt cuộc con là sản phẩm của ba hay của ông nào hả – nó phải đòi lại công bừng chứ , tự nhiên bị mẹ mắng oan

cái này người ta hay nói là “đá thúng đụng nia” này.

- cái con này , tất nhiên là ba mày rồi –

Bảo Anh lườm ba một cái

- thế vừa nãy ba nói mẹ thế có khác nào ba bảo con là “ con ông hàng xóm” -

Ba nó tức xì khói , cái gì mà con ông hàng xóm chứ

- mày là con ba chứ con ai ,cfn ai “ trồng khoai đất này nữa chứ” -

-Chung quy lại vẫnlà tại ba hết – tú tích cực thêm vào một câu ,ra vôvỗ ỗ ai ba an ủi .

- con nói thật ba đi giải hòa với mẹ đi , không hai chị em con cũng thấy phiền , suốt này ra ra vào vào nhìn thấy hai hòn than thì con mới chị chắc đi tu sớm –

Vương Anh vò đầu bức tai

- nể tình ba là ba con , con sẽ giúp ba –

- Con / chị có cách sao – cả Tú lẫn Vương Anh đều đồng thanh

- với một điều kiện – nó cười nham hiểm

- Biết ngay chị không có cái gì tốt đẹp mà – Tú chán nản nhìn bà chị khinh bỉ

- thế điều kiện là gì –

- ba phải cho con đi du học – Nó xung xướng nói lên nguyện vọng .

- không bao giờ nhá , mẹ con mà biết thì không phải ly thân nữa mà là ly hôn , ba mày không ngốc đâu –

Nó nhăn mày thầm nghĩ “ ừ nhỉ” ( bà này chắc loạn óc )

- thế thui , ba làm cho con cái thẻ mới đi , con tiêu hết tiền rồi –

- cái gì ,tiền mới đó mà tiêu hết , mày tưởng ba mẹ là ngân hàng in ra tiền à , thích thì mày đi hái lá mít mà tiêu nhá – Ba nó nổi giận đùng đùng , cũng phải thôi , tiền mồ hôi xương máu vất vả mà .

- ba à , ba cho con đi rồi con bày cách giúp ba ,nha ….con đảm bảo thành công mĩ mãn –

Vương Anh thấy con gái nói đúng , nó có cách , tiền không quan trọng lắm , quan trọng là vợ

- thôi được, mai ba đi làm thẻ mới cho con , kế hoạch thế nào nói đi –

- “ba lại bị chị chơi xỏ rồi , ngốc thế” – Tú bữu môi thầm nghĩ .

- ba hứa nha , cấm nốt lời nhá – nó cười tươi

- ơ con này , tao là ba mày chứ bạn bè với mày đâu mà nuốt lời –

- bìnnh tĩnh…bình tĩnh để con triển khai kế hoạch –

Cả ba người cùng xúm xụm ban bạc kế hoạch.

-(*&^%$#@(*&^%$#*&^Y%T$)-

————————-

Bảo Anh rón rén bước lên trên phòng ,mở cửa thật khẽ , điện vẫn sáng , nó nghĩ mẹ chưa ngủ được .

- hì mẹ -nó nhìn thấy mẹ nhìn chừm chằm mình mà nổi da gà , mẹ nó đâu thuộc dạng hiền lành đâu .

- sao giờ mới lên , mẹ nói lên luôn cơ mà –

Nhìn ánh mắt cửa mẹ mà nó hết hồn

- con chỉ tìm đồ ăn khuya thui , mà mẹ này con có cái này rừng trị bố hay lắm –

Nó lân la đến gần mẹ

-cô lại muốn quậy –

- hì mẹ này , con là con gái mẹ , phải bênh mẹ chứ ,ba bắt nạt mẹ nên phải trừng trị ba để ba biết mặt, lần sau không dám bắt nạt mẹ của con nữa chứ -

nó cười tinh ranh , trong lòng thầm nghĩ “ ba ơi người không vì mình trời chu đất diệt”

- mẹ ơi , ba bắt nạt mẹ con cũng ghét ba luôn , giờ con chỉ biết nương tựa vào mẹ, con định xin tiền ba nhưng sợ mẹ buồn – vừa nói mặt nó buồn thiu .

Nó biết ngay phản ứng của mẹ nó sẽ quát lên mà

-sao phải xin bố mày , mẹ m,à.y đầy tiền chẳng lẽ không cho được mày , mai mẹ làm thẻ cho mày –

Nó cười tươi chưa từng có, oh year !!!! lãi rồi !!!!!!!!

- như này mẹ nhé , #@%$#@^%$%$&^%$#@-

- mẹ thấy như thế vẫn hơi nhẹ -

Nó xua xua tay

- không nhẹ đâu mẹ ạ , đàn ông công sở mà bị làm việc nhà thì đấy là hạ thấp danh dự lắm rồi , nếu ba xin lỗi và làm theo mẹ nói thì mẹ cũng nên tha thứ cho ba đi , coi nhưmẹ nhường ba một bước –

mẹ nó gật gù suy nghĩ

- thôi được nếu ba con xin lỗi và xin mẹ tha thứ , mẹ sẽ làm theo ý kiến của con –

- hihi ngủ thôi mẹ -

nó khoan khoái năm xuống ôm mẹ cười .

————————————–

Đang ôm mẹ ngủ , nó nghe tiếng cửa đập uỳnh uỳnh

- mẹ ơi , ba có chuyện rồi , mẹ ơi –

- đừng có lừa mẹ , chiêu này xưa rồi – mẹ nó đúng là rất tinh

- con không giám lừa mẹ thật đấy , mẹ xem ba tthế nào đi – Giọng Tú vô cùng hốt hoảng .

mẹ nó dậy ,đi ra mở cửa , nó cũng tỉnh ngủ ra theo

-ba m,à.y ở đâu –

-dạ phòng khách ,mẹ nhanh nhanh lên –

Mẹ nó bước xuống , hai chị em liền nháy mắt với nhau

Vừa nhìn thấy Thiên Linh ,Vương Anh quay ra cái chậu để sẵn nôn ẹo .

Thiên Linh vội vàng chạy lại sốt sắng .

- hai đưa gọi bác sĩ đi ,nhanh lên ba m,ày nôn toàn máu –

Tú nhanh chóng bấm điện thoại

- Chú Dân ,chú Dân …ba cháu nôn ra máu , chú đến ngay nhé –

Tú nhìn chị cười một cái rồi ra phòng khách với ba mẹ .

- lấy khăn cho ba đi con – Thiên linh cũng thấy luống cuống , không nghĩ đến nông nỗi này .

- vợ à , chồng xin lỗi , chồng không muốn vợ tức đến nỗi ấy đâu , chồng sai rồi vợ ơi , chồng sai rồi , chồng sai rồi …- Vương Anh nắm chặt tay vợ , đôi mắt nhắm nghiền lẩm bẩm

- vợ ơi –

-chồng sai rồi-

-vợ -

- tha thứ cho chồng –

-chồng sai rồi –

Vương anh lẩm bẩm mà khiến Bảo Anh với Tú chỉ muốn bò lăn ra cười .

Tiếng bíp còi trước cửa , hai chị em chạy nhanh ra mở cổng .

- chú …chú sao chậm thế , đã dặn chuẩn bị trước đi rồi mà , hai đứa cháu buồn cười quá tí thì không nhịn được –

Chú Dân vừa dắt xe vào nhà vừa nghe hai đưa liến thoắng .

-chị , anh sao ra nông nỗi này – Dân biết thừa nhưng vờ hỏi

- chú nhanh nhanh xem cho anh ấy , chị lo quá –

Linh nhường chỗ cho Dân

Sau hồi xem xét Dân nói

- anh ấy do uống rượu nhiều quá , tâm trạng lại tồi tệ , không biết chuyện gì khiến anh buồn như vậy nên dẫn đến suất huyết , chị nên cho anh ăn ít cháo trắng –

- cảm ơn chú ,nửa đêm bắt tội chú – Thiên Linh áy náy .

- không có gì đâu chị , thôi em về đây , ở nhà vợ em cũng lo -

- được chú ề , để chị tiễn –

Nhân lúc mẹ ra ngoài , hai chị em xúm xúm chỗ ba

- ba diễn cũng tài đấy , ba uống mấy trai rượu vậy ,sao người ba nồng nặc thế -

- vớ vẩn , uống có nửa trai , còn hai trai đổ vào người – Vương Anh nói

-không ngờ ba cũng khôn phết –nó nói mà cười khoái trá

- con ranh này ….- chưa kịp nói hết thì Vương Anh nghe thấy tiếng vợ vào , ngoan ngoãn nằm im .

- mẹ đi nấu cháo cho ba chúng mày –

————————–

- Thiên Linh , anh xin lỗi , vợ ơi chồng xin lỗi …-

Vương Anh cứ nằm lải nhải mà chẳng thấy vợ mình phản ứng gì .

- Tú ,vào đun lại cháo nóng lên để mẹ gọi ba m,à.y dậy ăn –

- vâng – Tú đi vào bếp .

Bảo Anh thì đã ngủ trênn ghế sôfa từ bao giờ .

Thiên Linh bón cho Vương Anh ăn xong

Vương Anh vội cầm tay vợ

- tha thứ cho anh , anh biết sai rồi –

- tỉnh rượu rồi chứ -

- anh tỉnh rồi , xin em , tha thứ cho anh , nha vợ – Vương anh năn nỉ .

- được thôi , nhưng anh phải làm tất cả công việc nhà trong một tháng , lúc đó tôi sẽ coi như chưa từng cãi nhau -

Vương Anh tuy tronglòng gào thét nhưng đầu thì gật lia lịa , thôi được đến đâu hay đến đó.