Vẻ mặt của Vương Hào Kiệt lúc này muốn bao nhiêu sợ hãi thì sẽ có bấy nhiêu sợ hãi, hai tay bắt đầu run rẩy không thể điều khiển được.

Quả thực Vương Hào Kiệt đối với sự uy hiếp của Hoắc Kỳ Vũ đã sợ đến xanh mặt.

“Tất… Tất nhiên là tôi không thể quên được công lao của ngài rồi, Hoắc thiếu, ngài… Chuyện vừa nãy… Ngài có căn dặn gì không ạ?”

Hoắc Kỳ Vũ hơi mỉm cười, khuôn mặt nhàn nhạt yên tĩnh nhìn Hào Kiệt đang vẫy đuôi trước tầm mắt, mái mới chậc lưỡi đáp lại.

“Là ai?”

Câu hỏi không đầu đuôi, nhưng vào tai của Vương Hào Kiệt như được sáng rõ, hắn ta nhanh chóng cúi gằm mặt xuống tỏ thái độ cung kính mà đáp lại:

“Là người nhà họ Phó, Phó Diệu Nghiên… Hoắc thiếu, thề có trời, tôi vẫn chưa làm gì Đàm tiểu thư… Ngài có thể du di cho tôi một lần này hay không? Ngài cũng biết gần đây tôi đang đến giai đoạn nước rút để tranh chức thị trưởng…”

Hoắc Kỳ Vũ chậc lưỡi, cảm thấy phiền với mấy lời lảm nhảm của hắn ta, sóng mắt hơi giao động, nhìn về khoảng không vô tận rồi mới khua tay.

“Hãy cảm tạ thân già của cha ngươi đã cứu ngươi ngày hôm nay đi.

Nếu còn có chủ ý động đến người con gái ấy cho dù là một lần nào nữa thì đừng trách ta không nể tình.”

Vương Hào Kiệt khi biết bản thân đã được thoát một mạng liền vô cùng nhanh chóng mà cảm tạ anh.

Không chờ đến một phút đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Hoắc Kỳ Vũ nhìn theo bóng người rời đi, hai mắt như có tâm trạng mà sụp xuống.

Trong màu sắc ấm áp của ánh sáng đèn chùm, người đàn ông với vóc người cao thẳng cứ như vậy đứng im không nhúc nhích.

Thật lâu sau anh mới có động tĩnh, đôi môi mỏng hơi hé mở, trong sự im lặng của nhà hàng, giọng nói thủ thỉ vang lên dành cho người nào đó, chẳng qua chỉ có mình anh có thể nghe thấy.

“Lần này cậu nợ tôi một lần.”

Hoắc Kỳ Vũ chậc lưỡi, đi đến cạnh bàn ăn lúc nãy, không nhanh không chậm thu hồi lại máy nghe lén mà chính mình đã cài sẵn từ khi nào.

Nhìn máy nghe lén nhỏ xíu trong tay, anh bất giác nở nụ cười lớn, trong lòng thầm suy nghĩ không biết liệu rằng tên đó có thật sự sẽ làm theo cách đó hay không nữa…

Giả nai ăn thịt hổ à? Cũng khá thú vị ấy chứ…

Đàm Nhu Nhi bị Lâu Vĩnh nhét vào trong chiếc Ferrari của hắn, trên đường đi không thèm nói lời nào ngoài việc vô cùng nghiêm túc nhìn đường, phóng thật nhanh trên đường cao tốc.

Nhìn đoạn đường bên ngoài, cô có thể nhận ra được hắn đang đưa cô về nhà của mình.

Vậy nên cũng không lo lắng gì.

Cả một quãng đường dài, nhưng bầu không khí xung quanh của Lâu Vĩnh lại khá đáng sợ, cô chỉ đành cầm điện thoại xoa xoa vờ như không để ý đến.

Thẳng đến lúc chiếc xe bắt đầu giảm tốc rồi dừng lại ở bên lề đường.

Đàm Nhu Nhi nhìn ra ngoài, căn chung cư của cô cũng đã hiện ra ngay trước mặt, không cần hắn phải xuống giúp đỡ, cô đã nhanh chóng bỏ lại tiếng cảm ơn ngượng ngập rồi lập tức mở cửa bước xuống.

Nhưng độ nhanh của cô không đủ để đối phó với Lâu Vĩnh, lúc cô vừa chân ướt chân ráo đi được hai bước trên con đường vào nhà, bàn tay mềm mại tức khắc bị người phía sau nắm chặt.

Sức lực dùng là không nhỏ, nhưng cũng không muốn làm cô đau nên vừa nắm đã thả ra, sau đó lại nắm lại.

Nom trông vô cùng buồn cười.

Đến mức này, muốn Đàm Nhu Nhi không quay lại cũng khó, bất quá, khi vừa quay đầu, cô không ngờ lại có thể bắt gặp ánh mắt đáng thương như cún con bị bỏ rơi xuất hiện trong đôi mắt xanh lục kia.

Càng làm cho cô bất ngờ hơn chính là… Người đàn ông này sau đó còn mở miệng làm nũng?

“Em biết anh tức giận, vậy tại sao không dỗ anh?”

Đàm Nhu Nhi phì cười, cô nên nói sao đây? Nói rằng bộ dạng kia của hắn rất dọa người, cô không dám động vào hay sao? Nói như vậy có phải sẽ làm hắn càng thêm tức giận hay không?

Trong lúc đại não đang bận suy nghĩ, thân thể lại bị trọng lực thân trên của nam nhân đè phía bên vai.

Lâu Vĩnh hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt hãm sâu vào sau gáy Đàm Nhu Nhi, cảm thụ mùi hương tươi mát của phấn hoa đọng lại sau lớp tóc mềm.

Môi mỏng mấp máy vài chữ.

“Buổi sáng em có thể nhờ anh giúp mà… Anh đã mang cho em nhiều cơ hội như vậy, vì sao lại không để anh giúp? Nếu như không phải chính miệng Mạn Mạn thề thốt với anh rằng em có tình cảm với anh thì anh không biết có thể giữ nổi tâm tính của mình để tiếp tục theo đuổi em nữa… Nhu Nhi, anh đang bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không phải vì bị người ngoài chen vào, mà sợ rằng em thật sự đem anh trở thành người anh trai tốt của em… Nếu chuyện này có thật thì anh sẽ điên mất…”

Đàm Nhu Nhi bị lời bộc bạch này của Lâu Vĩnh mà sững người, trong một giây không biết nên trả lời hắn như thế nào.

Nhưng khi cảm nhận được sức nặng đè lên vai mình ngày càng lớn, cô bỗng có cảm giác không ổn lắm.

Đưa hai tay cố định đầu hắn lại, sau đó là nhỏ giọng hỏi.

“Anh say rồi sao, Lâu Vĩnh, anh chỉ mới uống một ly… Nếu không uống được thì phải nói với em chứ? Như vậy lúc nãy còn vượt đèn đỏ, đi xe với tốc độ cao? Anh… Anh chán sống rồi à?”

Lâu Vĩnh mím môi không đáp, đầu càng vùi vào cổ của cô sâu hơn.

Mãi một lúc sau mới cất tiếng đáp lại

“Anh không say… Trong rượu có thuốc kích thích làm tăng cảm nhận giác quan lên nhiều lần… Anh là bị thuốc khống chế.”

“Sao anh…” - Lai có thể biết…

Lời còn chưa nói xong, cơ thể Lâu Vĩnh đã dần kiệt sức, Đàm Nhu Nhi chỉ đành đưa hắn vào nhà nghỉ tạm, dù sao thì nhà chỉ có mình cô, hẳn cũng không có gì bất tiện..