Editor: Lạc Y Y

Tiếng còi cảnh sát vang lên liên tục, ánh đèn xanh đỏ không ngừng nhấp nháy, xung quanh là tiếng người ồn ào náo nhiệt.

Phương Minh Chấp nhìn thấy bóng lưng không thể quen thuộc hơn đang mặc bộ âu phục có họa tiết tinh xảo mà hắn yêu thích, từ chiếc Mercedes màu xám bạc không một chút hoang mang bước xuống, nhìn trong đám người đang vội vàng chạy trông có vẻ đặc biệt bình tĩnh thong dong.

Người đó chính là hắn, bước chân chậm chạp, quá chậm, trong mắt người khác nó thậm chí có thể coi là chậm đến mức không để ý. Nhưng Phương Minh Chấp lại có thể nhìn ra sự bất lực và sự kháng cự đan xen vô cớ, giống như từng lằn roi đại biểu cho trừng phạt trải rộng trên tấm lưng phẳng phiu của hắn.

Hắn thấy mình đi đến phía trước dây rào chắn cảnh báo màu vàng đen, liền bị một người mặc đồng phục xanh đen nhanh chóng ngăn lại: “Thưa anh, bên trong đang bảo vệ hiện trường, anh không thể đi vào”

Phương Minh Chấp thấy mình rất ôn hòa gật đầu, lại nghe thấy mình hỏi: “Đã bắt được nghi phạm chưa?”

Cảnh sát lắc đầu: “Chúng tôi không thể tiết lộ chi tiết của cuộc điều tra” Anh ta nhìn Phương Minh Chấp thêm vài lần, do dự hỏi: “Anh có phải là… của người bị hại…?”

Cậu trai trẻ hơi khựng lại một chút, nhưng giọng nói không có thăng trầm: “Chồng”

Cảnh sát khó xử nhìn hắn, có chút đồng cảm nói: “Thi thể của nạn nhân đã được đưa về cục, mặc dù danh tính đã được xác nhận, nhưng anh sẽ sớm nhận được thông báo, cần anh cung cấp một số giấy chứng nhận và làm thủ tục yêu cầu chữ ký của gia đình”

“Được” Phương Minh Chấp bình tĩnh đáp một tiếng, nhìn mình gảy cái chốt đồng hồ, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào.

“Vậy tôi, còn có có thể giúp gì cho anh không?” Viên cảnh sát cảm thấy so với sự cuồng loạn của người nhà nạn nhân, người nhà này dường như phản ứng quá mức bình tĩnh, thậm chí còn treo một nụ cười tiêu chuẩn hóa trên khóe miệng.

“Không còn gì nữa, anh vất vả rồi” Phương Minh Chấp thấy mình xoay người rời đi, lưng vẫn thẳng tắp như trước, bước chân trầm ổn, giống như mỗi lần rời khỏi hội nghị cấp cao, dứt khoát không hề trì hoãn.

Nhưng hắn đang đứng bất động như núi bên cạnh chính mình, Phương Minh Chấp lại có thể cảm giác được bi thương như bóng với hình, theo đó truyền đến khoang miệng và đường hô hấp của hắn, như thể biển lớn sắp chìm, hắn cố gắng thở dốc, nhưng không thể cứu vãn được.

Hắn rất hoang mang, đây là mơ sao? Tại sao hắn lại nói mình là chồng của nạn nhân? Giải Xuân Triều đã xảy ra chuyện gì sao?

Cái ý nghĩ này thoáng nổi lên, Phương Minh Chấp liền vòng qua nó. Không đâu, không thể nào, đây chỉ là một giấc mơ, Giải Xuân Triều vừa mới ở bên cạnh hắn.

Hắn thấy mình đi ngang qua góc phố không người, rẽ vào một con hẻm ngắn vắng vẻ. Hắn yên lặng đứng đối mặt với vách tường, ngay cả nhịp độ hô hấp cũng không có chút thay đổi.

Phương Minh Chấp rất quen thuộc với tư thế này.

Hắn đang nhận tội, đang sám hối.

Trong một khoảnh khắc, hắn mơ hồ nghe thấy mình lặp đi lặp lại suy nghĩ: Rốt cuộc là đã đi sai bước nào rồi? Rốt cuộc bị phát hiện từ khi nào? Tại sao chúng ta vẫn đi đến bước này?

Phương Minh Chấp giống như đang giải quyết một câu đố không có đáp án, đang bơi trong sương mù của tư duy.

Phương Minh Chấp nhìn bóng lưng cứng ngắc kia đang nhẹ nhàng lau mặt, vậy mà có một chút ẩm ướt.

Mãi đến khi trời tối, người đứng bên tường mới xoay người lại, vẫn thong thả bình tĩnh chỉnh lại cà vạt, đi vào ánh trăng mênh mông.

Cảm giác mất trọng lượng truyền đến, hắn nghe thấy Giải Xuân Triều thở hổn hển càu nhàu: “Một mình không được còn không cho người khác đi theo, thân trai tráng nặng hơn năm mươi ký, nói ngất xỉu liền ngất xỉu, ông đây cũng không thể để cho y tá khiêng đi…”

Giống như tìm được lối thoát từ dưới đáy biển sâu, Phương Minh Chấp tìm kiếm thanh âm kia bắt đầu tỉnh táo lại, cảm giác thoải mái từ đầu đến chân khiến hắn không khỏi hừ nhẹ ra tiếng.

“Tỉnh rồi?” Giải Xuân Triều tức giận nói: “Cậu ngất cũng nhanh đó”

Phương Minh Chấp từ trên giường bệnh ngồi dậy, không nói một lời, chỉ nhìn chăm chú Giải Xuân Triều. Ánh mắt lạnh lẽo mang theo thăm dò, nhìn đến mức trên người Giải Xuân Triều dựng lông tơ, theo bản năng lui về sau một chút: “Làm gì? Phát điên gì vậy?”

Phương Minh Chấp không trả lời anh, trực tiếp đứng dậy: “Đi thôi”

Giải Xuân Triều vốn định hỏi còn muốn nghỉ ngơi một lát nữa không, nhưng nhìn Phương Minh Chấp bước chân vững vàng, đi mang theo gió, cũng không nói gì nữa

Mãi đến khi đưa Giải Xuân Triều trở về quán sách, Phương Minh Chấp cũng không nói thêm một câu nào.

Mấy ngày sau, Phương Minh Chấp cũng đột nhiên yên ổn hơn.

Giải Xuân Triều vốn dĩ vui vẻ vì có thể yên tâm bố trí căn nhà mới thuê, nhưng nghĩ đến cuối tuần còn phải cùng La Tâm Dương và mấy đứa em đi bộ đường dài, vẫn cần phải giữ thể lực, dứt khoát chờ tuần sau rồi nói tiếp.

Ngày thứ bảy, La Tâm Dương mới sáng sớm đã chạy đi chạy lại mang theo thiết bị đi thuê lều trại cùng với đàn chị cậu tâm tâm niệm niệm, thỉnh thoảng còn gửi tin nhắn cho Giải Xuân Triều, nếu không bảo y mặc nhiều một chút, thì là bảo y đừng quên mang theo bình giữ nhiệt.

Giải Xuân Triều tuy chỉ đi tham gia náo nhiệt, nhưng anh quả thật cũng đã nhiều năm không tham gia hoạt động tập thể gì, cảm thấy đi theo tụi nhỏ đi dạo cũng không có gì không tốt, còn lên mạng tra một vài phương pháp kỹ xảo ngắm sao.

Đợi ăn xong cơm chiều, La Tâm Dương lái một chiếc SUV đến quán sách, hưng phấn hét vào trong: “Đàn anh! Đàn anh! Chuẩn bị xong rồi chúng ta đi thôi!”

Giải Xuân Triều đeo balo leo núi nặng trĩu trên lưng, bước nhanh ra khỏi quán sách. Chân mang đôi giày da nhẹ nhàng tiện lợi, chiếc quần rằn ri kín mít ôm sát đôi chân dài khiến anh trông thon gọn và phong cách, trên người mặc một cái áo khoác màu nâu đỏ cực kỳ ấm áp. Cả người nồng nặc hơi thở của nhà thám hiểm thực tế.

“Wow, đàn anh, nhan sắc này của anh cũng quá tùy hứng đi? Quần áo thẳng nam như vậy mà anh cũng dám mặc…” La Tâm Dương thành tâm thành ý chỉ trích gu ăn mặc của Giải Xuân Triều, nhưng cũng không thể không khâm phục, đàn anh của cậu ăn mặc giản dị tự nhiên như vậy, lại có thể có sức ảnh hưởng đến thẩm mỹ thị giác?

“Được được được, ăn mặc loè loẹt như vậy làm gì? Chết cóng ở vùng núi hoang dã hả?” Giải Xuân Triều nghiêm khắc nhìn La Tâm Dương, nói: “Người trẻ tuổi nên học cách sống thực tế”

La Tâm Dương nhìn cái balo lớn căng phồng kia của anh, lại hiếu kỳ hỏi: “Anh đang vác cái gì sau lưng vậy? Không phải nói với anh chỉ cần mang theo một ít nước và thức ăn còn những thứ khác chúng em mang theo là được sao?”

Giải Xuân Triều từ trên cao nhìn hắn một cái, không muốn nói nhiều: “Thiết bị chuyên nghiệp”

La Tâm Dương lặng lẽ cười: “Lúc em rủ anh đi cũng không thấy anh nói anh có sở thích ngắm sao mà, sao anh lại có thiết bị chuyên nghiệp vậy? Mau lên xe đi, ở đây lạnh quá”

Trên ghế phụ có cô gái đang ngồi, Giải Xuân Triều trực tiếp mở cửa sau lên xe, không ngờ phía sau còn có một người.

“Hướng Thành Bân, may mắn được gặp anh” Người đàn ông ở ghế sau duỗi tay về phía Giải Xuân Triều, anh ta trông giống như trạc tuổi Giải Xuân Triều. Đôi mắt hẹp dài mà khoảng cách giữa hai mắt hơi rộng, ôn nhuận mang theo vài phần giảo hoạt không làm người ta phản cảm. Người này vốn là diện mạo ôn hòa, lại có một mái tóc bạch kim bắt mắt, trong ánh hoàng hôn mờ ảo lộ ra một tầng kim quang lộng lẫy chuyển động.

Giải Xuân Triều đoán người này hẳn là cựu sinh viên xuất sắc, vừa nắm vào bàn tay ấm áp rộng rãi ấy, La Tâm Dương liền ngồi vào ghế lái, háo hức giới thiệu với anh: “Chị Vân, anh Thành Bân, đây là đàn anh Xuân Triều của chúng ta”

Hoắc Vân vẫn luôn xoay người ngắm nhìn Giải Xuân Triều, không ngờ nhân vật như trích tiên trong lời đồn lại bình dân như vậy, thậm chí có vài sợi tóc xoăn bồng bềnh vừa bị thổi bay, không có ra vẻ tiền bối chút nào. Cô nghĩ trong lòng thằng nhóc La Tâm Dương này quả nhiên không khoe khoang, xem ra Giải Xuân Triều quả thật càng làm người ta thích hơn trong lời đồn.

“Chào mọi người” Giải Xuân Triều có chút ngượng ngùng cười cười, để lộ hai chiếc răng khểnh nhỏ không mấy nổi bật, khiến anh đặc biệt trẻ trung hơn.

Hoắc Vân thẳng thắn nói: “Thảo nào Dương Dương ở câu lạc bộ suốt ngày nói đàn anh Xuân Triều của cậu ấy có bao nhiêu người thấy người yêu, hoa gặp hoa nở, quả nhiên nói không sai”

La Tâm Dương chột dạ nói: “Chị Vân, chị đừng nói bừa nữa, đàn anh đã kết hôn rồi”

Hoắc Vân ha ha nở nụ cười: “Bảo Kinh còn có người không biết tình yêu cổ tích của đàn anh cậu và thiếu gia Phương gia sao? Bảo vệ CP cũng phải có một mức độ thôi, cậu có thể nghỉ ngơi rồi”

“Ồ, tôi ngược lại vẫn còn chưa biết” Hướng Thành Bân hứng thú lên tiếng hỏi.

“À, anh Thành Bân vừa mới từ Manchester về nước, có rất nhiều tin tức còn chưa biết” La Tâm Dương giải thích, lại nói với Hướng Thành Bân: “Đàn anh Xuân Triều lớn hơn chúng ta năm khóa, hai năm trước đã kết hôn rồi”

Hướng Thành Bân thấp giọng cười cười: “Bạn đời của anh thật sự được số phận ưu ái”

Hoắc Vân thấy Giải Xuân Triều không có tiếp lời, nháy mắt liền thay đổi đề tài: “Xe của bọn Hân Nguyên ra khỏi đường cao tốc sẽ đợi chúng ta phải không?”

Giải Xuân Triều lúc này mới nhận ra bốn người trên xe không phải là thành viên đầy đủ của chuyến đi ngắm sao này, ngạc nhiên hỏi: “Không phải là chúc mừng bạn học này trở lại trường sao? Còn có bạn học nào khác đi cùng nhau nữa à?” Trong lòng chợt dâng lên một loại cảm giác như đang đưa một đám học sinh tiểu học đi chơi xuân.

Hướng Thành Bân kinh ngạc nhìn anh một cái, lập tức cười giải thích: “Xuân Triều, anh hiểu lầm rồi, tôi là anh họ của Hoắc Vân, chẳng qua là tôi vừa về nước đúng lúc mấy đứa nhỏ này đi chơi thôi, góp vui ấy mà. Tôi cũng giống như anh, đều là người đi kèm”

Giải Xuân Triều sáng tỏ, mặt lại lộ ra nghi hoặc: “Vậy bạn học mà mọi người muốn chiêu đãi…?”

La Tâm Dương hướng Giải Xuân Triều thần bí cười: “Đợi một chút anh sẽ gặp, hơn nữa cô ấy còn nói muốn dẫn theo một vị khách thần bí, cho nên là bất nhờ nhân đôi!”

Giải Xuân Triều chưa bao giờ có trải nghiệm tốt với từ bất ngờ này, hứng thú giảm đi, dựa lưng về phía sau: “Nhìn phía trước, sắp chuyển làn đường rồi”

La Tâm Dương và Hoắc Vân khá dễ nói chuyện, dọc đường cũng không cảm thấy nhàm chán. Sau hơn nửa giờ, La Tâm Dương giống như thuộc nằm lòng kể lại “công lao to lớn” của Giải Xuân Triều ở trường, rất nhiều chuyện Giải Xuân Triều cũng không nhớ rõ, nhưng ngăn cũng ngăn không được cậu kể, chỉ có thể mặt dày tiếp nhận đủ loại ý tốt trêu chọc của Hoắc Vân và Hướng Thành Bân.

Sau vài chục km, quan hệ giữa bốn người thân thiết lên không ít. Khi họ ra khỏi đường cao tốc đã có một chiếc xe khác chờ sẵn.

Giải Xuân Triều nhìn một cái liền nhận ra chiếc xe màu xanh ngọc kia, sắc mặt không khống chế được trở nên lạnh lùng.

Người trong xe kia cũng nhìn thấy bọn họ, người đàn ông trên ghế lái dẫn đầu xuống xe, lại vòng đến ghế phụ kéo mở cửa, dìu cô gái đang ngồi bên trong xuống. Một người khác cũng đi xuống từ ghế sau, ba người đứng dưới ánh đèn chờ bọn họ.

Chiếc SUV chậm rãi dừng lại phía sau chiếc xe ấy, La Tâm Dương nhìn thấy mấy người đứng phía trước, ngạc nhiên quay đầu hỏi Hoắc Vân: “Đàn chị, Hân Nguyên nói với chị là chị Ngụy Hủ muốn dẫn theo khách mời thần bí… Đó có phải là cậu Phương không?”