Dương Dĩnh vui vẻ nhận lời, làm sao mà cô ấy biết ngại cơ chứ. Từ lúc quen Trác Dật Phàm đến giờ da mặt của cô nàng sắp dày ngang với tường thành rồi.

Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ và hài hòa, Ngô Diệc Hiên và Dương Dĩnh nói chuyện khá hợp nhau nhưng toàn là về Diệp Hạ nên cô cảm thấy chẳng vui tẹo nào. Ai mà có thể vui nổi khi bị người ta công khai nói xấu ngay trước mặt cơ chứ.

Đến gần 10 giờ bữa ăn mới kết thúc. Dương Dĩnh ngồi ở phòng khách nói chuyện với Ngô Diệc Hiên và thưởng thức món caramen, đến khi ăn xong cô nàng mới đứng lên nói vào trong bếp: “Diệp Hạ, cậu cứ dọn dẹp từ từ nhá. Tớ về đây, để lại không gian riêng cho hai người đó”.

“Được rồi, cậu làm bóng đèn cũng hơi lâu rồi đó”.

Dọn dẹp xong xuôi, Diệp Hạ bê một hộp bánh macaron và một tách trà hoa cúc đi ra từ bếp theo sau chính là Ngô Diệc Hiên trên tay cũng bê một tách trà.

“Đã hơn 10 giờ tối rồi mà em còn ăn đồ ngọt, không sợ béo sao?”.

“Không sợ”. Diệp Hạ ngồi xuống sô pha sau đó quay sang hỏi người vừa mới ngồi xuống bên cạnh: “Anh có nhận xét gì về vị mỹ nữ mới ra về”.

“Ừm, cô ấy rất quan tâm đến em cũng trưởng thành hơn em”.

Diệp Hạ khoanh tay lại, nhìn chằm chằm Ngô Diệc Hiên: “Nói không đúng trọng điểm”.

“À, ý em là cô ấy rất xinh đẹp và dịu dàng chứ gì?”.

“Anh quan sát người ta rất kĩ ha”.

“Tất nhiên là phải quan sát kĩ rồi. Muốn mua chuộc đồng minh thì ít nhất phải hiểu người ta đôi chút chứ”.

“Lý do to hơn mục đích”. Nói xong, Diệp Hạ cầm một chiếc bánh lên để ăn lúc đưa gần tới miệng thì Ngô Diệc Hiên nhanh hơn đã đưa miệng tới cắn mất một nửa chiếc bánh của cô. Diệp Hạ tức giận quay sang hỏi anh: “Đồ ăn cướp của người khác ăn ngon hơn sao?”.

“Đúng là ngon hơn nhiều, không tin em có thể thử”.

“Đáng ghét” sau đó Diệp Hạ cho nốt nửa bánh kia vào miệng nhai ngấu nghiến cho bõ tức.

Chớp mắt đã hết tháng 1, vì gần với ngày Valentine nên nhân dịp Ngô Diệc Hiên chuẩn bị ra mắt bài hát mới vậy nên dù là ngày nghỉ cuối tuần anh vẫn phải đến tập đoàn thu âm ca khúc mới. Diệp Hạ cũng bị anh kéo theo với lí do cho cô tìm hiểu quá trình hình thành một bài hát.

Diệp Hạ ủ rũ đi theo Ngô Diệc Hiên, cô không quên rên rỉ vài câu: “Em phải làm việc cả tuần từ sáng sớm tới chiều muộn, tối lại phải xử lí việc ở bên Mỹ cuối tuần anh còn lôi em tới đây. Em chỉ muốn ở nhà ngủ thôi”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay xoa đầu Diệp Hạ, nhìn cô cưng chiều nói: “Nằm ườn ở nhà em sẽ bị cớm nắng đó”.

“Em có phải là cây đâu”.

“Được rồi, là anh muốn ở bên em nên muốn em đi cùng”.

Diệp Hạ nghe vậy liền lấy lại sức sống cười thật tươi nói: “Nghe anh nói em đành miễn cưỡng vậy”.

Trong phòng thu âm, Ngô Diệc Hiên rất nghiêm túc chuyên tâm làm việc. Bình thường anh thích trêu chọc Diệp Hạ nhưng đến khi làm việc nhất lại là công việc mà mình yêu thích thì anh lại hoàn toàn khác hẳn. Một đoạn hát mà anh thấy chưa hoàn hảo anh có thể thu lại chục lần đến khi hài lòng mới thôi.

Diệp Hạ ngồi đợi Ngô Diệc Hiên trong lúc nhàm chán nên lấy điện thoại ra xem phim Gửi thời thanh xuân ngây thơ tươi đẹp – bộ phim thanh xuân vườn trường đang làm mưa làm gió dạo gần đây trên mạng. Xem hết tập cuối cũng là lúc Ngô Diệc Hiên nghỉ giải lao, thấy anh Diệp Hạ thở dài cảm thán: “Thanh xuân nợ em một Giang Thần”.

Ngô Diệc Hiên ngồi xuống cạnh Diệp Hạ uống một ngụm nước sau đó bắt đầu đả kích cô: “Bộ phim dạy hư trẻ con chứ được gì. Mới 17 tuổi học thì không lo học chỉ mải ngắm trai đẹp rồi tìm cách tán, bảo sao thành tích học tập không tốt lại còn thi trượt đại học”.

Cô khoanh tay lại quay sang nhìn anh: “Phim do tập đoàn của anh sản xuất để lăng xê diễn viên mới đó. Anh cảm thấy mình nói vậy có được không?”.

“Ờm, không để ý. Coi như ban nãy anh chưa nói gì”.

“Đúng rồi, không phải Hồ Nhất Thiên - người diễn vai nam chính là diễn viên thuộc tập đoàn của anh quản lí hay sao?”.

Ngô Diệc Hiên suy nghĩ một hồi rồi trả lời không chắc chắn lắm: “Hình như vậy”.

“Sao cái gì anh cũng không biết với không để ý thế? Anh làm Boss kiểu đấy à?”.

“Việc không thuộc phạm vi cần quan tâm”.

Được rồi, cô không còn gì để nói nữa. Nhưng mà đấy không phải trọng điểm mà cô muốn hỏi anh thế là cô vào luôn mục đích chính: “Hôm nay, diễn viên mới vẫn đến tập đoàn chứ?”.

“Ừm, hai ngày cuối tuần họ có một buổi học rèn luyện diễn xuất với giáo viên hoặc các bậc tiền bối. Mà em hỏi cái này để làm gì?”.

Diệp Hạ liền đứng lên kéo tay Ngô Diệc Hiên: “Đi nào, em muốn đi gặp Giang Thần ngoài đời thực”.

“Em ngắm anh chưa đủ hay sao?”.

“Chưa đủ, còn muốn ngắm nữa”.

Ngô Diệc Hiên đưa hai tay lên véo nhẹ má Diệp Hạ: “Chiều em đến độ em tạo phản rồi”, nói vậy nhưng anh vẫn cũng cùng cô đi gặp soái ca. Tiện thể đi xem xét tình hình một chút.

Sau khi được gặp, giao lưu và chụp ảnh với soái ca Diệp Hạ phấn khích không thôi. Cô cứ cầm điện thoại ngắm tấm ảnh chụp chung rồi mỉm cười suốt dọc đường khiến người nào đó vô cùng khó chịu. Anh đưa tay ra lấy điện thoại của Diệp Hạ đút vào túi áo khoác.

“Này, sao anh lại lấy điện thoại của em? Mau trả đây”.

Ngô Diệc Hiên khó chịu trả lời: “Tâm tình không tốt”.

Thông minh như Diệp Hạ làm sao không nhìn ra được vấn đề, cô cười tươi nhìn anh: “Anh ghen sao?”.

“Thì sao”.

“Đúng là đồ nhỏ mọn”. Nói rồi, cô không thèm quan tâm đến vấn đề đó nữa. Anh thích thì cứ cầm dù sao bây giờ cô cũng chẳng cần dùng điện thoại vào lúc này.

Diệp Hạ đổi chủ đề vừa đi vừa nói chuyện với Ngô Diệc Hiên: “Số của cậu ấy thật tốt. Mới đóng có một bộ phim chiếu mạng mà đã nổi tiếng. Lượt theo dõi weibo tăng đến chóng mặt, tạp chí lớn gửi lời mời chụp ảnh bìa liên tục, sự kiện lớn cũng được mời tham gia rất nhiều”.

Ngô Diệc Hiên tiếp lời cô: “Nhan sắc là yếu tố lớn. Có người sở hữu nhan sắc bình thường, chăm chỉ đóng phim, diễn rất nhiều vai phụ mới lên được hàng chính rồi nổi tiếng. Có người sở hữu gương mặt đẹp, thu hút thì chỉ cần biết chọn kịch bản đóng một bộ phim là đã nổi tiếng”.

Diệp Hạ gật đầu đồng ý, cô mỉm cười trêu chọc anh: “Anh rõ ràng có thể dùng mặt để kiếm cơm, tại sao lại chọn đi con đường thực lực? Ca khúc nào cũng làm đến độ hoàn hảo. Phim điện ảnh thì chủ yếu đóng phim nghệ thuật còn phim truyền hình chỉ đóng thể loại chính kịch mà đó đều là loại phim cần khả năng diễn xuất cao chứ không đóng phim thần tượng có độ khó trung bình. Hơn nữa, anh lại chỉ đóng vai phụ”.

“Anh nhận vai phụ chủ yếu vì muốn tập trung nhiều vào âm nhạc. Còn chọn phim như vậy vì đã làm thì phải thử thách với thể loại khó nhất với cả anh không có kinh nghiệm nên muốn nhân đó học tập tiền bối. Em không thấy vì vậy nên anh nhận được rất nhiều sự đánh giá cao của giới chuyên môn và sự công nhận của khán giả hay sao. Giải thưởng lớn về âm nhạc và giải nam phụ xuất sắc nhất của ba giải Kim Kê, Kim Mã, Kim Tượng anh đều đã được nhận”.

“Ừm, đó là thành quả của sự cố gắng và nỗ lực không ngừng nghỉ”.

Ngô Diệc Hiên khoác tay lên vai Diệp Hạ: “Cũng đâu phải anh không dùng mặt để kiếm cơm. Anh dùng gương mặt của mình mà nhận được rất nhiều hợp đồng đại diện của nhiều nhãn hàng lớn lại còn chụp ảnh bìa của khá nhiều tạp chí lớn đó thôi”.

Diệp Hạ đưa tay lên véo má anh: “Thì ra anh cũng biết điều đó”.

“Em mà kéo mạnh anh bị hủy dung là không kiếm được tiền nuôi em đâu đó”.

Nghe vậy, Diệp Hạ liền đưa nốt tay kia lên véo má anh: “Ai cần anh nuôi chứ”.

Ngô Diệc Hiên nhếch miệng cười, anh vòng tay ôm eo kéo cô vào lòng rồi cúi xuống hôn. Diệp Hạ lên tiếng kháng nghị: “Này, người ta nhìn thấy bây giờ”.

“Kệ họ”.

Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên quay lại phòng thu âm để hoàn thành nốt công việc thì thấy Mạc Hạo đang ngồi ở đó.

Ngô Diệc Hiên thấy anh liền lên tiếng hỏi: “Sao anh ở đây?”.

“Vừa mới nhận được một bản nhạc nên qua đây nghe thử. Định để cho cậu hát nhưng mà có một đoạn cần kết hợp với giọng nữ. Giọng của cậu đâu dễ kết hợp với ai, Vấn Phương đã đi du lịch không rõ ngày quay về còn Lượng Dĩnh thì bận concert nên có lẽ bài hát này và cậu vô duyên với nhau rồi”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay cầm bản nhạc nhìn qua một chút rồi nói: “Để cho Diệp Hạ hát thử giọng nữ xem sao”. Anh nói vậy là vì đã từng tình cờ bắt gặp lúc Diệp Hạ hát, giọng của cô khá hay lại có tính truyền cảm cao rất phù hợp với tông của bài hát này. Nhưng vẫn cần phải chỉnh sửa nếu muốn hát hay mà điều này đối với anh không phải vấn đề.

Cô tròn mắt nhìn anh, cất cao giọng: “Em!?”.

Không chỉ Diệp Hạ mà Mạc Hạo cũng ngạc nhiên không kém. Trong âm nhạc có bao giờ cậu ta trực tiếp dùng người mà qua loa như vậy đâu. Không qua được kiểm tra kĩ năng thì còn lâu mới được hát thử bài hát chứ đừng nói là hợp tác song ca. Vậy mà giờ một người nghiêm túc với âm nhạc như cậu ta lại để Diệp Hạ người không có căn bản về âm nhạc hát thử.

Ngô Diệc Hiên kiên định gật đầu: “Ừm. Em thử một chút xem sao, không được thì coi như cho em chơi một chút”.

Diệp Hạ liền vui vẻ đồng ý, cô cũng muốn thử một lần: “Được thôi, là anh nói đó nhé”.

Cầm theo bài hát, mở cửa phòng thu âm, Ngô Diệc Hiên đi vào phía trong theo sau là Diệp Hạ. Anh đeo tai nghe, nghe đoạn nhạc một lần sau đó hát lời cho Diệp Hạ nghe nhịp điệu rồi đơn giản giải thích qua giai điệu, chỉ cho cô một vài chỗ cần lưu ý trong đoạn cần hát. Sau đó liền đi ra ngoài cho Diệp Hạ có không gian yên tĩnh cảm nhận bài hát và chuẩn bị.

Mạc Hạo nhìn Ngô Diệc Hiên cảm thán: “Aizz! Nguyên tắc của cậu bị em ấy đánh đổ rồi”.

Ngô Diệc Hiên không trả lời mà chỉ mỉm cười. Chờ cho Diệp Hạ chuẩn bị xong, quá trình thu âm chính thức bắt đầu. Đến lúc thu xong, Diệp Hạ cũng đi ra ngoài nghe thử.

Khi giọng hát của Diệp Hạ cất lên Mạc Hạo đã trực tiếp bị giọng của cô thu hút. Mặc dù kĩ năng của cô chưa ổn nhưng giọng lại rất truyền cảm như thể cô chính là nhân vật nữ trong bài hát đang tâm tình với người nghe.

Ngô Diệc Hiên khoanh tay lại, bày ra bộ dạng đắc ý cho Mạc Hạo xem, anh đáp lời lại câu nói vừa nãy: “Đúng là nguyên tắc của em vì cô ấy mà phá bỏ nhưng cô ấy phải có khả năng thì em mới làm vậy”.