" Tâm."

Dạ Nhi Nhi đứng gần đó đi đến, cô nhìn anh hỏi.

" Ai vậy anh?." Cô hỏi..

Đông Tâm bất ngờ, sao cô lại ở đây? Không phải anh bảo sẽ đến đón cô sao?

Anh vội nhanh chân đi đến, tay ôm lấy eo của Dạ Nhi Nhi.

" Anh xin lỗi."

Có lẽ cảnh lúc nãy cô đã nhìn thấy rồi. Anh thật sự không muốn để cô gái kia ôm lấy mình.

" Ai vậy anh?." Dạ Nhi Nhi nhìn anh hỏi.

" Anh không biết." Đông Tâm đáp.

Anh phải thừa nhận, những cô gái gần mình, anh đều không chú ý đến, chỉ để ý mỗi Dạ Nhi Nhi của anh thôi.

Yến Phi Phi đứng nhìn anh và Dạ Nhi Nhi, trong lòng đau thắt lại, anh...thật sự không nhớ cô sao?

Yến Phi Phi tiến đến vài  bước chỗ Đông Tâm,anh nhìn thấy, liền kéo Dạ Nhi Nhi ra sau lưng mình..

Anh cảm thấy thật đau đầu. Vừa dẹp loạn Lợi Dung Nghi cách đây không lâu, bây giờ đến một cô gái từ trên trời rơi xuống.

" Tâm, là em đây, là Yến Phi Phi đây." Yến Phi Phi khó nhọc bảo.

" Yến Phi Phi? Xin lỗi, tôi không quen cô." Đông Tâm cau mày đáp.

Dạ Nhi Nhi đứng đằng sau, ánh mắt dò xét đang nhìn cô gái đó.

Yến Phi Phi đơ người ra, lòng ngực đau thắt, ôm lấy bản thân, cả người liền bất ngờ ngã xuống.

Đông Tâm và Dạ Nhi Nhi bất ngờ, thư ký nhìn anh.

" Sếp..."

" Mau đến đỡ cô ấy." Dạ Nhi Nhi lên tiếng.

Thư ký gật đầu, chạy đến đỡ lấy Yến Phi Phi lên.

" Thuốc...thuốc...trong túi..."

Yến Phi Phi khó nhọc bảo.

Thư ký loạng choạng, tay tìm thuốc trong túi áo của Yến Phi Phi, nhìn thấy lọ thuốc. Vội đổ ra tay, đưa lên miệng cho Yến Phi Phi.

Dạ Nhi Nhi tiến lên, biểu hiện này là..

Bị bệnh tim?

" Tâm, gọi cấp cứu đi." Cô quay đầu nhìn anh.

Đông Tâm nhìn cô.

" Cô gái đó bị bệnh tim." Cô nhìn anh bảo.

Mặc dù chẳng hiểu sự tình gì, nhưng cứu người vẫn là quan trọng nhất.

Đông Tâm liền nghe theo anh, liền lấy điện thoại gọi cấp cứu gấp.

Đằng xa, một chiếc xe, bên trong, hai vệ sĩ nhìn cảnh tượng trước mắt.

" Thiếu gia, Yến Phi Phi chạy đến Đông thị."

" Cô ta còn đang phát bệnh."

[ Bắt cô ta về ]

...

Bệnh viện.

Yến Phi Phi được đưa đến bệnh viện, Đông Tâm và Dạ Nhi Nhi cũng đi cùng.

Cuối cùng cô gái kì lạ này không sao nữa, nên cả hai cũng rời đi.

Thật ra Đông Tâm không muốn cho cô gần với những người kì lạ như vậy.

Chẳng biết tốt lành gì hay không, nhưng anh không muốn có chuyện xấu xảy ra với Dạ Nhi Nhi.

" Anh xin lỗi, chuyện thử váy cưới hôm nay..." Đông Tâm nhìn cô..

" Không sao, anh đừng lo." Cô mỉm cười.

" Cô gái đó..." Cô nhìn anh.

" Anh thật sự không nhớ mình có quen biết cô ta."

Dạ Nhi Nhi lắc đầu, anh dĩ nhiên không quen không biết. Bởi vì tính tình anh, làm gì để ý chứ.

Nhưng cô gái đó chắc chắn biết anh.

" Em nghĩ...cô gái đó biết rõ anh."

...

Bệnh viện.

Yến Phi Phi tỉnh dậy phát hiện bản thân trong bệnh viện, liền hoảng hốt tỉnh dậy.

Cô phải đi, nếu ở lại sẽ bị tóm lại.

Yến Phi Phi nhanh chân xuống giường, vừa mở cửa ra thì thấy...

Nghiêm Thừa Thành đi vào.

" Muốn đi đâu?." Nghiêm Thừa Thành nắm chặt tay Yến Phi Phi, ánh mắt đầy nổi giận nhìn cô.

Yến Phi Phi bị Nghiêm Thừa Thành nắm lấy, cô biết rồi..

Cô không còn cơ hội cầu cứu Đông Tâm nữa rồi.

" Cô tính chạy đi đâu?."

" Số tiền ba cô nợ tôi, cô phải thay ông ta trả đó."

Nghiêm Thừa Thành nói xong, vung tay một cái liền làm Yến Phi Phi ngã đùng ra.

" Từ lúc ba cô mượn tiền tôi, cô khẳng định là người của Nghiêm Thừa Thàng này, có chết cũng làm ma của nhà họ Nghiêm."

" Đưa cô ta về Nghiêm gia."

Nghiêm Thừa Thành quay lưng bảo.

" Vâng."

Hai tên vệ sĩ tiến đến, mỗi tên một bên, giữ chặt Yến Phi Phi.

Yến Phi Phi biết...bản thân về đến Nghiêm gia..

Sợ không thấy mặt trời ngày mai nữa rồi.

...

Đông Tâm đang ở cùng Dạ Nhi Nhi, nhận được điện thoại của bệnh viện bảo rằng cô gái lúc sáng đưa đến đã bị đưa đi.

Anh cũng không có hứng quan tâm lắm, không đáp không rằng gì chỉ tắt máy trong im lặng.

" Sao vậy?." Dạ Nhi Nhi hỏi.

" Không có gì. Bệnh viện báo cô gái lúc sáng được đưa đi thôi." Anh xoa đầu cô bảo.

" Đưa đi?." Dạ Nhi Nhi nhăn mặt.

" Ai đưa đi chứ?."

" Bên bệnh viện không nói, chắc là người nhà của cô gái đó." Đông Tâm ôm lấy cô nằm xuống bảo.

Dạ Nhi Nhi nằm trong lòng, có chút dè chừng.

Không hiểu sao...cô cảm thấy lo lắng gì đó.

...

Lợi Dung Nghi sau khi bị đích thân Dạ Phong Lệ và Bạch Doãn Chy dạy cho bài học liền sợ hãi. Đông Phương cũng ra mặt, Lợi gia liền không dám quá đáng lấn tới.

Lợi lão gia sợ hai gia đình ép chết cơ ngơi của mình, nên liền giữ chặt hành động của Lợi Dung Nghi, không để đứa con gái này đi tìm Dạ Nhi Nhi gây chuyện gì nữa.

Lợi Dung Nghi nhiều lần làm loạn, cuối cùng bị Lợi lão gia không thương tình nhốt thẳng cô ta vào tầng hầm, mặc cho Lợi phu nhân cầu xin.

Cuối cùng một thời gian, Lợi Dung Nghi tự phát điên, người không ra người nữa rồi.

Lợi gia loạn rồi.

Cũng từ hôm đó, Lợi Uất Chi chẳng hề trở về Lợi gia, cô chỉ ở căn hộ của bản thân mình.

Lâu lâu có Dạ Kỷ Thành đến hỏi thăm, người cô từng gọi là ba cũng không dám đến phiền cô, bởi vì Dạ Kỷ Thành đã cho người bảo vệ cô âm thầm.

Cũng đã cảnh cáo nhẹ Lợi lão gia.

Dạ gia rất có quyền có thế, ông ta cũng không dám chơi xỏ, đẩy con gái mình lên giường với Dạ Kỷ Thành.

" Kỷ Thành?."

Lợi Uất Chi vừa mở cửa đã nhìn thấy Dạ Kỷ Thành đứng trước mắt.

Dạ Kỷ Thành nhìn thấy Lợi Uất Chi, liền lao đến ôm lấy cô.

Hai tháng nay, mối quan hệ của cả hai cũng tốt hơn rồi.

Càng ngày càng...

" Kỷ Thành?."

" Đứng im, tôi muốn ôm em."

" Hôm nay tôi rất mệt, tôi muốn nạp năng lượng một chút."