Chạy trời không khỏi nắng.

Còn nghĩ rằng hôm nay của cô đã có thể thoát khỏi tầm mắt của Đàm Ôn Tường, lại không ngờ rằng bản thân đã đánh giá thấp khả năng ẩn nhẫn của ông ta.

Nguyên cả một ngày dài cô đều không nhìn thấy dù chỉ là bóng dáng lấp ló nào xuất hiện xung quanh khu vực của mình.

Vào thời điểm cô đã dần rủ bỏ xuống sự cảnh giác đóng cửa hàng ra về thì Đàm Ôn Tường lại xuất hiện, bên cạnh còn mang theo không ít vệ sĩ.

Khuôn mặt của Đàm Ôn Tường đã bị thời gian bào mòn đi không ít, riêng đôi mắt xếch của ông ta dường như được thời gian tô điểm hơn nhiều so với những năm kia, càng ngày càng sắc bén dọa người.

Ông ta bước ra khỏi xe ô tô, đối diện với tầm mắt của đứa con gái, trưng ra nụ cười lãnh đạm.

“Đàm Nhu Nhi, thật không ngờ mấy năm cha không để ý, con đã tự dựng lên cho mình một cửa hàng không nhỏ nhỉ? Con ấy, cũng thật bận bịu, đến mứa ta đến nhà chờ con rất lâu nhưng vẫn không thấy con đâu.”

Đàm Nhu Nhi nhìn một đám người vây xung quanh Đàm Ôn Tường, tình thế ép buộc bản thân cô phải cong lên nụ cười không mấy vui vẻ, đôi mắt đen trong vắt kia hiện ra ý hối lỗi.

“Cha, con cũng không ngờ hôm nay lại đông khách đến vậy.

Con còn định gọi cho cha để cáo lỗi nhưng lúc cầm tới thì điện thoại hết pin…”

Đàm Ôn Tường nheo mắt rõ không hài lòng, bất quá vẫn thả cho cô nụ cười hiền hòa đáp lại.

“Vậy sao? Là cha suy nghĩ không thấu đáo, đã trách nhầm con rồi.

Vậy mà ban đầu ta còn tưởng rằng con đang muốn trốn khỏi cuộc gặp gỡ ngày hôm nay đấy.”

“Không… Không sao… Chuyện này thật ra cũng đâu phải lỗi của cha… Hơn cả, cha là người rõ nhất chuyện con sẽ không trốn mà, không phải sao ạ?” - Đàm Nhu Nhi bị nụ cười kia dọa sợ, trong tích tắc không biết phải đối đáp như thế nào.

Đàm Ôn Tường nghe được đáp án của con gái, đuôi lông mày hơi nhướng lên, trên môi vẫn giữ nụ cười bình thản.

“Quả thật con không dám thật, vậy bây giờ con định đi chứ? Con gái,cha cũng đã cất công đến tận nơi này để đón con rồi, nếu con nói không thì thật khiến ta khó xử mà.”

Phía sau nét nhu hòa đang hiện hữu trên khuôn mặt kia chắc chắn không phải là điều gì tốt đẹp.

Bất quá, với tình cảnh hiện tại, trước mắt Nhu Nhi có thể tin chắc rằng bản thân sẽ không thoát khỏi cuộc xem mắt kia.

Nếu không thể tránh thì chỉ có thể thuận theo mà thôi.

Tất nhiên, Đàm Nhu Nhi cũng không phải là người đơn giản nghe lời như vậy.

Song ngoài mặt cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp lời của ông.

“Làm sao con có thể khiến cha khó xử được chứ.

Vậy chúng ta đi ngay bây giờ luôn hay sao?”

Dưới ánh nến vàng lung linh thơ mộng, nam nhân với đôi mắt hoa đào hơi nghiêng qua một bên, chân gác lên mặt bàn, vẻ mặt ngả ngớn hỏi người bên cạnh.

“Làm cách nào tôi có thể tin tưởng cô?”

Người bên cạnh khẽ cười, phát ra âm thanh mềm nhẹ dễ dàng làm người khác siêu lòng, cô ta đi tới, bộ đồ màu đỏ bó sát vừa tôn lên dáng người đậm đà, vừa làm rõ làn da trắng nõn.

Nhẹ nhàng thả tấm ảnh xuống dưới mặt bàn, ngay chỗ tên nam nhân kia đang đặt chân, người phụ nữ ấy chậc lưỡi câu mồi:

“Vương Hào Kiệt, cùng là người thương trường như nhau, tôi biết anh đang phân vân về vấn đề gì.

Chẳng qua, chuyện này là đôi bên cùng có lợi, mồi anh nhận được còn thơm hơn mấy bông hoa dại anh nuôi ngoài cửa đấy.”

Từng tiếng lộc cộc phát ra từ đôi giày cao gót khi va chạm với nền nhà lạnh lẽo như muốn đánh tỉnh người đang mê muội không rõ, nữ nhân yêu kiều bước đến, đầu ngón tay thon dài vươn ra chạm nhẹ vào má Vương Hào Kiệt.

Xúc cảm mềm mại khiến hắn ta không nhịn được mà cong môi, vươn tay cầm tới tấm ảnh có mặt người.

Giọng điệu so với ban nãy cũng đã hòa hoãn hơn rất nhiều, dường như rất vừa lòng với tấm ảnh kia.

“Xinh đẹp như vậy? Nhiều năm không để ý, con bé kia lớn lên cũng thật ổn…”

“Vậy ý của anh là sao?”

Vương Hào Kiệt hơi mé môi, ánh mắt có phần dò la nhìn về phía người phụ nữ, nhìn lâu đến mức người kia tỏ ra thái độ thiếu kiên nhẫn thì mới cất tiếng.

“Phó tiểu thư, có chuyện này tôi không hiểu, con bé trong ảnh này có gì mà lại có thể đe dọa đến cô chứ, không tiếc giúp tôi đạt được như vậy?”

Phó Diệu Nghiên nghe vậy liền bật cười, nụ cười cao lãnh đi kèm với ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Hào Kiệt, ngón tay thon dài cô ta đặt trên mặt hắn đã thu hồi từ lúc nào.

“Sao vậy, hôm nay anh còn có nhã hứng để quan tâm vấn đề nữ nhân tình trường nữa ư?”

“Nếu như đó là chuyện của Phó Diệu Nhiên thì Vương Hào Kiệt này tất nhiên là quan tâm rồi.” - Vừa nói, hắn ta vừa trưng ra nụ cười ngả ngớn khiến người đối diện nổi da gà.

Phó Diệu Nghiên chậc lưỡi không đáp, nhưng qua câu nói kia cô ta có thể khẳng định được Vương Hào Kiệt chắc chắn sẽ hợp tác với mình.

Nếu mục đích đã hoàn thành, Phó Diệu Nghiên cũng không muốn cùng tên đàn ông này dây dưa thêm giây nào.

Kế tiếp đó chính là lựa lời nói dối để rời khỏi hiện trường là được.

Mà ở diễn biến khác, Đàm Ôn Tường cùng với Đàm Nhu Nhi dựa vào tốc độ của chiếc BMW, chẳng mấy chốc đã đến điểm hẹn.

Vừa tiến ra khỏi xe, ánh mắt của Nhu Nhi nhanh chóng nhìn thấy thân ảnh khá quen thuộc bước ra từ thang máy đằng xa, bất quá cô cũng không phải người hay có tính tò mò nên trực tiếp bỏ qua cảm giác trong lòng.

Đôi chân thoăn thoắt lập tức theo gót chân của Đàm Ôn Tường mà bước theo.

Đàm Nhu Nhi hoàn toàn không biết rằng, ở phía xa vẫn luôn có người đang dõi theo cô nàng, sâu trong đôi mắt là sắc thái phức tạp.

Thật lâu sau đó cũng không rời khỏi chỗ ngồi của mình..