Chương 5: Chuyện cũ

Trên đường trở về, Đường Chi Hạ bất giác nhớ lại những chuyện cũ. Tại sao có một số việc, người đứng im cũng chịu đắng cay? Vì phạm sai lầm gì mà bị tước mất hạnh phúc? Mẹ và chị tốt vậy mà...

Năm ấy Mục gia và Đường gia liên hôn, Mục Trình Hòa rất thích Đường Khiết, dù sao Đường Khiết cũng là mỹ nhân nổi danh Tấn Thành. Hai người sau khi kết hôn dọn ra ở riêng, năm đầu sinh con gái lớn, lấy tên Mục SSnh. Lần đầu sinh con thân thể Đường Khiết yếu đi rất nhiều, đến năm thứ sáu họ kết hôn, bà lại sinh một đứa con gái, lấy tên Mục Tiêu.

Sau này Đường Khiết một lòng với chồng và hai con. Đến khi Mục Tiêu sáu tuổi, Đường Khiết biết được Mục Trình Hòa có tình nhân bên ngoài, còn có đứa con gái riêng, sinh sau Mục Tiêu non nửa năm.

Đường Khiết không cãi nhau, im lặng đưa đơn ly hôn cho Mục Trình Hòa, ông không đồng ý. Ban đêm, bà tự sát.

Là Mục Sênh phát hiện ra.

Đường Khiết được cấp cứu kịp thời, Mục Trình Hòa đến thăm bà, bà cũng không nói lời nào.

Nước mắt Mục Trình Hòa chảy xuống, quỳ bên mép giường cầu xin bà tha thứ: "Anh biết sai rồi, Khiết Khiết, chúng ta còn có hai đứa con gái, chúng ta một nhà hạnh phúc, chúng ta. . ." Bốn chữ sau ông không nói lên lời. Là Mục Trình Hòa không yêu Đường Khiết? Đường nhiên yêu! Nhưng ông không thoát được dụ hoặc.

Đường Khiết không để ý đến ông, bà đối với đàn ông đã quá tuyệt vọng. bà cắn môi, không muốn nhìn hắn một lần nữa.

Mục Trình Hòa biết bà không tha thứ cho mình, cũng biết nàng muốn bỏ mạng, ông thỏa hiệp: "Khiết Khiết, anh đồng ý ly hôn."

Đường Khiết rốt cục cũng mở miệng: "Tôi sẽ đưa Sênh Sênh và Tiêu Tiêu đi."

"Không được." Ông muốn giữ lại con, vì vậy họ mới không cắt đứt liên lạc.

Khóe miệng Đường Khiết khô khốc, trong mắt không còn một tia sáng: "Ông đã có con gái, về sau. . ." Về sau sẽ có thêm vài đứa nữa.

Mục Trình Hòa cầm tay bà: "Tiêu Tiêu sẽ đi cùng em." Tiêu Tiêu còn nhỏ, không thể rời xa mẹ.

Đường Khiết trong mắt tràn đầy nước, tới bây giờ bà mới khóc.

Mục Trình Hòa mặt đầy hối hận: "Khiết Khiết, sau này anh sẽ không có đứa con nào nữa."

Đường Khiết nhìn ra cửa sổ, những lời này không liên quan đến bà. Bà không lỡ rời xa Sênh Sênh.

Mục Sênh khi đó mười hai tuổi, đã đến độ tuổi biết suy nghĩ một số chuyện. Buổi sáng, Tiêu Tiêu đòi mẹ, cô dỗ dành em gái ngủ.

Mục Tiêu: "Chị, mẹ có bỏ chúng ta đi không?"

"Sẽ không. Tiêu Tiêu đừng sợ."

"Nãy em nghe người giúp việc nói, ba ba bên ngoài có con gái riêng. Chị, có phải ba ba muốn ly hôn với mẹ? Lớp em ba mẹ Đồng Đồng ly hôn, ba ba bạn ấy không cho bạn ấy gặp mẹ. Em không muốn có mẹ mới, chị, chúng ta đi theo mẹ đi."

Mục Sênh nhẹ nhàng xoa đầu em gái: "Tiêu Tiêu ngủ đi, ngày mai còn phải đi học."

Mục Tiêu ôm cánh tay chị mình: "Chị, hai người phải vĩnh viễn ở bên Tiêu Tiêu."

"Được, chị sẽ mãi mãi ở bên Tiêu Tiêu."

Một tháng sau, Đường Khiết và Mục Trình Hòa hoàn tất thủ tục ly hôn. Ngày rời đi, Mục Sênh đứng ở cửa đẫn đờ, nhìn mẹ và em gái.

Mục Tiêu khóc lớn: "Con muốn chị!"

"Tiêu Tiêu, chờ chị lớn lên sẽ đến tìm em." Cô biết mẹ rất thương cô, cô không thể khóc, không thể để mẹ khó chịu.

"Chị, chị nhớ tới thăm em."

Mục Sênh gật gật đầu: "Tiêu Tiêu ngoan chị mới đến. Tiêu Tiêu cũng với hứa với chị, phải chăm sóc tốt mẹ. Bây giờ em đã là người lớn rồi."

"Vâng. Tiêu Tiêu nhất định chăm sóc mẹ thật tốt."

Đường Khiết đưa Mục Tiêu trở lại Đường gia, sống ở đó nửa năm. Nửa năm sau, Đường Khiết làm xong thủ tục, đưa Mục Tiêu đến Mỹ.

Trước khi xuất phát, Đường Khiết hỏi qua Mục Tiêu: "Tiêu Tiêu, mẹ giúp con đổi danh tự, con thấy sao?"

Mục Tiêu còn nhỏ chưa hiểu nhiều: "Danh tự là gì ạ?"

"Đường Chi Hạ."

Đường Chi Hạ, bởi vì cô sinh vào ngày hè đầy nắng.

. . . . .

Đường Chi Hạ gọi xe trên app, nửa ngày cũng không có xe đến tiếp đơn. Cô đi hơn nửa giờ mới đón được taxi.

Lúc về đến nhà, Tân Tĩnh đang ngồi trên salon: "Về rồi!"

Đường Chi Ha buông chìa khóa xuống: "Vâng. . ."

"Đường Chi Hạ, em giải thích ngay chi chị, không chúng ta lập tức chấm dứt hợp đồng!"

Đường Chi Hạ rót cho mình chén nước, mệt mỏi nửa ngày, một ngụm còn chưa được uống. 

Uống cạn ly nước cô đi đến sô pha: "Trần Thiển đâu?"

"Chị kêu cô ấy về rồi."

Đường Chi Hạ im lặng mấy giây: "Mục Trình Hòa là ba em."

"Mục Trình Hòa?" Cái tên này nghe quen quen.

"Cao ốc Ginza ở trung tâm thành phố." Đường Chi Hạ thản nhiên nói.

Tân Tĩnh rất nhanh hiểu: "Mục. . . Cho nên. . . quan hệ của em và Mục Sênh là gì?"

Đã lâu chưa có người nhắc đến chị trước mặt cô.

Đường Chi Hạ chua chát cười: "Là chị em, chị ruột."

Tân Tĩnh cảm thấy nhịp tim càng nhanh, cô nhìn cô gái trước mặt: "Chi Hạ, tại sao em lại vào ngành giải trí?"

Đường Chi Hạ trầm mặc một lát: "Chị ấy từng nói muốn làm diễn viên, muốn làm ảnh hậu." Cô nháy mắt mấy cái: "Nhưng cô ấy không thực hiện được nguyện vọng."

Tân Tĩnh cắn răng: "Tại sao em tìm đến chị?"

Khóe miệng Đường Chi Hạ cong cong, biết cô đã đoán được: "Vì chị là em gái của Tân Ninh." Tân Ninh là chị gái cô, là người một tay nâng đỡ Mục Sênh. Nhưng khi Mục Sênh qua đời, Tân Ninh cũng lui khỏi ngành giải trí.

Tân Tĩnh không khỏi lắc đầu: "Chị chưa từng nghĩ em và Mục Sênh có quan hệ với nhau. Nhưng gương mặt hai người có mấy điểm giống."

"Em giống ba, chị ấy giống mẹ."

"Cha mẹ em gen thật tốt."

"Khí chất của chị em rất ôn nhu." Nếu như Mục Sênh còn sống, chắc chắn đang là ảnh hậu. Năm đó cô ấy dựa vào bộ phim kia thành danh, ngay sau đó làm nữ chính bộ phim kiếm hiệp. Khi đó các nhà đài lớn đều vây quanh cô. Khi đó trong làng giải trí, cô không có bạn bè, ngoại trừ Cố Nham. Mục Sênh hợp tác với Cố Nham trong một bộ phim, lúc đó fan hâm mộ đều mong hai người đến được với nhau, kim đồng ngọc nữ. Đáng tiếc, hai người từ lần này đến lần khác đều phủ nhận. Nhưng quan hệ hai người rất tốt, coi nhau là tri kỉ.

Cho tới bây giờ, mỗi năm đến sinh nhật Mục Sênh, Cố Nham đều tặng cô một bó hoa.

"Chị vài lần gặp qua Sênh tỷ. Cô ấy rất tốt, gắng sức vì nghề nghiệp chứ không phải vì danh tiếng.

Tân Tĩnh thấy Chi Hạ đang cười: "Em cười cái gì?"

"Chị ấy nói sẽ giới thiệu bạn trai cho em." Là Cố Nham

Đường Chi Hạ thấy Mục Sênh thật có mắt nhìn người.

"Tại sao đến bây giờ em mới nói mọi chuyện?"

Đường Chi Hạ lấy điện thoại chơi: "Vì lúc đầu chưa thân quen."

Tân Tĩnh tặc lưỡi: "Rõ ràng chị bị lừa."

Đường Chi Hạ nhìn điện toại, phát hiện Cố Nham đã chấp nhận lời mời kết bạn. Ảnh đại diện là hình anh chụp trên tạp chí.

Thật đẹp mắt.

Cô để điện thoại xuống: "Tân tỷ, lịch trình tiếp theo là gì?"

"Bộ phim đã bắt đầu tuyên truyền trên mạng. Hai ngày nữa có hai chương trình giải trí muốn mời em tới."

"Chương trình gì?"

"Một chương trình yêu đương, một chương trình khiêu chiến ngoài trời tên Running man."

Đường Chi Hạ gật đầu, lấy thân phận mới vào nghề được mời tham gia chương trình giải trí cũng không tệ: "Tham gia Running man đi."

"Chị cũng nghĩ vậy. Vậy để chị gọi cho đạo diễn."

"Cám ơn." Đường Chi Hạ đột nhiên nói.

Tân Tĩnh sững sờ.

Đường Chi Hạ dang hai tay ôm cô: "Tân Tĩnh. Cám ơn chị."

Tân Tĩnh vuốt tóc: "Ai~ năng lực của chị không bằng chị Ninh, muốn đưa em làm ảnh hậu, chúng ta phải đi con đường rất dài. Nhưng chị tin em nhất định làm được."

Đường Chi Hạ mỉm cười: "Em cũng tin tưởng chính mình."

. . . . .

Đêm đó Thôi Vũ đến trao đổi chuyện công việc cùng Cố Nham .

"Thứ Hai tuần sau chụp ảnh cho trang bìa tạp chí. Mặt khác, anh đang giúp cậu đàn luận với SK-II. Chương trình Mỹ vị nhân gian Running man cũng đồng thời mời cậu tham gia."

"Em không đi Mỹ nữa, anh lại sắp xếp đầy thời gian?"

Thôi Vũ cười không ngừng: "Người độc thân như cậu không tận tâm với công việc rất xứng đáng với fan hâm mộ?"

Cố Nham đưa tay sờ thái dương: "Running man."

Thôi Vũ thoả mãn gật đầu: "Anh cũng nghĩ vậy. Cậu không biết nấu ăn, chắc đến Mỹ vị nhân gian để rửa chén.

Cố Nham trầm ngâm một lúc: "Em không theo chủ nghĩa độc thân."

Thôi Vũ há hốc mồm, nhất thời không hiểu ý hắn là gì: "Cậu để ý đến ai?" Không đúng, năm nay hắn chỉ quay Lone War, nữ diễn viên trong đoàn làm phim chăng?

Cố Nham cúi đầu nhìn điện thoại.

Thôi Vũ truy hỏi: "Nham ca, nếu cậu yêu đương nhớ phải nói trước với anh một tiếng. Bên fan hâm mộ cần được an ủi."

"Ừ."

"Cậu khiến anh nghĩ đến một câu, hồng hạnh vượt tường."

Cố Nham a một tiếng: "Anh cần phải học hỏi con anh nhiều, học thành ngữ cho giỏi."

"Không phải hồng hạnh vượt tường mà là tâm hoa nộ phóng. Ai~. Năm đó Sênh Sênh còn muốn anh giới thiệu bạn gái cho cậu." Vừa mới nói xong, Thôi Vũ vỗ vỗ miệng. Đúng là hết chuyện để nói.

Cố Nham nhẹ nhàng lên tiếng: "Mới chớp mắt một cái, cô ấy đi được bốn năm rồi."

. . . . .

Một tuần sau, Đường Chi Hạ xuất phát đến Hàng Châu ghi hình.

Đến sân bay, cô và Trần Thiển gặp một đám fan hâm mộ của Cố Nham, có chừng bốn năm mươi người.

Đường Chi Hạ hiện tại khôn có danh tiếng, không có fan hâm mộ đến sân bay tiễn, cũng không có nhà báo đến đây chụp ảnh. Cô mặc quần yếm, đội mũ beret, đến khẩu trang cũng không mang.

Trần Thiển đi gửi hành lý, cô một mình đến chỗ kiểm an.

Lúc này cách đó không xa vang tiếng sôi động.

"A. . . a. . ."

"Cố Nham. . . Cố Nham. . ."

Đường Chi Hạ quay dầu thấy người kia, nổi bật trong đám người.

Cố Nham tháo kính dâm xuống, vẻ mặt cao lãnh trước mặt fan hâm mộ nhu hoà mấy phần. Anh vẫy tay với fan hâm mộ: "Mọi người chú ý an toàn!" Lần này anh đi ghi hình không công bố ra ngoài nhưng fan hâm mộ vẫn biết.

Vừa nói xong, đám fan hâm mộ lại hét lên.

"Nham ca, đây là quà em tặng anh."

Trước Cố Nham và fan hâm mộ từng ước định, bọn họ không được tặng anh đồ quý giá.

"Cám ơn!"

Ánh mắt Đường Chi Hạ không rời Cố Nham. Gặp mặt ở sân bay xem là có duyên đi. Cô vừa đi vừa nghĩ, Cố Nham muốn đi đâu? Vì đang suy nghĩ cô không để ý có người lao tới.

Lúc đụng phải cô chỉ cảm thấy đầu và đau tay xót, điện thoại nặng nề rơi trên mặt đất, cô cũng ngồi sụp xuống."

"Ai u~" Tiếng hét thảm vang lên.

Cô gái kia mặc áo thun in hình Cố Nham, là fan hâm mộ của anh, cô gái cau mày: "Đau quá."

Đường Chi Hạ cũng đau nhức, cô gái cách từ trăm mét lao tới, có thể không đau sao? Nhưng trong lòng cô toát ra hai từ: Xong đời.

Ở sân bay không chỉ có fan hâm mộ mà còn có cả phóng viên.

Cô có thể tưởng tượng Weibo hôm nay sẽ đưa tin gì.