Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 56: Em muốn vai nữ chính "Lả lướt"

Edit: An

Beta: Gấu Bụng Bự

P/s: Gấu cần tìm bạn edit mới cho bộ này, vì chị edit sắp tới bận mất tiêu rồi huhu. Mọi ngừi ai muốn theo bộ này thì ib page bên Fb giúp Gấu nha, chin cảm ơn các tình iu.

- -------- 

"Mạnh San San, cô có ý gì hả?"

Mạnh San San không để ý mà tự mình gọt táo, mặc kệ Hà Phỉ chất vấn. Chuyện cô ta sẽ tới chất vấn, cô ấy đã sớm biết trước.

"Em có biết em đang huỷ hoại kế hoạch của chúng ta không. Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa chúng ta liền có thể làm cho Lục Hi Hoà..."

"Đây là chuyện của chị, liên quan gì tới tôi?" Mạnh San San dừng động tác, lạnh lùng nhìn cô ta.

"Mạnh San San..." Hà Phỉ không dám tin nhìn cô. Phảng phất như đang nhìn một người xa lạ. Rốt cuộc là tại sao, làm cô ta bực bội muốn phát điên.

"Không phải em cũng chán ghét cô ta sao?"

"Đấy là chị chán ghét cô ấy, chẳng qua là tôi muốn cùng đứng về phía chị thôi."

"Vậy vì sao bây giờ lại không đứng về phía chị?"

"Vì cái gì sao? Chắc chị phải tự hỏi bản thân mình đi."

"Cô... cô có ý gì?" Ánh mắt Hà Phỉ loé lên.

"Tôi đã từng muốn đứng về phe cô, coi cô là chị, mà cô coi tôi thành cái gì?"

"Tôi chẳng qua chỉ là một quân cờ thôi, từ đầu tới cuối cô đều lợi dụng tôi."

Hai bàn tay Hà Phỉ nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi: "Do tôi không tốt với cô sao? Tôi phí bao nhiêu công sức mới đưa cô vào Thi Lạc Phù? Chẳng lẽ cô không biết?"

"Đưa tôi vào Thi Lạc Phù là thực sự tốt cho tôi sao? Không phải. Cô chỉ muốn lợi dụng tôi để đạp đổ Lục Hi Hoà thôi. Cô hy vọng cô ấy khó dễ tôi để cô có cái cớ để đạp đổ cô ấy. Nhưng cô tính sai rồi, cô ấy không nhằm vào tôi, vì căn bản cô ấy không thèm để ý."

"Cô như thế nào lại..."

"Chuyện lần trước tôi đều nghe được." Mạnh San San bình tĩnh nói.

Ngực Hà Phỉ cứng lại.

Lần đó cô tới thăm ban, nói chuyện với Hà Phỉ là Lục Hi Hoà cố ý nhằm vào cô. Lúc sau đi tìm Lục Hi lý luận lại bị nói lại tới mức không đáp được gì. Nhưng sau đó trở về cẩn thận suy nghĩ, cũng không phải không có đạo lý.

Vì thế kết thúc công việc liền đi tìm Hà Phỉ, muốn cùng cô ta nói chuyện này. Nhưng cô tới không đúng lúc, vừa hay nghe được cô ta cùng người đại diện nói chuyện. Trong lòng cô lúc ấy không nói nên lời, còn có mất mát.

Sau này lại nghĩ tới lời Lục Hi Hoà, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Người nhìn như tốt với cô, thực sự mới là người đang lợi dụng cô.

Giới giải trí chỉ có lợi ích, bất cứ thứ gì đều có thể bán đứng, căn bản tình thân cũng chẳng có gì đáng nói. Huống chi cô cùng cô ta nói về tình thân cũng thấy bạc nhược đáng thương. Sau khi nghĩ thông suốt, cô cũng không còn thấy mất mát nữa. Chỉ là nghĩ tới một số chuyện, lại thấy xấu hổ, cho nên do dự rất lâu mới lấy hết can đảm nói xin lỗi với Lục Hi Hoà. Nhưng không nghĩ tới ngược lại còn liên luỵ tới cô ấy.

"San San, em nghe chị giải thích."

"Được, chị giải thích, tôi nghe."

"Thật ra chị..."

"Thật ra không phải là lời thật lòng? Thật ra cô xem tôi là người nhà? Nếu là giải thích mấy lời như vậy, không cần thiết."

"Còn có chuyện lần này chắc cũng là cô làm rồi. Nhiếp ảnh gia chụp lén kia là trợ lý Đường Giáng. Nếu tôi nhớ không nhầm, hắn từng là..."

"Đủ rồi! Mạnh San San! Nếu chuyện này truyền ra ngoài tôi tuyệt đối không tha cho cô!"

Mạnh San San nhìn Hà Phỉ bạo nộ trong nháy mắt, cười lạnh một tiếng.

"Cô không cần lo lắng, tôi sẽ không nói với bất cứ kẻ nào. Coi như cảm ơn cô trước kia đã chiếu cố tôi."

Cuối cùng hai người tách ra không vui vẻ gì. Hà Phỉ đạp cửa rời đi.

Sau khi thấy Hà Phỉ đùng đùng nổi giận rời đi Ngô Như Mẫn mới vào, lúc cô vào Mạnh San San đang cúi đầu gọt táo. Nghe được tiếng mở cửa, Mạnh San San ngẩng đầu nhìn cô một cái. Cô cũng nhìn thấy hốc mắt cô ấy lại đỏ.

"San San, không có chuyện gì chứ?"

Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, trải đời còn ít, đang nhất thời xúc động giọng nói ẩn một tia khóc nức nở, "Chị Như Mẫn, em làm vậy có đúng không?"

Ngô Như Mẫn bước nhanh tới, đưa tay nhẹ nhàng vỗ bả vai an ủi.

"Ừ, làm đúng lắm."

*

Trận giằng co này kéo dài hơn mười giờ, nhờ có cuộc phỏng vấn của Mạnh San San mà dần hạ nhiệt.

Sau đó không lâu, Thi Lạc Phù công khai một đoạn video làm sáng tỏ chân tướng. Là từ một chiếc camera chưa kịp xử lý.

Trong đoạn video âm thanh đã được xử lý qua, nên mọi người cũng không biết các cô đang nói gì. Nhưng là Mạnh San San chủ động tới tìm Lục Hi Hoà, sau đó cúi người một cái rồi lui qua một bên. Tại thời điểm lui lại lại ngã xuống.

Lục Hi Hoà trong ảnh chụp là động tác đưa tay ra, kỳ thật là muốn kéo Mạnh San San lại, cũng chẳng có cái gì gọi là đẩy người. Sau khi Mạnh San San lăn xuống, cô lập tức chạy xuống dưới, hướng xung quanh kêu cứu, cùng người đại diện tự mình đưa người đi bệnh viện.

Rõ ràng là làm chuyện tốt, lại bị người khác bôi đen thành như vậy. Những người từng ở trên mạng sôi nổi mắng Lục Hi Hoà giờ lại ê mặt. Mà fans Lục Hi Hoà cũng nổi giận, sôi nổi khiển trách người quay chụp với bên đầu tiên đưa tin Triều Tinh.

Bởi vì chuyện này mà thực sự rất loạn, truyền thông Triều Tinh cũng không có cách nào, chỉ có thể tự mình ra mặt xin lỗi Lục Hi Hoà.

"Kỷ tổng, Triều Tinh ra mặt xin lỗi, anh xem chuyện này xử lý thế nào?"

"Tôi xem cô ấy muốn xử lý thế nào. Dù cô ấy quyết định thế nào, sau chuyện này bọn họ cũng không còn người xem nữa. Chờ bọn họ không còn đường lui, ra giá thấp mua lại."

"Rõ."

Lúc Kỷ Diễn nói chuyện xong đi vào, Lục Hi Hoà đã nặng nề ngủ, hô hấp thông thuận, sắc mặt hồng nhuận, cánh tay lộ ra ngoài trắng tinh tế.

Anh nhẹ nhàng lên giường, nằm xuống rồi kéo cô ôm vào lòng.

Tuy động tác của anh rất nhẹ nhưng Lục Hi Hoà vẫn tỉnh. Cô mơ màng mở mắt hỏi: "Anh mới đi đâu vậy?"

"Đi ra ngoài uống chút nước."

"A."

"Ngủ đi."

Anh dùng đầu ngón tay nhẹ vuốt mi mắt, cô thuận thế nhắm lại, không lâu sau lại ngủ thiếp đi.

*

Trong một căn hộ.

Hà Phỉ nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi: "Anh không nói ra em đấy chứ?"

Người đàn ông đưa tay ôm cô ta: "Sao có thể, sao anh lại nói ra em chứ?"

"Vậy là tốt rồi, em còn tưởng anh sẽ phản bội em nữa?"

"Nói bậy gì thế, không đâu."

"Được, em tin tưởng anh." Hà Phỉ chậm rãi dựa vào ngực hắn ta.

"Phỉ Phỉ, em có nghĩ tới chuyện sau này chúng ta kết hôn không?"

Người Hà Phỉ hơi cứng lại, lùi khỏi vòng tay người đàn ông.

"A Đông, anh biết mà, em còn muốn ở giới giải trí dốc sức vài năm nữa. Em chắc chắn có thể trở lại vị thế ngày trước. Anh hiểu cho em được không?"

Người đàn ông tựa hồ thở dài một hơi: "Được, anh hiểu, anh chờ em."

Hà Phỉ duỗi tay ôm hắn, chủ động hôn: "A Đông, anh thật tốt, cảm ơn anh."

Đang lúc hai người ôm hôn kịch liệt, điện thoại Hà Phỉ vang lên.

"Em nhận điện thoại đã."

Chờ Hà Phỉ gọi điện xong, trên mặt mang một tia xin lỗi.

"A Đông, ngại quá. Hôm nay em không ở lại được rồi. Nếu không phải có chị Thiến nhắc em suýt nữa quên mất hôm nay còn có một tiệc rượu."

"Nên giờ em phải đi sao?"

"Ừ, nhưng mà em đảm bảo, lần tới nhất định không đi được không?"

Sau khi ra khỏi chung cư, Hà Phỉ cũng không có cái tiệc rượu nào, mà lái xe qua một khu chung cư xa hoa khác.

"Lư tổng, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Hà Phỉ hỏi thì hỏi vậy, nhưng nhìn sắc mặt hắn còn không đoán ra được là vì cái gì sao?

"Không phải em nói với tôi là Mạnh San San bị Lục Hi Hoà đẩy sao?"

Lư Lương Kiều ngồi trên sô pha nhẹ nhàng đung đưa ly rượu.

Ánh mắt Hà Phỉ loé lên một chút, đi về phía hắn, ngồi lên đùi, vẻ mặt uỷ khuất nói.

"San San là em gái em, con bé nhập viện em có thể không lo sao. Hơn nữa lúc ấy nhìn thấy ảnh chụp như thế, đương nhiên cũng tưởng Lục Hi Hoà đẩy mà?"

Lư Lương Kiều cứ vậy nhìn cô ta, thấy Hà Phỉ trong lòng chột dạ. Mấy năm nay cô ta mượn tay hắn ta chỉnh Lục Hi Hoà, nhưng cũng là hắn mượn dao giết người.

"Sao anh không nói lời nào hết vậy, anh như vậy làm em sợ đó." Cô ta đưa tay lắc lắc vai hắn.

Ánh mắt Lư Lương Kiều loé lên: "Tôi không cần biết em vô tình hay cố ý, nhưng em phải biết rằng, dù sao cô ta cũng là trụ cột công ty. Còn nữa, đừng giở thủ đoạn trước mặt tôi."

Tay Hà Phỉ rời khỏi bờ vai hắn, nắm chặt lại, móng tay thiếu chút nữa khảm vào da thịt.

Mọi người đều cho rằng Lư Lương Kiều thực sự thích cô ta, nhưng chỉ mình Hà Phỉ rõ ràng, Lư Lương Kiều là người đàn ông vô tâm nhất. Hắn thích cô sao, chẳng qua là yêu thích cái thân thể này thôi.

Nhưng thích bao nhiêu rồi cũng sẽ có lúc thấy chán, nên cô ta phải chiếm được càng nhiều lợi ích càng tốt trước khi chuyện đó xảy ra.

Vẻ mặt cô ta dịu ngoan dựa sát vào lòng hắn: "Anh đang nói cái gì nha, sao em dám dở thủ đoạn gì trước mặt anh?"

Mặt Lư Lương Kiều vô cảm, dùng ngón tay quấn lấy tóc cô ta.

"Tốt nhất là như vậy."

Không khí quá áp lực, cô ta sợ Lư Lương Kiều lại hỏi thêm cái gì, liền chủ động tiến tới hôn hắn. Hắn ta rất nhanh trở tay ôm lấy, đè cô ta trên sô pha.

Một phen mây mưa qua đi, Hà Phỉ dựa lên vai Lư Lương Kiều, ngón tay như có như không vẽ vòng tròn trên ngực hắn.

"Lư tổng, em có thể xin anh một chuyện được không?"

Vừa rồi cô ta rất phối hợp làm Lư Lương Kiều hài lòng, tâm tình không tệ hỏi.

"Chuyện gì?"

"Em nghe nói công ty chúng ta là nhà đầu tư lớn nhất của "Lả lướt". Em muốn vào đoàn phim."

"Lả lướt" là tác phẩm IP chuyển thể từ siêu phẩm ăn khách, hiện là một trong những dự án điện ảnh và truyền hình do công ty họ đầu tư.

"Cái này có thể, hôm nào tôi nói với đạo diễn một tiếng, sắp xếp cho em nữ hai."

Hà Phỉ tiếp tục vẽ vòng tròn: "Nhưng mà em muốn vai nữ chính."

Lư Lương Kiều nắm lấy tay cô ta: "Em muốn vai nữ chính "Lả lướt"?"

"Dạ, không thể sao?"

"Thật sự không được, vai nữ chính công ty đã xác định rồi."

Hà Phỉ đương nhiên biết vai nữ chính đã được chỉ định, hơn nữa lại là Lục Hi Hoà. Mà cũng do nữ chính là cô ta nên Hà Phỉ mới muốn vai chính của bộ phim này.

"Nhưng mà em thực sự thích vai chính của bộ này, em còn nghiền ngẫm nhân vật rất lâu rồi, thật sự không thể sao?"

Cô ta ngẩng đầu hôn cằm hắn, ngón tay vẫn không ngừng trêu chọc.

"Có được không nha?"

Lư Lương Kiều lại bị đốt lửa.

"Việc này tôi không làm chủ một mình được, còn phải thương lượng với các giám đốc khác."

"Hiện tại hội đồng quản trị không phải do anh định đoạt sao? Hơn nữa, anh quyết bọn họ ai dám nói không?"

Hà Phỉ biết Lư Lương Kiều thích nghe cái gì. Qủa nhiên cô ta vừa nói ra lời này, khoé miệng Lư Lương Kiều liền tươi cười.

"Dẻo mồm dẻo miệng."