” Mã Toa! Ngươi cho ta đi đi! Ít nhất để cho ta biết rõ ràng quan hệ giữa chúng ta có phải đã kết thúc hay không.” Giản Nguyệt có điểm kích động nhìn về phía Mã Toa kêu lên. Hắn không ngừng giãy giụa, nhưng Mã Toa không buông tay ra.

” Thiếu gia, xin cho Mã Toa đưa ngươi đến công ty của chủ nhân.” Mã Toa nghiêm túc nói. Nếu Giản Nguyệt muốn đi tìm Áo Lôi Đức, Mã Toa đương nhiên sẽ không phản đối. Nàng cũng thật hy vọng hai người có thể hoà hảo như lúc ban đầu, cho nên chỉ cần có thể giúp được điều gì, nàng sẽ hết sức hiệp trợ.

” Cám ơn… cám ơn ngươi, Mã Toa!” Giản Nguyệt cảm kích nhìn Mã Toa, hắn còn tưởng rằng Mã Toa là muốn ngăn cản hắn đi tìm Áo Lôi Đức, ai ngờ thì ra là muốn trợ giúp hắn. Hiện tại có Mã Toa hỗ trợ liền rất tốt, nếu hắn đi một mình, cũng không biết có thể thuận lợi tới đó hay không, dù sao công ty Áo Lôi Đức, hắn cũng chỉ đến có một lần.

” Vậy ngươi thay quần áo trước đi.” Mã Toa đem Giản Nguyệt kéo quay về cổ bảo, đưa hắn đến phòng ngủ, sau đó đẩy hắn vào.

Bị đẩy quay về phòng ngủ Giản Nguyệt sửng sốt một hồi, liền bay nhanh thay đổi quần áo, sốt ruột đi đến bên ngoài. Hai người lên xe, Mã Toa chờ Giản Nguyệt thắt dây an toàn liền lái xe đi.

Khi xe dừng ở trước cửa công ty, Giản Nguyệt vừa đẩy ra cửa xe liền nhảy xuống. Ai ngờ hắn đứng không vững, mắt thấy sắp té ngã, lại được một bàn tay kéo lại.

Giản Nguyệt ngẩng đầu nhìn người vừa giúp mình, lại làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc, người đỡ hắn lại là Vân. Vân mỉm cười đỡ hắn, thoạt nhìn tinh thần không tồi. Lúc này, Mã Toa đã đi vào công ty, đại khái là muốn đi tìm Áo Lôi Đức xuất hiện.

” Vân, tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Sau khi Giản Nguyệt đứng vững vàng, liền lập tức hỏi. Hiện tại đã là buổi tối, gã đến công ty này chính là chuyện rất kỳ quái.

Bình thường, rất ít người đi đến nơi này, không phải vì có chuyện cổ quái gì, mà là thói quen của người nơi đây. Mọi người sau khi tan ca sẽ về nhà, hoặc là đến quán ăn cách đó không xa, nơi này cũng không phải là nơi có thể đi dạo.

” Là tới tìm ngươi.” Vân tao nhã mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào Giản Nguyệt, làm cho Giản Nguyệt cảm thấy có điểm rét lạnh.

Giản Nguyệt lui ra phía sau vài bước, tuy rằng Vân thoạt nhìn là đang mỉm cười, nhưng hắn lại cảm thấy thật đáng sợ, giống như là con mồi đang bị thợ săn nhìn chằm chằm.

” Giản Nguyệt, sợ ta sao? Ta liền đáng sợ như vậy?” Vân tươi cười không có hạ thấp, thế nhưng ngữ khí có điểm mất mác. Gã vẫn là nhìn Giản Nguyệt, tầm mắt không có rời đi.

Giản Nguyệt thật cẩn thận lắc đầu, cảm giác nguy hiểm từ đáy lòng truyền đến. Hắn biết hắn không thể ở lại chỗ này thêm, hiện tại Vân rất không bình thường. Tuy rằng hắn cũng không biết đây là chuyện gì, nhưng hắn thấy trước hết nên rời đi.

” Từ lúc ta nhìn thấy ngươi liền thích ngươi, ngươi như thế ta rất đau lòng.” Vân chậm rãi đi đến trước mặt Giản Nguyệt, Giản Nguyệt bị ánh mắt bén nhọn của gã làm cho sợ tới mức không thể động đậy.

Vân vươn tay nâng cằm Giản Nguyệt lên, thái dương Giản Nguyệt tích ra một giọt mồ hôi. Hắn rất muốn rời đi, rất muốn xoay người chạy trốn, nhưng hai chân không nghe theo sai khiến của hắn, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Nhìn nhìn gương mặt tinh xảo của Giản Nguyệt, Vân như là thật vừa lòng cười rộ lên. Khuôn mặt nhu hoà tươi cười làm cho Giản Nguyệt thật sợ hãi, thân thể hắn hơi hơi phát run. Vân cúi người xuống, đôi môi lạnh như băng dán tại trên môi đang run lẩy bẩy của Giản Nguyệt, nhẹ nhàng ma xát.

Bỗng nhiên, Vân buông ra Giản Nguyệt, nhảy đến một khoảng cách an toàn. Gã bất mãn nhìn người vừa công kích gã, cao ngạo nâng lên đầu.

Giản Nguyệt được Mã Toa hộ ở sau người, nguyên lai người vừa rồi công kích Vân chính là Mã Toa, nàng vẻ mặt phẫn nộ nhìn Vân, giống như gã là cừu nhân của nàng.

Thế nhưng, tầm mắt Vân không dừng ở trên người Mã Toa, mà là dừng ở phía sau bọn họ. Giản Nguyệt nhìn theo ánh mắt của gã, phát hiện Áo Lôi Đức đang khoanh tay đứng ở một bên.

Giản Nguyệt nhất thời ngây dại, Áo Lôi Đức mà hắn muốn tìm ngay tại trước mắt. Thế nhưng, Áo Lôi Đức đứng ở chỗ này bắt đầu từ khi nào? Như vậy y có nhìn thấy vừa rồi hắn bị Vân hôn hay không?

” Ngươi a, đem Giản Nguyệt tặng cho ta đi. Dù sao ngươi cũng xa cách, sẽ làm cho Giản Nguyệt thương tâm. Nhìn bộ dáng hắn khóc, ta thật sự rất muốn đem ngươi tiêu diệt.” Vân nheo lại ánh mắt, hơi hơi đè thấp thanh âm.

Sau khi Áo Lôi Đức nghe được nhíu mày, không có đáp lại. Sau đó trầm tư một hồi, nhìn nhìn Giản Nguyệt. Giản Nguyệt khẩn trương mở ra miệng muốn đối Áo Lôi Đức nói cái gì đó, rồi khi nhìn thấy bộ dáng Áo Lôi Đức, liền nói không ra lời.

” Ngươi đã không thể hảo hảo chiếu cố Giản Nguyệt, liền giao cho ta đi thôi, về sau không cần ngươi lo lắng. Mà ngươi, cũng không tất yếu tồn tại trên thế giới này.” Vân khẽ cười nói, gã hướng về phía Giản Nguyệt vươn tay, hư không một trảo, Giản Nguyệt giống như bị hấp, hướng phía Vân bay đến. Giản Nguyệt khống chế không được thân thể mình, sợ tới mức nhắm hai mắt lại. Sau đó, hắn cảm giác chính mình dừng ở trong một khuôn ngực lạnh như băng.

Vân một tay ôm Giản Nguyệt, tuy rằng gã thoạt nhìn không giống một người cao lớn, nhưng gã ôm ấp lại ngoài ý muốn là có thể đem Giản Nguyệt hoàn toàn vây quanh.

Giản Nguyệt kinh hoảng giãy giụa, quay đầu nhìn Áo Lôi Đức, hy vọng Áo Lôi Đức có thể trợ giúp hắn. Thế nhưng Áo Lôi Đức lại thờ ơ lạnh nhạt, không có ý sẽ giúp hắn. Nhưng chỉ cần cẩn thận lưu ý một chút, có thể đủ phát hiện, hai tay Áo Lôi Đức đều nắm thành đấm, còn hơi hơi phát run.

” Giản Nguyệt, nếu đi theo ta, ngươi sẽ có được vô tận quang vinh cùng tài phú, như vậy ngươi còn muốn chọn cái tên sắp biến mất kia sao?” Vân cúi đầu gần sát Giản Nguyệt, thanh âm mềm nhẹ truyền vào tai Giản Nguyệt.

Giản Nguyệt lại cảm thấy thật sợ hãi, hành vi của Vân thật sự vượt qua lý giải của hắn. Hắn chỉ thầm nghĩ cùng Áo Lôi Đức bên nhau, đối với Vân, hắn chỉ xem gã như là bạn. Huống chi, Vân là một người thần bí quen biết không quá hai ngày, hành động của gã thật sự là vô cùng cổ quái.

” Không… ta không cần……” Thanh âm Giản Nguyệt đang run lẩy bẩy, tay không ngừng chống đẩy Vân, hy vọng có thể nhanh chóng tránh thoát. Thế nhưng, thể lực hắn quá ít, hoàn toàn kém hơn nhiều so với Vân.

” Ân? Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt Vân bắt đầu trở nên nguy hiểm, gã chậm rãi nói ra những lời này, tựa hồ là không có tính nhẫn nại.

” Người ta thích… cho tới bây giờ chỉ có Áo Lôi Đức. Ngoại trừ Áo Lôi Đức ra, ai ta cũng không muốn!” Giản Nguyệt nhắm hai mắt lại, một hơi nói ra.

Trong phút chốc, thân thể Vân cấp tốc lui về phía sau, đánh lên lan can.

Mà Giản Nguyệt trong chớp mắt lại rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc, Giản Nguyệt thật cẩn thận mở mắt ra, hắn thấy Áo Lôi Đức đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

” Áo Lôi Đức……” Giản Nguyệt nhẹ giọng kêu to, trong thanh âm tràn đầy khẩn trương cùng tưởng niệm. ” Ta cùng Vân thật sự không có gì, ta thích chỉ có ngươi……”

” Nguyệt, thật xin lỗi, là ta quá xúc động.” Trầm mặc một hồi, Áo Lôi Đức khẽ thở dài một hơi. Y ôm chặt Giản Nguyệt, nghe được Giản Nguyệt nói những lời này, như vậy là đủ rồi, này đã là giải thích tốt nhất.

Nghĩ đến y quả thật là quá thất bại, bởi vì rất để ý Giản Nguyệt, cứ thế trúng mê hoặc dược. Dược này có thể khiến cho y không thể bình tĩnh suy nghĩ, tâm tình táo bạo. Mà may mắn chính là, y không có làm cho Giản Nguyệt bị thương.

Hiện tại, y rốt cuộc có thể tỉnh táo lại, hảo hảo tiến hành phân tích. Đại khái chính là Vân đã lợi dụng cùng Giản Nguyệt tiếp xúc mà hạ dược, mà y vì một lòng để ý Giản Nguyệt, nên không phát hiện.

Bên kia, trong mắt Vân bắt đầu hiện lên hàn quang. Gã đứng dựa vào lan can, sắc mặt trầm xuống khi nhìn thấy Giản Nguyệt trở lại trong ngực Áo Lôi Đức. Gã nhìn chằm chằm Giản Nguyệt, như là rất bất mãn với tình huống hiện tại.

” Giản Nguyệt, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Ngươi muốn đi theo ta, hay là đi theo tên sắp chết kia?” Vân nghiêm mặt cho Giản Nguyệt lời cảnh cáo cuối cùng.

Áo Lôi Đức không có nói chen vào, lẳng lặng nhìn Giản Nguyệt, trong lòng cũng vì đáp án của hắn mà cảm thấy căng thẳng. Giản Nguyệt nhìn nhìn Áo Lôi Đức, đối y lộ ra một nụ cười an ủi, sau đó kiên định nhìn Vân.

” Ta sẽ không rời đi Áo Lôi Đức, hơn nữa, Áo Lôi Đức cũng sẽ không có việc gì.” Giản Nguyệt nghiêm túc nói. Hắn dùng lực nắm tay Áo Lôi Đức, tỏ rõ lập trường chính mình.

” Hừ, vậy chớ có trách ta không khách khí. Vốn đang muốn tìm một linh hồn tối tinh khiết, nếu không chiếm được, vậy hủy diệt đi.” Vân nâng lên đầu, vẻ mặt không thể xâm phạm. Gã giơ lên một bàn tay, một đoàn hắc vụ từ trên tay gã tản ra, hiện lên ở không trung rồi lại tiêu tán.