CÔ ẤY LÀM LOẠN, VÌ TÔI CHO PHÉP!

Chương 82: Chỉnh Bạch Liên Hoa Thì Phải Để Tiểu Bạch Thố

Trên đường về nhà thì Nhược Uyển đã tặng chiếc váy kia cho Diên Ngư, Nhược Uyển biết rõ chiếc váy kia Mục An thiết kế là dựa theo khuôn mặt cũng như dáng vóc của Nhược Uyển, cho nên nếu muốn chiếc váy kia được kết hợp một cách hoàn mỹ... Thì chính là để Nhược Uyển khoác lên người

Nhưng mà ở đây, Nhược Uyển muốn tặng lại cho Diên Ngư, giống như là cô biết Diên Ngư rất yêu thích Mục An, các sản phẩm của Mục An đa số Diên Ngư đều mua không sót bộ sưu tập nào. Nhưng với chiếc váy này, thì thực sự với tài chính hiện tại Diên Ngư không mua nổi. Cho nên, người chị dâu tương lai này liền mua tặng người em dâu tương lai. Sau đó còn nói với Diên Ngư câu.

- Chị mong sau này người để anh ấy có cảm hứng chế tác, là em.

Diên Ngư thực sự rất khâm phục Nhược Uyển, cô chưa bao giờ thể hiện bản thân một cách thái quá, so về tài sản thì đương nhiên Diên gia không thể nào sánh bằng với Tuyệt gia hay Trang gia. Nhưng trước kia, Diên Mỹ thường xuyên tâng bốc bản thân lên, ăn diện toàn đồ hiệu. Riêng Nhược Uyển thì có chút khác, gia thế khủng, năng lực lại tài giỏi, chỗ dựa vững chắc nhưng chỉ khi đi sự kiện quan trọng cô mới diện đồ hiệu hàng tỷ. Còn bình thường thì cũng là những món đồ vài trăm tệ.

Diên Ngư nhận lấy chiếc váy, cô nàng đang tự cho là Nhược Uyển đang nhường lại tình yêu cho mình ấy chứ. Diên Ngư nghĩ như vậy liền có chút tức cười. Cũng đúng thôi, hiện tại rất rõ ràng người cần yêu thương là Diên Ngư cô, chứ không phải đại tiểu thư Trang Nhược Uyển.Bên cạnh Vũ Dương là Lâm Âm, hôm nay Lâm Âm gỡ bỏ hình tượng băng thanh ngọc khiết lúc trước mà Lâm Âm đã dựng nên. Hiện tại, cô khoác trên người một chiếc váy ngắn, màu đen, ôm sát người, để lộ đường cong hoàn hảo. Ngoài ra, cô còn tỏ ra một sự quý phái khi khoác bên ngoài một chiếc khăn lông nhỏ. Chiếc váy cúp ngực để lộ vòng một khá đầy đặn, chân váy thì còn trên đầu gối. Hứa hẹn hôm nay Vũ Tam thiếu sẽ được ăn giấm chua miễn phí

Còn Diên Ngư, cô vừa bước ra thì đã làm Vũ Mục An choáng ngộp. Trước kia, Diên Ngư vẫn giữ hình tượng đơn thuần với sự giản dị, nhưng hôm nay... Diên Ngư lại gợi cảm với chiếc váy do chính bàn tay Vũ Mục An thiết kế. Chiếc váy màu đen, có đính những viên đá quý xung quanh vòng eo... Thứ nhất, là để làm thắt lưng. Thứ hai, là để tôn lên vòng eo mảnh khảnh của Diên Ngư. Chưa dừng lại ở đó, chân váy khá dài, còn xẻ tà lên giữ đùi. Để lộ đôi chân vừa trắng vừa dài miên man. Còn chưa hết, cổ áo được khoét sâu hình chữ V. Còn phía sau dường như là khỏe cả lưng trần trắng nõn. Vũ Mục An nhìn Diên Ngư đang khoác trên người bộ thiết kế của mình mà liền có chút sững sốt. Anh cứ nghĩ, những bộ váy của mình chỉ hợp với Nhược Uyển thôi. Không ngờ, khi Diên Ngư khoác lên, cũng rất cuống hút

Nhưng có ai để ý không? Tất cả đều mặc một màu đen. Rõ ràng hôm nay là bữa tiệc chào mừng nhà thiết kế đại tài Inin vừa du học trở về, nhưng mà cả nhà họ Vũ đều mặc một màu đen. Nó giống như là....

Thôi không nói đâu.

[........................]

Khi đến Hạ gia, Nhược Uyển an ổn được Vũ Dạ Triệt choàng tay ôm eo đi vào. Còn Vũ Dương thì nắm lấy tay bạn gái là Lâm Âm hiên ngang bước vào, riêng Vũ Mục An có chút không muốn để Diên Ngư đi vào lắm.

Diên Ngư nhìn thấy Vũ Mục An chập chờn, liền hỏi

- Anh sao vậy?

- Anh... Không muốn em vào.

- Tại sao vậy?

- Anh....

Mục An không thể nói là anh đang cảm thấy rất khó chịu khi Diên Ngư để lộ quá nhiều thứ như vậy. Nghĩ đến đây, Mục An lập tức cởi áo vest của mình ra, rồi choàng vào Diên Ngư... Sau đó còn tỏ ra vẻ như là bản thân làm rất đúng

- Đêm sẽ lạnh, em khoát vào đi.

- Nhưng em đâu có lạnh?

- Thì một chốc sẽ lạnh. Em cứ khoát đi!

Nói xong, Mục An trầm mặt ôm eo của Diên Ngư, từ từ tiến vào. Khi nhìn thấy mọi người đứng ở phía không xa, Mục An từ từ đi đến. Bỗng chốc, có một thân ảnh màu trắng bay từ đâu đến. Đẩy Diên Ngư sang một bên, hiên ngang choàng tay lên cổ của Mục An nói

Tối hôm đó

Vì Nhược Uyển đang mang thai nên cô không khoác lên người bộ cánh quá nặng nề hay quá ôm sát cơ thể, Nhược Uyển chỉ đơn giản là một chiếc váy màu đen, có viền nhung ở bụng để tránh trường hợp váy ép sát vào bụng. Chân váy cũng chỉ dài qua đầu gối một chút, ngoài ra... Để tránh trục trặc, Nhược Uyển chỉ mang đôi giày cao gót chỉ có 2 centimet.

Còn Vũ Dạ Triệt, Vũ Mục An và Vũ Dương thì lịch lãm với bộ vest đen huyền thoại.

Bên cạnh Vũ Dương là Lâm Âm, hôm nay Lâm Âm gỡ bỏ hình tượng băng thanh ngọc khiết lúc trước mà Lâm Âm đã dựng nên. Hiện tại, cô khoác trên người một chiếc váy ngắn, màu đen, ôm sát người, để lộ đường cong hoàn hảo. Ngoài ra, cô còn tỏ ra một sự quý phái khi khoác bên ngoài một chiếc khăn lông nhỏ. Chiếc váy cúp ngực để lộ vòng một khá đầy đặn, chân váy thì còn trên đầu gối. Hứa hẹn hôm nay Vũ Tam thiếu sẽ được ăn giấm chua miễn phí

Còn Diên Ngư, cô vừa bước ra thì đã làm Vũ Mục An choáng ngộp. Trước kia, Diên Ngư vẫn giữ hình tượng đơn thuần với sự giản dị, nhưng hôm nay... Diên Ngư lại gợi cảm với chiếc váy do chính bàn tay Vũ Mục An thiết kế. Chiếc váy màu đen, có đính những viên đá quý xung quanh vòng eo... Thứ nhất, là để làm thắt lưng. Thứ hai, là để tôn lên vòng eo mảnh khảnh của Diên Ngư. Chưa dừng lại ở đó, chân váy khá dài, còn xẻ tà lên giữ đùi. Để lộ đôi chân vừa trắng vừa dài miên man. Còn chưa hết, cổ áo được khoét sâu hình chữ V. Còn phía sau dường như là khỏe cả lưng trần trắng nõn. Vũ Mục An nhìn Diên Ngư đang khoác trên người bộ thiết kế của mình mà liền có chút sững sốt. Anh cứ nghĩ, những bộ váy của mình chỉ hợp với Nhược Uyển thôi. Không ngờ, khi Diên Ngư khoác lên, cũng rất cuống hút

Nhưng có ai để ý không? Tất cả đều mặc một màu đen. Rõ ràng hôm nay là bữa tiệc chào mừng nhà thiết kế đại tài Inin vừa du học trở về, nhưng mà cả nhà họ Vũ đều mặc một màu đen. Nó giống như là....

Thôi không nói đâu.

[........................]

Khi đến Hạ gia, Nhược Uyển an ổn được Vũ Dạ Triệt choàng tay ôm eo đi vào. Còn Vũ Dương thì nắm lấy tay bạn gái là Lâm Âm hiên ngang bước vào, riêng Vũ Mục An có chút không muốn để Diên Ngư đi vào lắm.

Diên Ngư nhìn thấy Vũ Mục An chập chờn, liền hỏi

- Anh sao vậy?

- Anh... Không muốn em vào.

- Tại sao vậy?

- Anh....

Mục An không thể nói là anh đang cảm thấy rất khó chịu khi Diên Ngư để lộ quá nhiều thứ như vậy. Nghĩ đến đây, Mục An lập tức cởi áo vest của mình ra, rồi choàng vào Diên Ngư... Sau đó còn tỏ ra vẻ như là bản thân làm rất đúng

- Đêm sẽ lạnh, em khoát vào đi.

- Nhưng em đâu có lạnh?

- Thì một chốc sẽ lạnh. Em cứ khoát đi!

Nói xong, Mục An trầm mặt ôm eo của Diên Ngư, từ từ tiến vào. Khi nhìn thấy mọi người đứng ở phía không xa, Mục An từ từ đi đến. Bỗng chốc, có một thân ảnh màu trắng bay từ đâu đến. Đẩy Diên Ngư sang một bên, hiên ngang choàng tay lên cổ của Mục An nói

- Mục An, thật là nhớ anh!

Mục An có chút bài xích với hành động này. Nhìn kĩ một chút, thì ra là Hạ Chi Bảo, nếu như đây là 5 năm trước, thì anh sẽ vui vẻ mỉm cười mà ôm lấy cô ta. Nhưng bây giờ thì không.! Mục An hất tay cô ta ra rồi đi đến bên cạnh Diên Ngư.

- Xin lỗi Chi Bảo, chúng ta không thân thiết như vậy.

- An, anh nói gì vậy? Chúng ta là người yêu của nhau mà?

Diên Ngư sững sốt, quen biết Vũ Mục An lâu như vậy. Tại sao cô lại không biết Vũ Mục An có bạn gái? Chẳng lẽ...

- Chi Bảo, chúng ta chia tay rồi.

Hạ Chi Bảo nghe như vậy, liền ôm lấy cánh tay của Mục An, ra sức làm nũng

- An, em là lo cho sự nghiệp mà. Bây giờ em về rồi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé? Em hứa... Em hứa sẽ không bỏ anh nữa.

- Chi Bảo, chúng ta chia tay rồi, anh cũng không còn yêu em. Em nên tự trọng!

- An, anh vì cô ta đúng không?

Hạ Chi Bảo tức giận chỉ tay vào Diên Ngư. Đôi mắt của Hạ Chi Bảo ngấn nước, cô ta luôn biết điểm yếu của Vũ Mục An chính là nước mắt của phái nữ. Nhưng mà, Hạ Chi Bảo hoàn toàn không thể ngờ được là khi cô ta khóc như vậy, Vũ Mục An cũng chẳng thèm để tâm đến

- Này, Hạ tiểu thư... Cô đừng có đứng mà chỉ trỏ ở đây!

Hạ Chi Bảo quay sang nhìn. Thì ra là cô gái hôm qua hớt tay trên của cô ta và giành lấy chiếc váy cho con nhỏ quê mùa này mặc. Hạ Chi Bảo liếc Nhược Uyển một cái đầy sự căm phẫn. Nhìn thấy được cô ta đang liếc mình, Nhược Uyển liền nói

- Cô liếc tôi sao? Cô có tin tôi móc mắt chó cô ra không!

[........................còn...........................]