Cuộc phẫu thuật của Yến Phi Phi được tiến hành, thành công mỹ mãn.

Sau khi tỉnh dậy, Yến Phi Phi cũng không nghĩ mình được cứu sống.

Nghiêm Thừa Thành thì vui mừng không biết nói gì ngoài lời cảm ơn và xin lỗi với Dạ Nhi Nhi.

Dạ Nhi Nhi chỉ cười, cô đi đến, nắm lấy tay cả hai.

Cô nhìn Nghiêm Thừa Thành.

" Tôi từng nói rằng, sau khi cô ấy được cứu sống, anh vẫn nợ tôi lần này đúng nhỉ?."

" Đúng vậy." Nghiêm Thừa Thành đáp.

" Vậy lần này tôi muốn anh trả ơn tôi bằng cách..."

" Hãy yêu cô ấy đúng cách, hãy cùng cô ấy đi đến cuối cuộc đời."

Dạ Nhi Nhi đặt tay Nghiêm Thừa Thành lên tay Yến Phi Phi, mỉm cười nhìn cả hai.

Yến Phi Phi và Nghiêm Thừa Thành nhìn cô, Dạ Nhi Nhi xoay người, đi đến chỗ Đông Tâm.

Cả bốn nhìn nhau, chỉ nở nụ cười vui vẻ trên gương mặt.

Đến đây thôi, mọi chuyện phía sau cô thật sự không giúp được ai nữa.

Giả Phiên Phiên ngồi một góc trong phòng, cô nhìn căn phòng tối om, đâu cũng chỉ là bóng tối, cô cũng không biết mình nhìn gì nữa.

Từ khi được Uông Thất đưa về từ bệnh viện, anh không nói một câu nào với cô, chỉ còng cô một chỗ, không cho cô ra khỏi phòng.

Cứ giam giữ cô ngồi một góc như vậy.

Cạch

Cánh cửa được đẩy ra, Uông Thất đưa tay nhấn công tắc bật đèn lên. Ánh sáng rất nhanh bao phủ cả căn phòng, do ngồi trong tối lâu, không thích ứng kịp Giả Phiên Phiên liền nhắm mắt lại.

Uông Thất đi đến, cúi xuống, ôm lấy Giả Phiên Phiên.

" Anh xin lỗi." Uông Thất lên tiếng.

" Thất..." Giả Phiên Phiên bất ngờ.

" Bên bệnh viện báo Yến Phi Phi đã được người khác cứu lấy, cô ấy đã phẫu thuật thành công rồi..."

" Em không cần cứu ai nữa, em chỉ cần ở bên cạnh anh..."

" Được không?."

Uông Thất đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt cô. Từ cái hôm cô trả lời với anh, cô không cần sống nữa...anh thật sự rất giận.

Sau đó anh đưa cô về nhà, sợ rằng cô bỏ mình đi, mới giam giữ cô thế này, cũng vì sợ bản thân mất kiểm soát nên cố làm ngơ cô, để bản thân đến khi nào bình tĩnh hơn.

Uông Thất đưa tay bỏ còng chân bên dưới ra, anh khẽ ôm cô lên giường, đặt Giả Phiên Phiên ngồi xuống.

" Anh xin lỗi."

Anh cúi xuống, xoa xoa cổ chân bị chiếc còng sắt làm cho bị thương.

" Thất..."

" Phiên Phiên...em có đồng ý bắt đầu lại với anh không?."

" Anh thật sự phát hiện ra..."

" Bản thân đã yêu từ lúc nào không hay biết rồi."

...

Dạ Nhi Nhi cùng Đông Tâm rời khỏi bệnh viện sau khi thăm Yến Phi Phi.

" Em ở đây đợi anh, anh đi lấy xe." Đông Tâm bảo.

Dạ Nhi Nhi gật đầu, đứng nép một bên đợi anh.

Lúc này...

Một cô gái trong bộ dạng người không ra người. Đầu tóc bù xù, bộ quần áo trên người cũng không đẹp đẽ mấy, cô gái đó tiến đến chỗ Dạ Nhi Nhi.

Nhìn thấy cô gái ấy, cô nhăn mặt một chút, liền hỏi thăm:" Này...cô có cần giúp gì không?."

Cô gái đó ngẩn đầu lên, nhìn Dạ Nhi Nhi, mái tóc dài rối tung đã che hết gương mặt cô ta..

Nhưng mà..

" Chết đi...chết đi...Dạ Nhi Nhi..."

Lợi Dung Nghi kích động lao đến, rút trong túi ra sẵn một con dao.

Dạ Nhi Nhi mở to mắt, cô chưa kịp phản ứng gì thì...

Phập

Lợi Dung Nghi đâm thẳng con dao vào bụng của Dạ Nhi Nhi, ánh mắt thật sự man rợ.

Dạ Nhi Nhi một tay ôm lấy chỗ đâm, cố gắng dùng sức đẩy Lợi Dung Nghi ngã xuống.

" Hự..."

Cô nhăn mặt, cố gắng giữ lấy con dao trên tay, nếu như rút ra...

E rằng cô sẽ mất rất nhiều máu...

" Chết đi...mày phải chết đi...mày chết đi...con khốn..."

Lợi Dung Nghi không ngừng nhìn Dạ Nhi Nhi mà quát lớn, miệng cũng không ngừng chửi rủa thậm tệ.

Dạ Nhi Nhi cố gắng đứng vững, nhưng mà..

Máu càng ngày chảy càng nhiều, cô không chịu được nữa...cả người đều ngã xuống.

Lợi Dung Nghi nhìn thấy Dạ Nhi Nhi đã ngã xuống, chống tay ngồi dậy, đi đến rút thẳng con dao ra khỏi bụng Dạ Nhi Nhi.

Cô ta cầm con dao đầy máu trên tay, bước chân chập choạng tiến đi..

Đông Tâm lúc này đã lấy xe đi đến, xuống xe tìm cô thì...

Nhìn thấy Dạ Nhi Nhi nằm trên đất...cả người chỉ toàn máu..

" Nhi...Nhi..Nhi..."

Anh vội lao đến, ôm lấy cô lên.

" Dao...máu.."

Anh bàng hoàng, nhanh chân bế lấy cô trên tay chạy qua đường...lao thẳng vào bệnh viện vừa đi ra lúc nãy.

" Nhi...Nhi..."

" Đừng dọa anh...Nhi..."