Type: Thương Thương

Lúc mới ra ngoại thành làm việc, Diệp Tử Lộ từng bị ít nhất ba bốn công ti môi giới việc làm gọi điện tới, hồi đó Diệp Tử Lộ tính tình hòa nhã nên toàn từ chối khéo, người ta vừa gọi điện vừa nhắn tin, nói ngon nói ngọt xin cô có thời gian thì nhất định phải suy nghĩ về chức vụ họ sẽ dành cho cô, tâng bốc như thể cô là “nữ cường nhân” toàn năng, ai ai cũng phải đợi chờ cô hợp tác với mình.

Thế nên khi ấy cô đã rất cáu nhưng vẫn không thấy áp lực lắm vì cô cảm thấy mình được thể hiện năng lực của mình. Địa bàn nơi đó không phát triển lắm nên các công ti khác phải tranh giành hợp tác với công ti cô. Ngày cô quyết định thôi việc, cô ngồi máy tính soạn một tờ đợ xin từ chức có hàm ý chế giễu, sau đó bắt đầu “hạ cố” đi tìm mấy công ti môi giới việc làm này.

Thái độ của nhân viên các công ti này vẫn tốt như xưa, tuy nghe giọng có vẻ không nhận ra cô nhưng vẫn nhiệt tình hỏi thăm mục đích cũng như tình trạng hiện giờ của cô.

Khi người ta biết chức vị hiện giờ của cô là “chuyên viên”, đầu bên kia lập tức im lặng.

Lúc đó Diệp Tử Lộ cảm thấy, chắc cả đời cô cũng không quên được sự im lặng trong hai giây khiến cô vô cùng bối rối, vô cùng run rẩy. Sau đó, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói ấm ám nhưng cũng đầy áy náy: “Chuyện là thế này, cô Diệp à, bên chúng tôi cũng có vài vị trí nhưng hiện giờ khó mà đáp ứng được những điều kiện của cô, chúng tôi cần chút thời gian để giúp cô tìm xem, chúng tôi sẽ liên lạc với cô sau được không ạ?”.

Người ta đã nói thế thì rõ rành rành rồi còn gì, Diệp Tử Lộ biết, họ có ý từ chối.

Cô ngây người cúp điện thoại, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói của công ti môi giới việc làm “Hi vọng sau này có thể hợp tác với cô”, cô cảm thấy mình thật nhục nhã, coi như cùng đường rồi.

Giậu đổ bìm leo, đó là quy luật ngầm khắp nơi.

Diệp Tử Lộ đã từng cho rằng mình cũng khá ổn, khá giỏi giang, nhưng rồi “ầm” một cái, hóa ra “giậu” được đắp bằng cát, chỉ cần thủy triều lên là sẽ đổ, rồi trở thành một đống hoang tàn bị sóng cuốn đi, tan biến trong chớp mắt.

Năm Đồng Trị thứ ba, Tăng Quốc Phiên từng căn dặn con mình: “Khi chuẩn bị bắt tay vào làm, phải học theo Tam giới, không được kiêu ngạo, lười biếng, dối trá, phải nhớ điều này”.

Chưa ai từng dạy Diệp Tử Lộ đạo lí này, mấy năm trước cô chìm đắm trong chữ “lười biếng”, leo lên khỏi một cái hố rồi lại sụp hố lần nữa, còn mấy năm nay, cô lại chìm đắm trong chữ “kiêu ngạo”.

Sống trên cõi đời này, hết hoạn trong rồi đến giặc ngoài, từng bước khiến người ta sợ hãi, cô vẫn quá non nớt.

Diệp Tử Lộ hừng hực muốn từ chức, lúc ấy cô nhe một quả bóng bay, chỉ cần một cái kim đâm vào là hết sạch hơi. Cô chỉ có thể ngồi nhà nguyền rủa cái công ti lật lọng này rồi sẽ phá sản. Chẳng còn cách nào khác, cô không muốn thất nghiệp, thất nghiệp sẽ mất đi nguồn thu nhập là một phần, hơn nữa rất dễ nản lòng khi đi xin việc mới.

Cô cứ nghĩ trải qua một cuộc bể dâu rồi, thay da đổi thịt rồi là coi nhe đã tu được thành tiên, nào ngờ chớp mắt một cái, hóa ra vẫn chỉ là một giấc mộng.

Diệp Tử Lộ cũng không rõ cuộc sống của cô hiện giờ và cách đây hai năm có gì khác nhau nữa.

Thế là, tất cả ý chí mạnh mẽ của cô đã bị cuốn trôi theo dòng nước thủy triều, ra đi không một lời. Thậm chó có một buổi sáng, khi cô mắt nhắm mắt mở tình dậy thì nhận ra bên khóe mắt có nếp nhăn, không hiểu là do mới tỉnh dậy hay là do chuyển sang mùa khô.

Cô soi gương, nhìn khuôn mặt chưa rửa và mái tóc rối bù, cô kinh ngạc nhận ra mình vẫn trở thành một nhân vật nhỏ bé không có một chút thành tựu nào.

Năm nay Diệp Tử Lộ hơn hai mươi sáu tuổi, thực ra đã sang năm mới rồi nhưng chưa đến sinh nhật cô nên cô nhất quyết không chịu thừa nhận rằng mình đã hai mươi bảy tuổi.

Trên áp phích quảng cáo dán trước cửa hiệu sách có ghi một câu “Nếu ví thời gian từ khi con người sinh ra cho đến khi chết đi là một ngày dài hai mươi tư tiếng, thì thanh niên hai mươi tư tuổi tương đương với lúc 7 giờ 12 phút, là lúc chuẩn bị ra ngoài, còn người bốn mấy tuổi cũng chỉ tầm một giờ chiều mà thôi”.

Nếu tính như thế, hai mươi nảy tuổi thì cũng chỉ mới có 8 giờ hơn, có khi còn chưa ra khỏi tàu điện ngầm, vẫn còn lờ đờ buồn ngủ tỏng tiếng tàu chạy rầm rầm, vẫn còn cả một tương lai và tuổi thanh xuân phía trước.

Thế nhưng đối với Diệp Tử Lộ, mọi chuyện lại không như vậy.

Đối với mỗi người, lần đầu tiên họ thực sự cảm nhận được chất lượng quá trình lột xác của mình còn phải phụ thuộc vào tuổi tác. Đối với người lần đầu tiên nhận ra vết nhăn chằng chịt bên khóe mắt, còn vội vàng nói với người khác rằng mình cần dưỡng ẩm nhiều hơn, mọi chuyện không như vậy.

Vì có thể thời thanh xuân ngông cuồng đã trôi theo dòng nước rồi, khiến người ta không kịp níu kéo, đến một độ tuổi nhất định nhưng lại chưa có những thứ cần cso, chỉ có bàn tay trắng thì liệu tâm trạng làm sao thanh thản cho được?

Đối với chuyện này, Diệp Tử Lộ chẳng còn cách nào khác. Lúc mới đầu, đương nhiên cô không cam tâm, vẫn tìm việc khắp nơi, nhưng tình hình thị trường năm nay thực sự như ván đã đóng thuyền, cho dù cô may mắn được nhận đi chăng nữa, làm việc cật lực thì sau một tháng vẫn chẳng thu lại được gì.

Trong thời gian một tháng, Diệp Tử Lộ đã quen với việc mỗi sáng thực dậy kiểm tra hòm thư, khi nhìn thấy hàng hoạt những bức thư từ chối, cuối cùng cô không thể bình tĩnh được nữa. Công sức bỏ ra vẫn không được đáp lại, nhưng sự đau đớn khi không còn lối thoát lần này với lần khi cô bị chuyển công tác không giống nhau, cô cảm thấy giá trị của bản thân đã bị gạt phăng đi.

Từ việc ngày nào cũng bận rộn tìm việc, cô đã trở lại tình cảnh ăn không ngồi rồi, nhưng vẫn cảm thấy mình rất bận, rất mệt, rất buồn chán.

Bỗng một ngày, khi mẹ cô thấy đống quần áo cô để trong nhà vệ sinh bốc mùi, không chịu được mà đi giặt cho cô. Diệp Tử Lộ bàng hoàng nhận ra cảnh tượng này thật là quen thuộc.

Một người bạn cũ quen thuộc – Bệnh lề mề yêu quý của cô.

Bất chợt, Diệp Tử Lộ toát mồ hôi lạnh.

Còn gì đáng sợ hơn việc nữ chính đã thập tử nhất sinh đánh bại con quái thú, sau những ngày yên bình, bất chợt mở cửa ra lại thấy con quái thú đáng lẽ phải chết từ lâu rồi lại đang vẫy tay chào hỏi cô, thế có khiến người ta sởn gai ốc không cơ chứ?

Thế đấy, quá khứ cũng khiến người ta bất ngờ như vậy, cho nên dù cùng một cơ thể, cho dù đã là chuyện của hai năm trước.

Có thể thấy chẳng có thứ gì mới mẻ trên đời này cả.

Trong hai năm, Diệp Tử Lộ đã diễn tả thành công quá trình trở thành một người theo chủ nghĩa hoàn hảo điển hình.

Ban đầu, cô chưa xây dựng được sự tự tin, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè dặt, cho rằng mình phải học tất cả mọi thứ, mình chẳng biết gì cả, ngày nào cũng chăm chỉ quan sát cách người khác làm việc.

Bước hai, dựa vào tinh thần nghị lực từ bên trong, cô kiên trì nỗ lực không mệt mỏi, những khó khăn lần lượt bị cô đánh bại, cuối cùng sự nỗ lực ấy cũng được đáp lại, cô bắt đầu đạt được những thành công nhất định, mỗi thành công là bằng chứng cho mọi người và quan trọng hơn là cô thấy rằng mình có năng lực. Dựa vào những bằng chứng ấy, cuối cùng cô cũng xây dựng được sự tự tin.

Bước ba, tự tin khiến cô dương dương tự đắc, khiến sắc mặt cô tốt ngay cả khi không trang điểm, khiến cô nhìn thấy một tương lai rực rỡ phía trước. Nhưng lòng tham lam của con người vô đáy, con gái mua đồ trang điểm chỉ có thể mua loại giống hồi trước hoặc loại tốt hơn, trừ phi kinh tế khó khăn chứ chẳng ai lại đi hạ thấp tiêu chuẩn cả. Sự tự tin cũng thế, cô bắt đầu cần những “bằng chứng” rõ ràng hơn, nhiều hơn để chứng minh rằng cô rất mạnh mẽ.

Bước bốn, sự tự tin ấy ngày càng tăng lên, trở thành một thứ khác từ lúc nào không hay, cô nâng mình lên một đẳng cấp cao nhưng không có thực, xung quanh toàn là bong bóng. Sự đánh giá của cô về chính mình lên đến đỉnh điểm, cô bắt đầu không thể dung thứ dù chỉ một vết nhơ trên người mình, quên rằng mình đã từng là ai, hoặc tự cho là thứ kém cỏi của mình một cai tên đẹp đẽ - “Thời gian chờ đợi cơ hội”.

Bước cuối cùng, một ngày nào đó khi bão táo đến, cuộc sống biến động, khi gặp một thử thách “to lớn”, cô cảm thấy toàn bộ những gì thuộc về cô đều bị phủ định, tan vỡ như bong bóng. Sự tự tin tan biến, chỉ còn lại những tư tưởng của chủ nghĩa hoàn mĩ đánh lại cô khi cô mềm yếu nhất, giày xéo tự tôn trong cô.

Từ đó, tạo thành một vòng tuần hoàn mới.

Tương lai quan trọng hơn quá khứ nhiều.

Khi Nhan Kha rảo bước vào quán bar thì bị một âm thanh khó chịu dội vào tai, anh nhíu mày, gạt những con ma men trước mặt ra rồi tìm khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy Diệp Tử Lộ ở một góc tối tăm.

Trước mặt Diệp Tử Lộ là mấy cốc bia, cô chẳng biết nặng nhẹ, nốc luôn một cốc trong số đó.

Đến xả bồn cầu còn chẳng nhanh như thế, Nhan Kha nhíu mày chạy vội đến, giật lấy cốc của cô, hét ầm lên trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc: “Lớn đầu rồi mà còn bày đặt chán đời như trẻ con thế? Cô thừa cơm à?”.

Cả người Diệp Tử Lộ toàn hơi rượu, tâm trạng suy sụp đến nỗi người khác phải giật mình, mặt tái xanh như ma, cô cúi đầu, trợn mắt, mặt mũi phờ phạc, không nói gì.

Nhan Kha chỉ có thể ngồi xuống cạnh cô, cúi người nâng mặt Diệp Tử Lộ lên, nhìn kĩ một lượt rồi ân cần hỏi: “Thất tình à?”.

Dường như lúc này Diệp Tử Lộ mới bình tĩnh lại, cô tức giận hất tay anh ra: “Cút”.

Bỗng Nhan Kha đơ người, nghe lời thả Diệp Tử Lộ ra: “À, thế thì tôi hiểu rồi, không phải thất tình thì chắc chắn là thất nghiệp rồi, nói đi, có chuyện gì?”.

Bị anh nói trúng tim đen, lần này, Diệp Tử Lộ im lặng hồi lâu, đến khi Nhan Kha tưởng cô đã ngủ rồi thì Diệp Tử Lộ bỗng phát rồ lên.

Diệp Tử Lộ ném cốc bia xuống đất, gào ầm lên như kẻ điên: “Dựa vào cái gì? Khi tôi đi, cái công ti tôi đến với danh nghĩa mpr rộng thị trường ấy chỉ có một cái bàn! Suốt một năm trời, tôi từng bước từng bước cho nó đi vào hoạt động, nằm ở một cái thành phố bé tẹo chẳng hiểu xếp hạng ba hay hạng bốn, thế mà lượng sản xuất tháng này đã có thể xếp hạng thứ ba toàn tập đoàn, tôi có lỗi gì với công ti chứ? Là công ti có lỗi với tôi! Công ti có gì khác lũ mài dao giết lừa không?”.

Nghe xong, Nhan Kha đã hiểu chuyện gì, anh lạnh lùng hỏi lại: “Thế cô là lừa à?”.

Diệp Tử Lộ không ngờ đến nông nỗi này mà cái tên xấu xa kia chẳng nói được câu nào dể nghe để an ủi cô, vành mắt cô đỏ lên, nhìn anh với ánh mắt căm thù.

Nhan Kha đọ mắt với cô một lúc, cuối cùng chấp nhận chịu thua, anh xoa đầu cô, cười khổ nói: “Được rồi được rồi, ngoan nào, chúng ta về thôi…”.

Quả nhiên trên thế gian này chẳng ai hiểu được cô, chẳng ai có thể yêu thương cô, chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của cô. Trong men rượu, lời nịnh nọt miễn cưỡng và chẳng tâm lí lắm của Nhan Kha khiến Diệp Tử Lộ tức lộn ruột.

Cô cảm thấy vô cùng tủi thân: “Anh cũng là con rùa rụt cổ”.

Rùa rụt cổ Nhan Kha chịu mệt, chịu bị mắng, lôi kẻ điên vì rượu Diệp Tử Lộ ra khỏi quán bar tạp nham, vừa mở cửa ra Diệp Tử Lộ đã hất mạnh tay anh ra, chạy đến bên vệ đường nôn thốc nôn tháo.

Nhan Kha hít một hơi, anh lấy từ cốp xe ra một chai nước khoáng, vỗ lưng cô: “Buồn nôn hả? Khó chịu hả? Đáng đời!”.

Giáo huấn xong, anh đưa nước cho cô: “Này, uống đi nhanh lên”.

Người say rượu sợ nhất là nôn mửa, nôn xong cả người như bị liệt, Nhan Kha vất cả mãi mới lôi Diệp Tử Lộ sống dở chết dở lên được xe mình. Anh vừa nghiêng người cài dây an toàn cho Diệp Tử Lộ, vừa trách mắng: “Tôi nhận ra cô ấy à, đúng là giỏi bốc phét. Năm ngoái lúc cô đến bệnh viện trêu tôi cô nói gì? Hả? Cô bảo ‘Kiếm vẫn còn, cảnh giới vẫn còn, kiếm pháp vẫn còn, còn gì phải sợ nữa?’, lúc cô nói tôi thì hay lắm, giờ đến lượt cô thì lại chẳng làm được?”.

Diệp Tử Lộ đau khổ ôm bụng, co quắp lại thành vòng tròn, cãi: “Hồi đấy là tôi an ủi anh, được rồi được rồi, anh là người tốt bụng lắm cơ mà, đừng có mà mượn gió bẻ măng trả thù tôi nữa đi”.

Nhan Kha lườm cô một cái, nửa cười nửa không nói: “Được rồi, tôi lấy đức báo đức, ví dụ như tôi sẽ đưa ra một biện pháp giải quyết vấn đề thực tế được không?”.

Diệp Tử Lộ lầm bầm vài ba tiếng, rõ ràng à cô không hề để tâm đến lời của anh.

Lòng bàn tay Nhan Kha đổ chút mồ hôi, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh đến mức thờ ơ: “Theo tôi, cô đừng làm ở cái công ty rách đấy nữa, đến chỗ tôi đi”.

Lần này Diệp Tử Lộ thực sự sững người, mãi lúc sau cô mới lấy lại được giọng mình, run rẩy hỏi: “Gì cơ?”.

Nhan Kha không thèm nhìn cô, giấu đầu hở đuôi nói: “Tôi có thể xem xét giáo cho cô chức vụ quản lí, mỗi năm du lịch một lần, hơn nữa môi trường làm việc ở bên chúng tôi rất tốt. Tôi biết cô không có kinh nghiệm ở vị trí tương đương, thế nhưng… dù chưa có kinh nghiệm nhưng sẽ có người hướng dẫn cho cô quen dần”.

Diệp Tử Lộ không trả lời.

Một lần nữa Nhan Kha không thể kiên nhẫn nổi: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy!”.

Diệp Tử Lộ ngập ngừng: “Không phải anh chê tôi xấu sao?”.

Nhan Kha vội vàng: “Tôi đùa thôi cô không hiểu à? Lớn thế này rồi mà không biết đùa à!”.

Diệp Tử Lộ: “Thế không phải anh chê tôi…”.

Chẳng hiểu những câu nói đùa đó đang dày vò ai nữa, giờ nhìn lại, chắc chắn không phải là Diệp Tử Lộ rồi: “Lắm lời, thế cô có đến không?”.

Diệp Tử Lộ im lặng hồi lâu, cuối cùng thỏ thẻ: “Để tôi… để tôi suy nghĩ đã”.

Mẹ Diệp Tử Lộ hay dậy từ sáng sớm, ngày nào cũng thế, chưa đến 6 giờ đã ra ngoài vận động nhẹ nhàng, sau đó đi mua đồ ăn sáng về. Diệp Tử Lộ nghe thấy tiếng đóng cửa là biết mẹ cô đã ra ngoài, lúc này cô mới ra khỏi phòng, lén vào nhà vệ sinh sửa sang lại dung nhan như chết trôi vì say.

Rửa mặt, súc miệng xong, cô trang điểm cấp tốc, soi gương thì thấy quầng mắt lớn đen sì và sắc mặt xám xịt đã được che đi, bao bọc bên gnoafi bộ dạng bê tha là một vẻ ngoài phấn chấn, sau đó cô giả vờ bình tĩnh đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Bỗng chốc, Diệp Tử Lộ cảm thấy mình như một hộp quà bên ngoài vàng ngọc, bên trong giẻ rách, bề ngoài ăn vận đẹp đẽ, bên trong thì nát bươm, không mở ra thì không biết, chứ mở ra cái là sợ chết khiếp.

Khi mẹ cô xách quẩy và sữa đậu nành về, Diệp Tử Lộ đang ngồi ngây ra trên ghế sofa, vừa nghe thấy tiếng mở cửa cô liền nở một nụ cười tươi tắn theo phản xạ, hở đúng tám cái răng không thiếu một cái, y như đệ nhất phu nhân trả lời phỏng vấn.

…Đáng tiếc, mẹ cô chẳng thèm nhìn.

Trong nhà, phòng của Diệp Tử Lộ lộ xộn y như thế giới nội tâm của cô nên cô chẳng muốn nán lại thêm một phút nào nữa. Ăn xong, cô giả bộ khoác áo, cầm túi, ra vẻ đang vội vàng đi alfm, lúc ấy mẹ cô bỗng lên tiếng.

“Đợi đã” – mẹ Diệp Tử Lộ vừa chầm chậm uống nốt sữa đậu nành, vừa chầm chậm nói – “Con đi đâu?”.

Diệp Tử Lộ giật mình, cứng họng nói: “Con á? Con đi làm mà”.

“Đi làm?” – Mẹ kéo dài giọng, nghi ngờ nhìn cô – “Đi làm cái gì? Hôm nay là chủ nhật mà”.

Diệp Tử Lộ: “…”.

Cô khựng lại trong vài giây, nhưng đáng tiếc trong cái đầu đang say của cô chẳng có gì ngoài một cái não lợn, lơ ngơ một lúc lâu cô mới dứt khoát quay đầu lại: “Con… À, con tăng ca”.

Mẹ Diệp Tử Lộ đặt cái bát không xuống, hất cằm về phía cái ghế nhỏ trước mặt bà như một nữ hoàng: “Qua đây, ngồi xuống cho tôi”.

Diệp Tử Lộ không dám nói gì, chán nản ném túi sang một bên, cúi đầu khom lưng ngồi xuống”.

“Mày ấy à, từ bé đã chẳng lanh lợi gì rồi” – mẹ thở dài, nhưng giọng nói không hề chùng xuống, rồi bà lại thấy đứa con gái bảo bối của mình cố trợn mắt lên – “Trợn cái gì mà trợn, không phục chứ gì. Nói dối còn chẳng biết đường mà nói dối, thế không phải dốt thì là gì? Tăng ca á, có ca đâu mà đòi tăng? Tưởng mẹ không biết à, không có việc gì làm nên cả ngày mẹ soi weibo của mày đấy”.

Diệp Tử Lộ lập tức hỏi mẹ: “Sao mẹ lại biết?”.

Mẹ Diệp: “Mẹ để ý rồi, từ sáng đến tối mày chẳng đăng cả tỉ dòng trạng thái, người khác còn chưa kịp bình luận, thế nên hai hôm trước mẹ đã theo dõi mày rồi”.

Diệp Tử Lộ ngay lập tức bị sét đánh cháy đen thui như chim quay, trợn mắt há mồm không nói nên lời, cô hoàn toàn không ngờ suốt bấy lâu nay mình bị nữ hoàng theo dõi… Điều quan trọng hơn là, từ nay về sau người ta cũng chẳng muốn xem nữa!

“Công việc có vấn đề gì? Con không định nói cho mẹ biết à?” – Mẹ Diệp hỏi.

Diệp Tử Lộ vẫn rối bời, chưa kịp phản ứng.

Mẹ Diệp “hừm” một tiếng, tiếp tục phán như thầy bói: “Mẹ thấy mày viết trên weibo nào là một mực muốn từ chức này, rồi thím Tường Lâm này, sáng ngày kêu ca, chăm than vãn hơn cả ăn cơm, ai khiến mày oan ức?”.

“Mẹ” – Diệp Tử Lộ bỗng ngắt lời mẹ - “Sáng nay ra ngoài mẹ bị chồn vàng nhập à?”.

Mẹ cô cầm đũa đánh vào đầu cô một cái.

“Lắm mồm thế này bảo sao già rồi mà chưa ai thèm lấy” -  Mẹ Diệp chẳng mấy khi dành thời gian để tâm sự với con, thế mà mới nói được vài câu đã rối lên vì đứa con gái hư này rồi, mãi một lúc sau mà mới bình tĩnh lại và hỏi – “Nếu con từ chức rồi thì đã tìm được công việc tốt hơn chưa?”.

Diệp Tử Lộ do dự một lúc, lại nhớ đến lời hứa suông của Nhan Kha tối hôm qua, thế cũng coi nhe là một công việc tốt rồi, thế nên cô gật đầu.

“Thế có vấn đề gì?”

Diệp Tử Lộ đành phải nói thật: “Có vẻ không đúng với chuyên ngành của con”.

“Bây giờ mới biết là mày có ‘chuyên ngành’ đấy” – Sắc mặt mẹ co cuối cùng cũng tươi hơn một chút, bà nghĩ một lúc rồi thở dài – “Hồi mày còn bé, ngày nào cũng thế tan học về từ lúc vào nhà đến lúc đi ngủ, kể cả thức đêm cũng nói chuyện với mẹ, kể cho mẹ hết chuyện tám đời tổ tông nhà từng bạn trong lớp, sao bây giờ có chuyện gì lại giấu trong lòng mà không kể hả?”.

Diệp Tử Lộ cúi đầu nghịch ngón tay, rầu rĩ nói: “Có gì mà kể ạ?”.

Mẹ Diệp không nói gì, đợi cô kể hết mọi chuyện. Bà luôn cảm thấy con gái mình hơi ngây thơ, chẳng giấu được điều gì, tính thẳng ruột ngựa, giờ giữ trong lòng lâu thế này là cũng siêu rồi, tí nữa thế nào cũng phun ra hết.

Nhưng đợi mãi Diệp Tử Lộ vẫn chẳng nói gì mà chỉ vân vê ngón tay.

Có gì mà kể ạ? Diệp Tử Lộ bình tĩnh lại, nhìn kỹ lại chính mình, cô nhận ra mình lại một lần nữa lúng túng trước ánh mắt người khác và đồng thời cũng đánh mất khả năng đánh giá mình. Dường như trái tim cô quá yếu đuối, vừa lo lắng không nguôi, vừa không thể quyết tâm thay đổi điều gì, cô đanh lơ lửng trong không trung, như những phi hành gia mất đi trọng lượng, dù có dùng hết sức cũng không thể chạm chân xuống mặt đất.

Điều này tạo nên một vòng tuần hoàn toàn khép kín, cô vội vàng thoát khỏi trạng thái này, nhưng lại không tìm thấy lối ra, từ đó lại càng lo lắng bất an, như thể bị nhốt trong lòng. Nhưng không phải vậy, Diệp Tử Lộ vẫn nhận biết được trạng thái tâm lí của mình, khi rơi vào trạng thái ấy, kinh nghiệm của cô sẽ nói với cô rằng, phải thản nhiên, phải để hai chân tiếp xúc với mặt đất mới có thể có sức mạnh của chính mình.

Diệp Tử Lộ cố gắng loại bỏ những tạp âm trong lòng mình, không biết bao lâu sau cô mới nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa”.

Mẹ Diệp “hừm” một tiếng, tự nhủ bao năm nay không để ý, giờ nó lớn rồi, giờ biết giấu trong lòng rồi, chỉ kể những điều vui vẻ chứ không kể chuyện buồn.

Sau đó, Diệp Tử Lộ miễn cưỡng nở nụ cười: “Con đã hai mươi sáu, sắp hai mươi bảy tuổi, gần ba mươi đến nơi rồi, thôi mà mẹ, con còn có là dứa bé buộc tóc hai bên ngày nào mẹ cũng phải kiểm tra bài tập, liên lạc với cô giáo nữa đâu?”.

Mẹ Diệp nhìn cô: “Không nói thật à?”.

Diệp Tử Lộ trợn mắt: “Có tra tấn cũng nhất quyết không chịu khuất phục!”.

Mẹ Diệp lạnh lùng nói: “Ôi chao, chiến sĩ cơ à”.

Diệp Tử Lộ đứng dậy: “Không nói chuyện với mẹ nữa, con đi ra ngoài đây”.

Mẹ Diệp hỏi: “Đi làm gì?”.

Diệp Tử Lộ ném lại một câu: “Đi dạo phố!”.

Nói xong, cô đóng “sầm” cửa rồi đi ra ngoài.

Thực ra Diệp Tử Lộ không biết mình muốn đi đâu, cô rời khỏi nhà, chỉ thẫn thời đi trên đường. Thành phố vào ngày cuối tuần cũng không đông đúc như cô tưởng, bước chân của mọi người hình như chậm hơn mọi khi, cứ thế đi khắp nơi, Diệp Tử Lộ cảm thấy thành phố đã sinh ra và nuôi dưỡng cô dường như đã trở nên xa lạ.

Mới có hai năm không gặp, mà thế giới này thay đổi nhanh quá.

“Không hiểu những người bình thường hay đi lại vội vàng trong lòng nghĩ gì nhỉ?” – Diệp Tử Lộ thầm đoán – “Liệu bọn họ có giống mình, không có cảm giác an toàn, trẻ người non dạ, xem ra người nào người nấy đều tự cho mình là người thành phố lớn, mình giỏi giang lắm, vinh quang, thời thượng, liệu thực ra trong lòng họ có đang thầm gào thét rằng mình sống hèn mọn như một con chó không?”.

Bất giác, Diệp Tử Lộ đi đến mái trường năm ấy của cô, trường cấp ba Tín Đức. Đã mười năm rồi, chẳng còn thấy những vết tích ngày xưa trên tường hàng rào trường và khu giảng dạy nữa, bác bảo vệ cổng cũng đã được thay. Đang là cuối tuần nên trong trường thật đìu hiu, chỉ có mấy nam sinh đang chơi bóng rổ trên sân vận động, trên khán đài có vài người đang cầm chai nước khoáng cổ vũ.

Diệp Tử Lộ dừng chân trước hàng rào trường, chăm chú nhìn khuôn mặt vừa ngây ngô, vừa trẻ hơn cả mình của những đứa trẻ ấy.

Sau đó, Diệp Tử Lộ nhớ lại hồi mình lớn bằng bọn chúng, hoặc ít tuổi hơn một chút, cô đã từng ấp ủ hoài bão lớn lao chừng nào