" Bọn em chỉ là bạn, thì em nói là bạn." Dạ Nhi Nhi cãi lại.

Ủa mà khoan đã...

Sao anh biết cô đang đi cùng Uông Thất?

Anh theo dõi cô? Không đúng, Đông Tâm không bao giờ làm vậy, cô rất hiểu anh, anh cũng vậy, làm gì có trò cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô chứ.

Có gì đó không ổn.

" Khoan đã, sao anh biết em đi cùng Uông Thất?." Cô hỏi.

[ Anh...]

Dạ Nhi Nhi cảm thấy nghi ngờ, cô cau mày, cầm máy đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào đó đang ngồi đấy đợi mình. Dạ Nhi Nhi hỏi:" Anh có nhận thêm tin nhắn nào không?."

[ Không.]

" Vậy sao, chút nữa em sẽ nói rõ mọi chuyện, em cúp máy trước."

Nói xong, cô tắt máy. Ngẩn cao mặt đi đến bàn của Lợi Dung Nghi đang ngồi đó.

Rầm

Dạ Nhi Nhi đưa tay đập bàn, nhìn Lợi Dung Nghi:" Lợi tiểu thư, cô tắm nước cam chưa đủ?."

" Muốn tắm cà phê lần nữa à?." Dạ Nhi Nhi nhìn Lợi Dung Nghi, ánh mắt đầy sát khí nhìn cô ta.

Khỏi hỏi cũng biết Lợi Dung Nghi là người báo cho Đông Tâm chuyện cô đi cùng Uông Thất, không chừng đã chụp lén rồi không nên.

Lợi Dung Nghi bị ánh mắt của Dạ Nhi Nhi dọa cho sợ, cả hai tay đều run đến nỗi không cầm vững li nước trên tay.

" Cô...cô nói gì vậy? Tôi không hiểu?." Lợi Dung Nghi bắt đầu tìm cớ mà chối.

Nhưng nét mắt sợ hãi của cô ta biểu hiện rõ.

Dạ Nhi Nhi bây giờ không giống bình thường, cả người đều toát lên vẻ đáng sợ, Uông Thất ngồi đó đứng dậy đi đến cùng cảm thấy được.

" Ô, vậy sao? " Dạ Nhi Nhi cô mỉm cười, nhìn Lợi Dung Nghi.

" Vậy cho tôi hỏi sao Lợi tiểu thư lại ở đây?." Cô hỏi.

" Tôi..tôi đi uống cà phê." Lợi Dung Nghi đáp.

" Uống cà phê?."

" Tôi cứ nghĩ cô lại muốn tôi tắm một lần cà phê nữa." Dạ Nhi Nhi nhìn thẳng Lợi Dung Nghi bảo.

" Lợi tiểu thư, cô nên biết điều một chút, đừng có xen vào giữa tôi và anh Tâm."

" Nếu không, cô sẽ giống như này này."

Dạ Nhi Nhi cầm ly nước lên, thả một cái rơi xuống đất.

Xoảng

Tiếng đổ vỡ vang lên, Dạ Nhi Nhi chỉ tay xuống những mảnh vỡ của ly.

" Sẽ giống như này này, cũng sẽ là kết cục của cô."

Nói xong, Dạ Nhi Nhi quay đầu, nhìn thấy Uông Thất đang đứng gần mình, cô có chút ngại ngùng.

Uông Thất đưa túi xách cho cô, dịu dàng bảo:" Anh thanh toán rồi, chúng ta đi thôi."

...

Sau khi nói lời tạm biệt Uông Thất và xin lỗi chuyện hôm nay, Dạ Nhi Nhi lái xe về nhà.

Cô về đến đã đi tắm ngay, cũng không gọi liền cho Đông Tâm.

Lúc đi ra thì mới biết điện thoại đã hết pin rồi.

Cô đành đi cắm sạc, bản thân thì tiến đến bàn làm việc xử lý công việc.

Dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn phải tỉnh táo để giải quyết.

Cô không phải luôn ỷ vào Đông Tâm. Lợi Dung Nghi trước giờ đầy mưu mô, cô ta nếu không có được Đông Tâm sẽ không bỏ qua.

Cô cũng không thể để cô ta cướp mất Đông Tâm của cô.

Anh là của cô!

...

Đông Tâm ngồi đợi cuộc gọi của cô, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh cảm thấy lo quá..

Tìm hiểu một chút anh mới biết người gửi đến cho anh những tấm ảnh đó là Lợi Dung Nghi.

Có lẽ cô ta bị phát hiện rồi.

" Đừng bảo em ấy đã ra tay xử Lợi Dung Nghi?." Đông Tâm tự hỏi, cuối cùng không chịu được đành phải gọi cô.

...

Dạ Kỷ Thành lúc này đẩy cửa đi vào, đã thấy Dạ Nhi Nhi ngủ gật trên bàn rồi.

Điện thoại lúc này cũng không ngừng rung lên, Dạ Kỷ Thành nhẹ nhàng đi đến, rút dây sạc ra khỏi điện thoại rồi ra ngoài nghe máy.

" Alo em là Kỷ Thành đây."

[ Kỷ Thành?.]

" Chị ấy ngủ quên mất rồi." Dạ Kỷ Thành đáp.

[ Vậy sao? Vậy có chuyện gì xảy ra không?.]

" Không có, em thấy chị ấy ra ngoài. Sau đó trở về tâm tình có vẻ rất tốt." Dạ Kỷ Thành ngây ngô đáp.

[ Thật sự không có chuyện gì sao...]

" Thật đó. Mà...anh đang nói chuyện gì?." Dạ Kỷ Thành ngơ ra.

Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì là chuyện gì mới được?

[ Không, không có gì đâu. Sáng mai em bảo cô ấy gọi lại cho anh.]

Nói xong, Đông Tâm cúp máy ngang.

Dạ Kỷ Thành ngáo ngơ nhìn màng hình.

Tắt rồi?

" Sao lần nào cũng tắt ngang như vậy chứ?."

...

Dạ Kỷ Thành chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Cuối cùng đến tâm tình của cậu tốt không nỗi, đành đến bar giải sầu.

" Quản lý, cô gái đó ngày nào cũng đến đây uống như thế." Nhân viên đứng nhìn quản lý bảo.

" Nghe nói hôm trước mới đến bệnh viện vì do uống nhiều rượu đấy."

Dạ Kỷ Thành đang ngồi ở quầy nghe thấy, cậu tò mò nhìn về hướng nhân viên nói cô gái nào đó.

Cậu quay sang nhìn, ôi trời...

Người nhân viên nói là Lợi Uất Chi?

Cô đang say bí tỉ, cầm ly rượu cũng không vững nhưng lại không ngừng uống.

" Muốn chết hay gì không biết..."

Dạ Kỷ Thành lẩm bẩm, cậu đi đến chỗ Lợi Uất Chi.

" Này."

Cậu đưa tay ra, giật lấy ly rượu trên tay Lợi Uất Chi.

" Cô muốn chết sao?." Dạ Kỷ Thành thốt lên, bỏ ly rượu sang một bên, vội đỡ lấy Lợi Uất Chi đang không ngồi vững ở đó.

Lợi Uất Chi dựa vào lòng Dạ Kỷ Thành, không ngừng lắc đầu.

" Uống...Uống.." Lợi Uất Chi lẩm bẩm.

" Uống cái đầu nhà cô." Dạ Kỷ Thành đưa tay vuốt nhẹ lưng cô, quát lớn.

Cô không ngừng lắc đầu, lúc này đẩy cậu ra, lại đưa tay quơ quơ vòng vòng như kẻ điên.

" Uống...phải uống..."

" Không được uống."

Dạ Kỷ Thành nhanh tay ngăn Lợi Uất Chi lại.

" Cô bị điên rồi." Dạ Kỷ Thành tức giận,cậu vác cô lên vai, đi thẳng ra quán bar.

Lợi Uất Chi nằm trên vai Dạ Kỷ Thành, cả người liền khó chịu, bụng lúc này truyền đến cảm giác đau đớn.

" Đau..."

" Đau quá..."

Cô thốt lên, Dạ Kỷ Thành liền dừng chân, bỏ cô xuống.

Lợi Uất Chi liền đưa tay ôm bụng, không ngừng nhăn mặt.

" Đau...đau quá..."