Editor: Lạc Y Y

Ngay cả thành phố như Bảo Kinh, cũng lười biếng mà tràn ngập pháo hoa trong lễ hội mùa xuân.

Phương Minh Chấp từ mùng một đêm đó đến nay cũng chưa từng chủ động liên lạc với Giải Xuân Triều.

Theo như cách nhìn của Giải Xuân Triều thì điều này là rất bình thường, dù sao ngày mùng một đó đoạn đối thoại giữa anh và Phương Minh Chấp đã tích góp được nửa năm. Anh cũng lười đi tìm Phương Minh Chấp, chuyện ly hôn cũng tạm thời để đó.

Dù sao cũng chỉ là hình thức mà thôi, sớm một ngày hay muộn một ngày thì chuyện cũng sẽ như vậy.

Giải Xuân Triều trở về nhà hai chuyến, không muốn năm mới làm ba mẹ không vui, cũng không chủ động nhắc tới chuyện ly hôn.

Giải Xuân Triều không nói, con người rắn rỏi như Giải Vân Đào càng không thích nhúng tay vào chuyện của anh, chỉ cần em trai mình không bị người ta khi dễ, y mới lười quản anh. Có đôi khi Giải Xuân Triều nghĩ, nếu mình trực tiếp đem những chuyện giữa Phương Minh Chấp và mình nói cho Giải Vân Đào, Giải Vân Đào sẽ đi làm thịt Phương Minh Chấp trước, hay là đem em trai không tranh giành nhà mình đánh đập một trận trước nữa.

Vốn dĩ Giải Xuân Triều muốn ở trong quán sách thành thành thật thật mà qua mùng bảy, sau đó qua kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán liền mở cửa trở lại. Nhưng lý tưởng đẹp đẽ, thực tế lại tương đối tàn khốc.

"Triều Muội Nhi, tôi không muốn sống nữa" Chu Thước nói qua điện thoại.

Giải Xuân Triều đối với ý niệm nhỏ bé này đã quen rồi, anh cười khẽ một tiếng nói: "Thế nào? Tiểu Tam Gia lại bị đá nữa rồi?"

Chu Thước lạnh lùng nói: "Cậu không phải là anh em của tôi" Nói xong liền cúp điện thoại.

Giải Xuân Triều không quan tâm đặt điện thoại xuống, sau đó ấn xem danh sách những quyển sách phổ biến gần đây.

Chưa đến ba phút, tiếng chuông lại vang lên.

Giải Xuân Triều cầm điện thoại cách tai nửa cánh tay, nhấn nút trả lời.

Chu Thước trong điện thoại khóc ầm lên, không có một chút tôn nghiêm nào của một phú nhị đại cả, vừa khóc vừa gào thét: "Cậu nói tôi tốt như vậy, sao lại bị người cắm sừng kia chứ?"

Giải Xuân Triều không tiếp lời, bên kia cũng không có ý định dừng lại: "Giải Xuân Triều cậu tối nay đi với tôi đi, tôi không sống nổi nữa rồi"

Giải Xuân Triều không đồng cảm chút nào, cười nói: "Tôi làm sao đi với cậu đây? Tôi cũng đâu phải con gái"

Chu Thước không dám tin nói: "Đến giờ phút này cậu còn đùa cợt tôi nữa, cậu có còn là người không hả Giải Xuân Triều?"

Giải Xuân Triều buông máy tính bảng trong tay xuống, nghiêm túc lại: "Giờ phút này là giờ phút nào? Cậu bị một đứa không chung thủy cắm sừng, cũng đỡ phải bỏ ra nhiều tinh lực không cần thiết."

Chu Thước sững sốt, ngừng gào thét: "Sao cậu đột nhiên dùng giọng điệu này? Cậu thay đổi rồi, trước đây cậu sẽ mua cho tôi một cây kem đuốc bơ mà"

Giải Xuân Triều để cho hắn nói như vậy, cũng cảm thấy mình đối với một người thất tình quá lạnh lùng rồi, giọng điệu ôn hòa trở lại: "Vậy cậu muốn tôi phải làm gì?"

Chu Thước nghe thấy anh thả lỏng, thanh âm nhảy dựng lên: "Triều Muội Nhi, bây giờ mấy giờ rồi?"

Giải Xuân Triều nhấn máy tính bảng: "19 giờ 56 phút giờ Bảo Kinh."

Chu Thước mong chờ hỏi: " Vua nhảy Giải, nhảy quảng trường, đi hay không?"

Giải Xuân Triều lười biếng ném máy tính bảng sang một bên: "Được thôi"

Chu Thước lại mắc bệnh lần thứ hai, đè cổ họng nói: "Tiểu tam gia tôi đây tới pick cho cậu"

Hầu hết mọi người trong thành phố đều cùng với gia đình mình rời khỏi khu rừng xi măng này vào dịp tết, vì vậy không có ùn tắc giao thông trong khoảng thời gian này.

Chưa đầy một giờ sau, Chu Thước liền lái chiếc Pagani hai chỗ ngồi của mình dẫn Giải Xuân Triều đến địa điểm tiêu tiền cao cấp nhất Bảo Kinh.

Đây là một hội tư nhân rất nhỏ, ngoại trừ các hội viên thế hệ đầu tiên, các hội viên khác đều phải được mọi người mời, phí tiêu sài hàng năm vượt quá bảy chữ số mới có thể chính thức gia nhập hội, cơ hồ tập hợp một đám con ông cháu cha của Bảo Kinh.

Dù là ở nơi thiên đường nghĩ dưỡng như vậy, Chu Thước cũng bị dị ứng với rượu, hắn cắn mép ly nước ép trái cây tươi nói: "Chính là học bá kia, cậu đã gặp qua hai lần rồi."

Giải Xuân Triều có chút ấn tượng: "Ồ, cô gái học y khoa ở Minh Đại, rất điềm đạm nho nhã."

Chu Thước gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, đúng, chính là cô ấy. Hôm nay tôi thấy cô ấy trong xe với một người đàn ông đi mua đồ đôi, sau đó tôi gửi một tin wechat hỏi cô ấy đang ở đâu, cô ấy nói rằng cô ấy ở nhà với ông bà. Nhà cô ấy ở ngoài tỉnh, người đàn ông đó cũng chỉ 25 không thể lớn hơn, không giống như có năng lực làm ông nội"

Giải Xuân Triều khảy James trước mặt, phối hợp hỏi: "Sau đó thì sao?"

Chu Thước uống một ngụm nước trái cây, giận dữ nói: "Cô ấy là con gái, tôi đương nhiên không thể chỉ trích cô ấy nói dối. Tôi hỏi cô ấy khi nào sẽ trở lại thành phố. Sau đó, cô ấy đột nhiên nói với tôi rằng cô ấy và đàn anh hẹn hò rồi, năm nay sẽ đi Canada làm sinh viên trao đổi, thần tượng chung của họ là Bạch Cầu Ân!"

Giải Xuân Triều thiếu chút nữa phun rượu trong miệng vào mặt hắn, liền nghe Chu Thước vỗ bàn: "Giải Xuân Triều! Cậu còn cười, cậu có phải là anh em không!"

Giải Xuân Triều thấy mặt hắn đều đỏ bừng, thiện lương nói: "Phải, chúng ta là anh em."

Chu Thước thở dài nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở phía bên kia phòng phục vụ: "Tôi muốn bấm lỗ tai, cậu đi cùng tôi không?" Tuy rằng hắn hỏi như vậy, trong lòng lại không ôm hy vọng, bởi vì Giải Xuân Triều vốn dĩ là có bấm lỗ tai, nhưng anh sợ Phương Minh chấp không thích, đã tháo ra rồi.

Không ngờ rằng Giải Xuân Triều vui vẻ gật đầu: "Có thể"

Chu Thước kinh hãi: "Mặt trời mọc đằng Tây sao, cậu không sợ Phương Minh Chấp nói cậu à?"

Giải Xuân Triều đứng dậy vỗ vỗ vai hắn: "Cậu nghĩ nhiều rồi, dù trên đầu tôi cài một đóa hoa mẫu đơn đỏ hắn cũng không nhìn thấy"

Chờ hai người từ trong phòng phục vụ đi ra, bên tai phải mỗi người đều có thêm một viên kim cương trắng lớn.

Lúc này trong hiên nhà có mấy thanh niên trẻ tuổi ăn mặc khác người được người dẫn vào, Giải Xuân Triều thấy người đi trước nhìn có chút quen mắt, là bạn của Phương Minh Chấp.

Giải Xuân Triều không muốn gặp mặt Phương Minh Chấp, lôi kéo Chu Thước đi vào trong góc.

Đáng tiếc cho dù là đi ở giữa một đám nam nhân ưu tú, Phương Minh Chấp vẫn giống như mặt trăng trong đám ngôi sao không thể bỏ qua.

"Triều Muội Nhi, đó không phải là chồng cậu sao?" Chu Thước hất cằm về phía hiên nhà.

Giải Xuân Triều mơ hồ lui về phía sau, nhìn nhóm người Phương Minh Chấp biến mất ở hướng ghế lô cao cấp mới thả lỏng.

Chu Thước cau mày nhìn cậu: "Sao cậu lại sợ hắn như vậy?"

Giải Xuân Triều không muốn giải thích với hắn, vấn đề tình cảm của Chu Thước đều là một mớ hỗn độn, huống chi vấn đề giữa anh và Phương Minh Chấp không phải là chuyện người khác có thể giải quyết.

Chu Thước nhớ lại một chuyện cũ, thay Giải Xuân Triều bất bình: "Tôi hỏi cậu, hai người kỷ niệm một năm ngày cưới lần đó, cuối cùng hắn có đến không?"

Đối với Giải Xuân Triều sống lại mà nói, chuyện đó đã là hai năm trước, mỗi lần anh nhớ tới, đều cảm thấy lúc ấy mình tự mình đa tình không dám nhìn thẳng.

Trong thực tế, mọi chuyện rất đơn giản.

Vào ngày kỷ niệm ngày cưới, thời tiết đầu mùa thu chỉ mới bắt đầu mát mẻ.

Giải Xuân Triều ở nhà nhận được tin của Phương Minh Chấp, nói buổi tối anh cầm một chiếc áo khoác đến cửa khu biệt thự chờ hắn.

Giải Xuân Triều liền cho rằng Phương Minh Chấp muốn dẫn anh ra ngoài chúc mừng ngày kỷ niệm, cố ý mặc một bộ âu phục nhỏ bình thường mặc không quen, trong lòng còn cảm thấy em trai này bình thường thoạt nhìn lạnh lùng nhạt nhẽo, vẫn biết quan tâm người khác, biết trời lạnh rồi bảo cậu mặc thêm quần áo.

Sau đó Giải Xuân Triều dựa theo thời gian ước định ở dưới lầu chờ, nhưng Phương Minh Chấp không đến.

Sau đó trên bầu trời có chút dấu hiệu, anh liền cầm ô ở cửa chờ.

Sau đó mưa càng lúc càng lớn, ô không thể ngăn lại được, trên mặt đất từng mảng từng mảng bóng nước lộp bộp.

Khi đó Chu Thước gọi điện thoại cho anh hỏi anh đang làm gì, Giải Xuân Triều vui vẻ nói với hắn: "Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới, tôi đang chờ Minh Chấp dẫn tôi ra ngoài ăn."

Giải Xuân Triều tỉ mỉ lựa chọn giày da liền ngâm trong mưa lạnh như băng, nhưng anh sợ nếu về nhà sẽ để Phương Minh Chấp chờ anh, anh không dám trở về.

Lại đợi hơn một tiếng đồng hồ, Giải Xuân Triều rốt cục lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho Phương Minh Chấp.

Phương Minh Chấp nói như thế nào?

Giọng điệu của hắn rất bình thường: "Ồ, xin lỗi, tôi không dùng đến áo khoác nữa, quên nói với anh."

Giải Xuân Triều lại nói như thế nào?

"Thì ra là như vậy, vậy cậu có đồ để mặc không? Hôm nay trời hạ nhiệt, đừng để bị lạnh."

Đầu kia ừm một tiếng, điện thoại liền cúp máy.

Giải Xuân Triều thân thể không tốt, đứng trong mưa lâu như vậy, về nhà liền sốt, sốt đến nổi khô cả da môi, cái gì cũng không ăn được, khi bụng đói dẫn đến đau dạ dày khiến cậu ngay cả giường cũng không xuống được.

Nhưng ngày đó Phương Minh Chấp không về liền trực tiếp đi công tác, một tuần sau mới trở về.

Hắn chỉ biết Giải Xuân Triều bị bệnh một trận, liền mang cho cậu một chai nước hoa từ nước ngoài trở về.

Chai nước hoa viết chữ đàn hương kia, Giải Xuân Triều cho đến trước khi sống lại vẫn còn dùng.