Tác giả có lời muốn nói: Thứ năm này có bài kiếm tra, hai ngày nữa sẽ đăng lại bình thường ~(~ ̄▽ ̄)~

Tuy sắc mặt bà nội tái nhợt, nhưng vẫn như cũ mỉm cười, đôi mắt nhìn trần nhà, nhưng suy nghĩ đã sớm bay tới phương nào.

Ở trong trí nhớ của Ôn Nam, ông nội là một quân nhân, đem sinh mệnh của mình giao phó cho quốc gia. Nhưng sau khi xuất ngũ, ông nội liền thành chồng của bà nội.

Khi Ôn Nam còn nhỏ, từng ở nhà ông nội một thời gian. Cho tới bây giờ, Ôn Nam vẫn nhớ rất rõ, ông nội mỗi ngày sẽ cùng bà nội làm cháo dinh dưỡng, sau đó nắm tay bà nội đi dạo, cùng bà nội ngắm mặt trời lạnh, nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ chông gai.

Khi Ôn Nam học lớp ba, ông nội bị ung thư dạ dày, chiến đấu với bệnh suốt hai tháng, cuối cùng nắm tay bà nội, rời nhân thế.

Ngày đưa tang hôm đó, Ôn Nam với cô nhỏ khóc rất thương tâm, còn bà nội thì một giọt nước mắt cũng không rơi, không ngừng nhắc mãi: "Ba các con ghét nhất là nước mắt, các con cũng đừng khóc nữa, ông ấy sẽ không vui." Sau này Ôn Nam mới hiểu được, ông nội không phải không thích nước mắt, ông chỉ không thích bà nội rơi nước mắt…

Sau này ba Ôn cùng với cô nhỏ Ôn Nhã đến thành phố C phát triển, cũng từng muốn đưa bà nội đến cùng. Nhưng bà nội kiên quyết ở lại thành phố A, chỉ vì thành phố A có quá nhiều hồi hức về ông nội...

Ôn Nam buông Quý Tiểu Chanh, Quý Tiểu Chanh nhìn lên giường bệnh của bà ngoại, "Bà ngoại, bà bị sao vậy, bà mau ngồi dậy chơi chung với con!"

Ôn Nam nhẹ nhàng vuốt ve đầu Quý Tiểu Chanh: “Bà ngoại bị bệnh, chờ bà hết bệnh rồi, có thể chơi cùng chúng ta.”

Quý Tiểu Chanh mở to mắt, nghiêm túc nói với bà trên giường bệnh: "Bà ngoại, bà phải nghe lời bác sĩ, như vậy bệnh mới mau khỏi."

Bà cũng tủm tỉm cười nói: "Được, Tiểu Chanh ngoan, chờ bà ngoại hết bệnh sẽ mua hồ lô đường cho con ăn."

Ôn Nam nhớ rõ lúc còn nhỏ như Quý Tiểu Chanh, bà nội sẽ luôn mua hồ lô đường cho cô ăn. Vì vậy giả bộ nhẹ nhàng nói "Trong lòng bà ngoại chỉ có Tiểu Chanh, hồ lô đường con cũng không có phần."

Bà ngoại nghe được lời này thì vui vẻ, "Cháu gái lớn của bà ghen sao, được được, được, mua cho Nam Nam nữa, mua cho cả hai cháu gái."

Ôn Nhã cũng cười, đưa táo đã gọt vỏ cho Ôn Nam, “Không sao, nếu bà nội không mua, thì cô nhỏ mua!”

Mẹ Ôn cười liếc mắt nhìn Ôn Nam, “Con lớn rồi, lại cùng em nhỏ ~”

Bà nội vươn tay, Ôn Nam thuận thế đưa tay mình qua, bà nội nắm lấy tay Ôn Nam, nhân từ nói: “Nam Nam ở trước mắt ta chỉ là đứa nhỏ, được bà cưng chiều!”

Bà nội chỉ là làm tiểu phẫu, hơn nửa thân thể bà nội thường ngày cũng rất khỏe mạnh. Cho nên bốn ngày sau, bà nội liền được xuất viện.

Mới ra viện, bà nội liền thúc giục mẹ Ôn với cô nhỏ trở về thành phố C, chỉ để Ôn Nam ở lại là được.

Mẹ Ôn là bác sĩ, bệnh viện chỉ cho nghỉ năm ngày, thấy bà nội cũng không có vấn đề gì lớn, nên cũng tùy ý bà.

Ôn Nhã là giáo viên trong trường đại học, tuy rằng nghỉ hè, nhưng mà lo Qúy Tử Phong mười ngón không đụng nước xuân ở thành phố C không tự lo cho bản thân được, nên cũng theo mẹ Ôn trở về, bà nội có Ôn Nam chăm sóc, Ôn Nam cũng là người thận trọng, nên sẽ không có sai sót gì.

Ôn Nam được ở lại với bà nội nên rất vui. Qúy Tiểu Chanh thấy Ôn Nam được ở lại, nên cũng náo loạn một hai đòi ở. Ôn Nhã bị tiểu cô nương làm ầm ĩ không có cách nào khác, đành phải để Quý Tiểu Chanh ở lại, làm Ôn Nam gặp nhiều rắc rối.

Bà nội vừa mới khỏi bệnh, không thể ăn đồ cay nóng, Ôn Nam mỗi ngày nấu một ít cháo, lại thêm ít rau củ xào buổi sáng, buổi tối thì chuẩn bị ít trái cây, nói chung cũng không khó khăn gì.

Còn Qúy Tiểu Chanh đúng là cô nhóc dễ nuôi, đối với đồ ăn thì không kém chọn, bằng không thật đúng là làm xấu hổ khả năng nấu ăn của Ôn Nam.

Ăn cơm xong, Ôn Nam sẽ lôi kéo Qúy Tiểu Chanh, cùng với bà nội đến công viên phơi nắng, tản bộ.

Công viên cũng có một ít người cao tuổi, bà nội thường ngồi cùng các bà, dưới bóng cây mà trò chuyện.

Ôn Nam lúc này sẽ ôm lấy Qúy Tiểu Chành, an tĩnh ngồi bên cạnh, nghe các bà nói chuyện nhà, có chuyện gì thú vị, cũng sẽ cười một cái.

Mọi người ngay lúc đầu đã hỏi bà nội: “Này, hai tiểu cô nương này là người nhà của bà sao?”

Bà nội vui vẻ nói: “Đứa lớn là cháu nội; Đứa nhỏ là cháu ngoại, đều là cháu của tôi cả!”

Dần dà, mọi người cũng cũng quen với sự tồn tại của hai cô cháu gái, đôi khi họ sẽ trêu chọc Qúy Tiểu Chanh một chút, thậm chí còn đem đề tài đang nói xả lên đầu Ôn Nam

.

Không sai, một dì có tóc xoăn màu đen hỏi bà nội: “Cháu gái bà có đối tượng chưa” có cần tôi giới thiệu cho một người không.”

Bà nội nắm tay Ôn Nam, “Mấy đứa nhỏ đều có ý của mình rồi, không cần hao tâm.”

Dì lại nói “Nhỏ cái gì nữa, con gái lớn không nên giữ lại,” lại quay đầu hỏi Ôn Nam, “Cháu gái, cháu có người mình thích chưa?”

Ôn Nam nhớ tới Hứa Diệc Hành, không biết anh ấy nghe được lời này sẽ như thế nào, vừa mới mở miệng, Quý Tiểu Chanh trong lòng ngực liền lên tiếng, "Bạn trai của chị cháu rất tuấn tú!"

Ôn Nam có chút bối rối, mọi người cũng cười cười, đứa nhỏ kia nói thật như đùa, nhưng may mà dì kia không có hỏi tiếp.

Cùng ngày hôm đó, bà nội ở trong phòng xem hí kịch, Ôn Nam cùng Quý Tiểu Chanh  ở sân chơi trò chơi.

"Sao em lại nói chị có bạn trai rất cao rất tuấn tú?"

Quý Tiểu Chanh chớp chớp mắt, “Em đoán, có một buổi tối, em nghe được chị với nam sinh kia gọi điện thoại, giọng của nam sinh đó rất êm tai.”

Ôn Nam cười, "Vậy sao em biết đó là bạn trai chị, có thể chỉ là bạn học bình thường."

Quý Tiểu Chanh vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Ôn Nam: “Chị, làm gì có bạn học bình thường nào gọi điện thoại buổi tối…”

Ôn Nam cứ như vậy bị một đứa nhỏ xem thường, mấy đứa nhỏ bây giờ lớn nhanh thật!

Từ khi đến thành phố A, sự chú ý của Ôn Nam đều đặt ở bà nội và Quý Tiểu Chanh.

Lúc đó gọi điện cho Hứa Diệc Hành, bảo anh ấy sắp tới sẽ không về thành phố C được. Lúc đó Quý Tiểu Chanh đang nằm ngủ bên cạnh, Ôn Nam cho rằng Tiểu Chanh không nghe được, ai ngờ...Cô bé này không chỉ nghe được, mà còn làm ra một bộ phim trinh thám...

Cứ như vậy hai tuần, Ôn Nam không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy cuộc sống trở về như ban đầu.

Thân thể bà nội đã khôi phục hoàn toàn, mỗi ngày đều chơi cùng Ôn Nam và Quý Tiểu Chanh, cũng là suиɠ sướиɠ rồi. Nhưng bà nội cũng biết, nên để Ôn Nam và Quý Tiểu Chanh trở về. Ở chung càng lâu, càng luyến tiếc.

Lúc Ôn Nam ở trên xe hai mắt đẫm lệ, cô tuy là luôn rất bình tĩnh, nhưng cũng rất ghét loại cảm giác ly biệt này. Quý Tiểu Chanh cũng luyến tiếc bà, khóc đếm rối tinh rối mù.

Bà nội cười nói: "Khóc cái gì, chẳng lẽ chơi với bà ngoại chưa đủ sao…"

Ôn Nam nhẹ nhàng ôm lấy bà nội: "Bà nội, trường con vẫn còn cho nghỉ, có thể ở chơi với bà vài ngày nữa."

"Đứa nhỏ ngốc, ở đây cũng đã nữa tháng rồi, trở về đi, ba mẹ cũng nhớ, hơn nữa, bà còn chờ lần sau con lại đem cháu trai soái ca về cho bà nhìn chứ!"

Ôn Nam nín khóc mỉm cười, bà nội lại nói với Quý Tiểu Chanh: "Khuôn mặt nhỏ này khóc thì xấu lắm, nghe lời, theo chị về, ở nhà có đồ ăn ngon, không cần ngày nào cũng ăn cháo với bà, cánh tay gầy đến thế này rồi."

Cuối cùng, Ôn Nam  và Quý Tiểu Chanh ngồi xe về thành phố C, là xe riêng của dượng nhỏ phái riêng đến đón.

Bà nội nhìn cửa sổ xe Ôn Nam với Quý Tiểu Chanh phất tay, xe đi thẳng một đường, biến mất ở nơi xa.

Bà nội lúc này mới xoay người, chậm rì rì đi vào nhà, dùng ống tay áo lau đi nước mắt: Ông ơi, tôi lại khóc rồi, các cháu về rồi, lại chỉ còn ông với tôi…

Ôn Nam có chút không nói nên lời, cảm thấy bóng dáng bà nội vừa rồi, rất cô đơn. Cô có thể ở cùng bà nội một thời gian, thật sự không thể ở cùng cả đời, ở càng lâu, cuối cùng rời đi càng luyến tiếc.

Sau khi về nhà, ba Ôn mẹ Ôn thấy con gái mắt liền hồng hồng, cũng không hỏi nhiều, một chữ tình vốn đả thương người, mặc dù là tình thân, vẫn là tình yêu.

Sau khi ăn cơm trưa, ba Ôn đi làm, mẹ Ôn đến bệnh viện khám bệnh, trong nhà chỉ còn một mình Ôn Nam.

Ôn Nam nằm ở trên giường, bốn phía im ắng, thực không quen. Bình thường lúc này sẽ có tiếng bà nội xem hí kịch, còn có tiếng của Quý Tiểu Chanh. Rõ ràng là cô cùng Quý Tiểu Chanh đi chăm sóc bà nội, bây giờ xem ra, đảo lại là Quý Tiểu Chanh và bà nội chăm sóc cô.

Cảm giâc cô độc như thủy triều vọt tới, nội tâm Ôn Nam cảm thấy sợ hãi, nắng tháng 7 không cách nào đánh tan nội tâm vắng lặng này.

Ôn Nam muốn gọi cho Hứa Diệc Hành, định gọi nhưng lại từ bỏ, khóc nhiều quá, mũi hơi nghẹt, sợ Hứa Diệc Hành sẽ nghe ra, Hứa Diệc Hành có chút công việc, cô không muốn Hứa Diệc Hành lo lắng, càng không muốn đại thần nghĩ cô ra vẻ. Rốt cuộc, không nhiều người chỉ vì cuộc từ biệt nho nhỏ mà khóc nhè.

Tự nhiên vào lúc này, Hứa Diệc Hành lại gọi điện thoại tới.

Ôn Nam nhìn chằm chằm di động: Hứa Diệc Hành, anh có thuật đọc tâm sao…

Hít sâu một hơi, ấn xuống nghe: 

“Alo?”

“……” Hứa Diệc Hành không nói gì, Ôn Nam nghĩ rằng anh không nghe rõ, lại nói một câu:

“Hứa Diệc Hành?”

“ừ, giọng em làm sao vậy? Khóc sao?”

Quả nhiên, vẫn không thể gạt được đại thần, Ôn Nam định nói dối, nói mình bị cảm, nhưng định mở miệng lại nói không nên lời, cái loại cảm giác cô độc này lại lần nữa nảy lên trong lòng, mũi đau xót, nước mắt nhịn không được rơi xuống, chỉ có thể thút tha thút thít mà nói ra một câu: “Hứa Diệc Hành, em nhớ anh.”

Hứa Diệc Hành bên kia an tĩnh thật lâu, lâu đến Ôn Nam cho rằng đã rớt mạng, Hứa Diệc Hành mới lại lần nữa mở miệng: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Sau đó, Hứa Diệc Hành lại cùng Ôn Nam nói chuyện thật lâu, cũng không hỏi tại sao Ôn Nam khóc, chỉ hỏi Ôn Nam chuyện không đâu, cũng không nói gì nhiều với Ôn Nam, chỉ lâu lâu ừm một tiếng, để cô biết anh vẫn đang nghe.

Cuối cùng, Ôn Nam chìm trong giọng mói dễ nghe của Hứa Diệc Hành mà ngủ.

Hứa Diệc Hành nghe âm thanh trong di động ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn tiếng hít thở đều đều, lại nhẹ giọng gọi tên Ôn Nam, lúc này mới tin là Ôn Nam đã ngủ.

Cô gái của anh, luôn làm người ta đau lòng như vậy….