Editor: Lạc Y Y

Chờ Giải Xuân Triều mặc xong quần áo, Phương Minh Chấp từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp đựng mắt kính bằng da bò.

Cái hộp có màu xám đen chủ đạo, bề ngoài được bao phủ bởi những đường vân đồng đều tinh tế, không có sự thô ráp và cứng rắn về mặt cơ học mà ngược lại, nó còn để lộ ra một chút cảm tình làm người ta yêu thích, có thể thấy nó được tạo nên dưới bàn tay của nghệ nhân lành nghề. Chiếc khoá màu xám bạc được khảm một viên ngọc phỉ thúy hình quả hạnh nhân, chung quy chiếc hộp này giải bày một cách thâm thúy đầy sống động và kiêu ngạo dưới ánh sáng rực rỡ.

Phương Minh Chấp mở cái hộp ra, có một cặp kính gọng vàng đang nằm gọn gàng bên trong.

"Đeo vào đi." Phương Minh Chấp nói với Giải Xuân Triều.

Giải Xuân Triều khi còn bé thường xuyên lén xem dưới tấm chăn, tuy rằng nhanh chóng bị Giải Vân Đào phát hiện ra, nhưng vẫn bị cận dưới trăm độ*. Chỉ là bình thường không cần nhìn đồ vật nhỏ hay là đồ vật ở xa, một chút cận thị này căn bản không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Cho nên Giải Xuân Triều chỉ phối với một cặp kính dự phòng, và hiếm khi lấy ra đeo.

Nhưng bây giờ Phương Minh Chấp đưa cho anh không chỉ là một cặp kính, mà còn là một cái thân phận, với một cặp kính có thể nhìn thấy rõ ràng đủ loại gương mặt.

Giải Xuân Triều từ tận đáy lòng nổi lên một tia ghê tởm, anh không đưa tay tiếp nhận, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phương Minh Chấp: "Tôi có thể nhìn thấy."

Tay Phương Minh Chấp vẫn cầm hộp đựng kính, giọng nói nhẹ nhàng mà cứng rắn: "Đeo vào."

Giải Xuân Triều cứng đờ vài giây, cầm lấy cặp kính đó, chậm rãi đặt lên sống mũi: "Hài lòng rồi chứ?"

Phương Minh Chấp nhìn anh, cúi đầu, vẻ mặt dưới ánh sáng có chút không rõ ràng: "Rất hài lòng."

Giải Xuân Triều bước đến hộp đựng đồ và lấy ra một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền dài qua đầu gối rồi khoác lên người, nó không khác mấy so với bộ vest phong cách hoàng tộc bên trong.

Anh bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Phương Minh Chấp, gằn từng chữ: "Tôi sợ lạnh."

Phương Minh Chấp đi xuống cầu thang trước, cũng không quay đầu lại nói: "Sau khi tới nơi cởi ra để trong xe."

Tết vừa qua không bao lâu, những chiếc đèn lồng đỏ trên các con đường và ngõ hẻm của Bảo Kinh vẫn chưa tháo xuống, chúng cứ khẽ đung đưa trong gió lạnh như vậy.

Con phố này chủ yếu là khu sinh hoạt, được bao phủ bởi pháo hoa dày đặc, không giống như khu thương mại tuy phồn hoa mà lạnh lẽo.

Giải Xuân Triều ngồi ở ghế sau ghế lái, nhìn những người qua đường vội vã bên ngoài cửa xe, anh thích an bài câu chuyện cho họ. Ông chú ở đằng xa đang mang theo một con gà sống, có lẽ là mang về nhà cho đứa cháu gái nhỏ của ông ấy làm cơm, vài thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang nô đùa đi qua cạnh xe họ, có lẽ là cùng nhau tham gia lớp học luyện thi.

Lúc trước anh chọn cửa hàng gần đó mở quán sách, chính là vì anh thích không khí cuộc sống nơi phố phường. Anh lớn lên trong môi trường như vậy, đương nhiên anh hy vọng sẽ được nuôi dưỡng bởi hơi ấm quen thuộc.

Mà hoa tiêu này, giống như một chiếc xe chở tù nhân tinh xảo được đóng khung bằng kim loại và kính thủy tinh, đang chở anh đến nơi hành hành cách đó không xa.

Anh đặt ngón tay lên tấm kính không tì vết, lạnh như băng, một làn sương mờ ảo đọng lại quanh ngón tay anh, làm mờ pháo hoa ngoài cửa sổ.

Giải Xuân Triều hạ cửa sổ xe xuống một chút, tiếng người cùng tiếng xe cộ ồn ào đã bị cơn gió lạnh bao bọc từ khe cửa sổ lọt vào trong. Mùi thơm của hạt dẻ ngào đường phả vào, rõ ràng là lạnh lẽo lộ ra chút ngọt ngào, nhưng càng làm người ta cảm thấy ấm áp hơn so với máy sưởi da trong xe.

"Không phải anh lạnh sao?" Phương Minh Chấp đột nhiên lên tiếng hỏi, ngón tay đã nhấn nút điều chỉnh điều hòa không khí, tăng nhiệt độ lên hai độ.

Giải Xuân Triều đóng cửa sổ lại, nói nhảm: "Có chút say xe."

Phương Minh Chấp từ trong gương chiếu hậu nhìn qua, rõ ràng là khuôn mặt trẻ trung như vậy, lại có đôi mắt sắc bén sâu không thấy đáy, ánh mắt giống như màu hổ phách ấy nhìn bạn một cái, trên người bạn sẽ trắng bệch nhiều lỗ thủng.

Nhìn thấy Giải Xuân Triều né tránh ánh mắt của hắn, Phương Minh Chấp nói: "Một lát nữa sẽ đến, anh ráng nhịn một chút."

Giải Xuân Triều không trả lời hắn, nhắm mắt lại tựa vào ghế.

Tiệc mừng được tổ chức tại khách sạn Bảo Hoa bảy sao thuộc Tập đoàn Đồng Khánh. Khác với phong cách giản dị của Phương Viên, Đồng Khánh tổ chức tiệc mừng cho Thái thượng Hoàng, bước đi trên con đường xa hoa cao cấp nhất. Trước thảm đỏ đã chật kín pháo ngắn, thọ yến cứ như là liên hoan phim quốc tế, hễ người nhận được thiệp mời đều là lưu lượng biết cách diễn xuất làm mọi thứ có thể, muốn lưu lại mấy tấm ảnh đẹp đẽ lộng lẫy trước ống kính.

Phương Minh Chấp vừa dừng xe lại, người gác cửa lập tức mở cửa xe cho hắn. Máy quay của các phương tiện truyền thông giống như có người nào đó chỉ huy, đồng loạt quay lại: "Phương thiếu đến rồi!"

Phương Minh Chấp lấy chìa khóa xe đưa cho người gác cửa, hắn đi tới phía sau mở cửa xe cho Giải Xuân Triều.

Áo khoác ngoài của Giải Xuân Triều đã được cởi ra, anh hơi ngửa mặt lên nhìn hắn.

Ước chừng là nhiệt độ máy điều hòa mở lớn, đôi má trắng nõn của Giải Xuân Triều nhuốm một màu hồng nhạt, đôi mắt hai mí lại trong veo dưới cặp kính vàng kia giống như chứa đựng hai dòng nước suối. Đầu lưỡi anh dưới hàm răng đều đặn, như chứa đựng một câu yêu thương dịu dàng.

Anh cong đôi mắt, dùng giọng nói chỉ có Phương Minh Chấp mới có thể nghe thấy, hỏi: "Tôi cùng cậu diễn xong màn này, cậu sẽ đồng ý ly hôn với tôi chứ?"

Phương Minh Chấp vịn khung cửa, hàng mi nhanh chóng rũ xuống, né tránh ánh mắt đầy ý cười của Giải Xuân Triều.

Tiếng chụp ảnh "Tách, tách" vang lên bốn phía, Phương Minh Chấp nửa nắm thành quyền vươn cánh tay, khom người dò xét Giải Xuân Triều, thì thầm phun ra bốn chữ: "Có thể cân nhắc."

Giải Xuân Triều chậm rãi đặt tay mình lên tay đang duỗi ra của Phương Minh Chấp, để hắn dìu mình xuống xe.

Các phương tiện truyền thông chung quanh trong nháy mắt đều trở nên điên cuồng, đèn flash chiếu sáng xung quanh tựa như ban ngày.

Tóc Giải Xuân Triều đều chải ngược về phía sau, chỉ có một lọn tóc nhỏ không nghe lời buông xuống trước mắt, giống như hình trái tim. Bên dưới xương lông mày thanh tú, sợi chỉ vàng mảnh mai vạch ra một loại khí chất lười biếng. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cười như không cười, làm cho vẻ đẹp của anh càng thêm kinh tâm động phách. Anh đang mặc một bộ vest quý tộc tông màu nâu nhạt, và cách cắt may đơn giản giúp tôn lên vòng eo thon mịn của mình, quần tây là loại quần cắt cúp mới thịnh hành, giữa đôi giày panda đen trắng có hai dây buộc cổ chân được thắt nút khéo léo.

Còn Phương Minh Chấp thì không cần phải nói, thân hình điêu khắc kiểu Hy Lạp được bao bọc trong bộ vest có hoạ tiết màu lục lam, mỗi bước đi của hắn nói cho mọi người rằng ông trời thật là bất công, dồn hết 99% sủng ái lên người Phương Minh Chấp, còn lại 1%, cũng chỉ là lấy đi sự ấm áp trên người hắn, làm cho hắn thoạt nhìn không hợp tình người mà thôi. Điều này thậm chí còn không thể coi là một khuyết điểm, thần thánh lại không cần đến pháo hoa.

Lúc Phương Minh Chấp ôm eo Giải Xuân Triều đi vào khán phòng, bên trong dường như đã ngồi đầy những danh môn vọng tộc trong thành phố này.

Một người mặc bộ vest màu trắng ngồi trong góc đang ôm bạn gái cùng bạn bè trò chuyện, thấy họ tiến vào, bĩu môi nói: "Cuối cùng cũng đến, hai người cũng thật phô trương."

"Lâm thiếu, người ta có thì có thể phô trương, lại nói ở Bảo Kinh này, có ai không mơ mộng hão huyền Phương Minh Chấp?" Một người mặc áo khoác dài nói, mùa đông còn lắc quạt.

"Tôi thì không nghĩ vậy, cảm thấy người đó không bình thường, tôi thấy Giải Xuân Triều chín phần mười là ngụy trang của Phương Minh Chấp, hai người họ không có quan hệ gì cả. Tôi còn nghe nói hai người này ly thân rồi, có người nhìn thấy Phương Minh Chấp nổi giận đùng đùng từ hiệu sách của Giải Xuân Triều kia đi ra." Lâm Duyệt Đường cười khinh bỉ.

Áo khoác dài lại lắc quạt: "Không phải vậy đâu, anh đừng nghe nói một cách mù quáng. Anh có thấy cái mắt kính trên mặt Giải Xuân Triều không? Đó là Phương Minh Chấp đặc biệt chạy đến Venice đặt mua cho hắn, so với chiếc xe hỏng mà anh khoe hồi tháng trước có giá trị hơn nhiều.

Lâm Duyệt Đường trừng to mắt: "Một cái mắt kính? Vậy lỡ như độ cận của hắn tăng lên thì làm sao?"

Áo khoác dài liếc nhìn anh ta: "Hãy nhìn tiền đồ này của anh, mau thu lại đi." Nói xong híp mắt lại, nhìn về phía hai người Phương Giải đã đi tới bàn chính.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Phương: Hừm, tôi thấy anh muốn thổ lộ, tôi căn bản sẽ không chấp nhận.

Xuân ánh mắt chờ mong Triều: Ly hôn tìm hiểu một chút?

Tiểu Phương Phương Phương: = ???? (??? *)

Hu hu hu, tôi biết tôi nhỏ bé, sau này sẽ thô dài mà!

---

(*)Với tỷ lệ 1 đi ốp ở Việt Nam tương đương với 100 độ cận tại Trung Quốc.