3 giờ rạng sáng, Ôn Nam lẳng lặng nằm ở trên giường, nghe thanh âm kim giây của đồng hồ “Tí tách” , còn có Phàn Tiểu Đậu lâu lâu phát ra vài tiếng nói mớ. Ôn Nam trở mình, nhìn về phía trần nhà, đôi mắt rất trong và sáng.

Đúng vậy, cô mất ngủ, trong cuộc đời lần đầu tiên mất ngủ.

Mỗi khi cô nhắm mắt lại, bên tai liền sẽ nhớ tới câu nói kia của Hứa Diệc Hành, “Anh tương đối thích, người giống như Ôn Nam.”

Lúc Hứa Diệc Hành nói xong câu đó, đã bị người của hội học sinh kêu đi. Trước khi đi còn dùng ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn Ôn Nam một cái.

Ôn Nam nhớ tới ánh mắt mị hoặc của Hứa Diệc Hành, ngô… Càng thêm ngủ không được.

Một đêm không ngủ, ngoài cửa sổ đã có ánh sáng hiện lên, Ôn Nam nhìn đồng hồ trước mắt, rạng sáng 5 giờ rưỡi.

Hôm nay là cuối tuần, không cần dậy sớm, trong ký túc xá ba tỷ muội kia còn đang ngủ.

Vì tránh đánh thức tam tỷ muội, Ôn Nam thật cẩn thận xuống giường, đơn giản rửa mặt một chút, sau đó thay đổi một bộ quần áo thoải mái vận động, chuẩn bị đi chạy.

Tuy nói là một đêm không ngủ, nhưng Ôn Nam không hề buồn ngủ, một hơi chạy năm vòng quanh sân đại học C. Lúc này sắc trời đã hoàn toàn sáng trong, mặt trời ở phía đông cao cao dâng lên. Người chạy cũng càng ngày càng nhiều.

Ôn Nam nhìn thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị đi đến nhà ăn ăn một chút, sau đó về ký túc xá.

Không biết có phải mình ảo giác hay không, Ôn Nam cảm giác dọc đường đi đều có người bàn luận về mình, trộm đánh giá mình. Chẳng lẽ là quần thâm mắt của mình quá nghiêm trọng?

Khi Ôn Nam trở lại ký túc xá, vừa lúc là tám giờ, lại xảy ra chuyện thần kì hơn.

Tình huống bình thường, tam tỷ muội ở ký túc xá cuối tuần đều sẽ ngủ đến 10 giờ mới đúng. Nhưng hôm nay, tam tỷ muội đều tỉnh. Các cô mặc áo ngủ, đầu tóc lộn xộn, ghé vào cùng nhau ríu rít không biết thảo luận cái gì.

Nhìn Ôn Nam đẩy cửa tiến vào, ba người đều không hẹn mà đều ngừng thảo luận, sáu con mắt thẳng tắp nhìn về phía Ôn Nam, Ôn Nam dưới cái nhìn của sáu ánh mắt nồng đậm, chậm rãi mở miệng: “Làm sao vậy?”, Chẳng lẽ thật là quầng thâm của mình quá dọa người?

Trư Ni dẫn đầu hỏi,: “Cậu ra ngoài làm gì vậy?”

Còn chưa chờ Ôn Nam nói chuyện, Phàn Tiểu Đậu liền nói tiếp: “Tiểu nam nam, quầng thâm mắt của cậu quá nghiêm trọng a ~”

“Ách…” Ôn Nam có chút mất tự nhiên sờ sờ cái mũi của mình, như thế nào cũng không thể nói cho các cô mình là bởi vì Hứa Diệc Hành mà mất ngủ a.

Trần Khả Tân hai mắt xanh lét, bộ dáng nói không nên lời, kích động nói: “A a a a, tớ  biết rồi!! Cậu khẳng định là tối hôm qua chờ lúc bọn mình đi ngủ, trộm chạy đi cùng Hứa Diệc Hành hẹn hò đúng không!!”

Ôn Nam xấu hổ, đây là tình huống gì……

Trư Ni cũng phấn khởi, kêu to đến: “Hai người đi đâu vậy?? Rừng cây nhỏ? Hay là hotel?? Nam chính cùng nữ chính tu thành chính quả sao, nam chính có tám khối cơ bụng không? Hai người có  ôm ấp hôn hít nâng lên cao hay không? A a a, rất kích động a, Ôn Nam cậu mau chia sẽ cho bọn mình biết a!”

Ôn Nam không biết làm sao lại dính dáng đến Hứa Diệc Hành, nhàn nhạt mở miệng: “Các cậu nói bậy bạ gì vậy, chẳng qua mình dậy sớm đi chạy bộ mà thôi… Đến nỗi quầng thâm mắt, là bởi vì Phàn Tiểu Đậu cả đêm nói mớ, tớ bị mất ngủ… Ân, chính là như vậy.”

Phàn Tiểu Đậu, tha thứ cô nói dối, ủy khuất cậu một chút đảm đương việc làm lá chắn… Amen…

Trư Ni đối với câu giải thích của Ôn Nam căn bản thờ ơ, “Đừng giải thích, ảnh chụp của hai người, đều bị truyền lên diễn đàn rồi!”

Ảnh chụp? Anh chụp cái gì!

Trần Khả Tân đưa điện thoại di động cho Ôn Nam xem, xác thật là ảnh chụp Ôn Nam cùng Hứa Diệc Hành.

Ảnh chụp hai người ngồi song song, Hứa Diệc Hành nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Nam, mơ hồ có thể nhìn anh ấy khẽ nhếch khóe miệng. Đó là góc nghiêng, một chút cũng không ảnh hưởng đến soái khí của anh ấy. Mà Ôn Nam đôi mắt mở to nhìn lại, nhìn chằm chằm Hứa Diệc Hành, thoạt nhìn mơ mơ màng màng, rất là đáng yêu.

Ôn Nam nhìn này bức ảnh, hồi tưởng cảnh tượng ngay lúc đó. Lúc ấy Hứa Diệc Hành mới vừa nói xong câu nói kia, câu nói làm Ôn Nam mất ngủ cả một đêm,“Anh tương đối thích, người giống như Ôn Nam.”

Nghĩ vậy, Ôn Nam không chịu được có chút đỏ mặt.

Mắt sắc của tam tỷ muội ở ký túc xá khẳng định sẽ không bỏ qua chi tiết này.

Trần Khả Tân hỏi: “Oa nga, mặt đỏ u, mau nói mau nói, như thế nào cùng nam chính thông đồng?”

Trư Ni cũng nói: “Đúng vậy, mau khai thật. Tuy lúc trước không cho cậu động tâm với ‘ cao lãnh chi hoa ’, nhưng có cơ hội, vẫn là muốn nắm chắc!”

Phàn Tiểu Đậu lộ ra một nụ cười âm hiểm: “Hắc hắc, có gian tình ~”

Ôn Nam điều chỉnh suy nghĩ một chút, nói: “Làm gì có gian tình, chỉ là ngày hôm qua buổi giao lưu hữu nghị ngẫu nhiên gặp được, vì thế nói mấy câu, không nghĩ tới bị người ta chụp được mà thôi.”

Nói xong liền nằm đơ ở trên giường, thờ ơ với mấy lời oanh tạc của tam tỷ muội. tam tỷ muội nhìn Ôn Nam nằm ở trên giường, cũng không nề hà, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hứng thú phán đoán của bọn họ.

So với sự kích động của tam tỷ muội với Ôn Nam trong ký túc xá, Hứa Diệc Hành trong ký túc xá cùng Vương Tử Kỳ và Lương Sinh cũng kích động không kém.

Vương Tử Kỳ chỉ vào Ôn Nam trên bức ảnh nói: “Ca, này còn không phải là cô gái thích nữ sao! anh muốn theo đuổi cô ấy sao? Cô ấy là chị dâu của em mà anh chưa theo đuổi được hả?!!!”

Lương Sinh nhìn ảnh chụp, bộ dáng như suy tư gì đó, bỗng nhiên tuôn ra một câu “fuck”, biểu cảm như thế, chỉ vào Hứa Diệc Hành nói: “Cậu được lắm, Hứa Diệc Hành, cậu quá không trượng nghĩa!”

Vương Tử Kỳ nhìn phản ứng còn kích động của Lương Sinh, hỏi: “Làm sao vậy?”

Lương Sinh có chút tức muốn hộc máu nói: “tớ đã thấy cô gái rất nhiều lần, cảm thấy cô ấy rất không tồi. Sau lại có một lần cùng Hứa Diệc Hành đánh bóng rổ, tớ lại thấy được cô ấy, tớ liền chỉ vào cô gái đó nói với Hứa Diệc Hành, ‘ Hứa Diệc Hành, cậu thấy cô gái đang ngồi ở kia không? Tớ đối với cô ấy có cảm giác khá tốt, một hồi cậu chuyền quả bóng cho tớ. ’ kết quả Hứa Diệc Hành một chút biểu hiện cơ hội cũng không cho tớ!”

Vương Tử Kỳ nghe xong, cũng vui vẻ, “Ca, nhìn không ra là anh cũng khá mưu mô."

Sau đó cùng Lương Sinh cùng nhau phê phán Hứa Diệc Hành đủ loại hành vi phạm tội.

Hứa Diệc Hành bị hai người kia ồn ào đến đau đầu, nhìn về phía Vương Tử Kỳ, mở miệng: “Nếu đã biết cô ấy sau này là chị dâu của cậu, không cần bịa đặt xu hướng giới tính của cô ấy có vấn đề, bằng không, tự gánh lấy hậu quả.”

Tầm mắt nhẹ nhàng, Hứa Diệc Hành lại đối với Lương Sinh nhàn nhạt mà nói đến: “Đến lượt cậu, nếu đã biết tớ thích cô ấy, sau này đùng có ý đồ với cô ấy.”

Nói xong, Hứa Diệc Hành soái khí đứng lên, đi ra khỏi ký túc xá.

Lưu lại vẻ mặt ngốc của Vương Tử Kỳ cùng Lương Sinh, địa chủ ức hiếp bần dân a!!!

Bức ảnh kia ở diễn đàn của đại học C, khiến cho sóng to gió lớn. Thẳng đến ngày hôm sau nhiệt độ mới hơi có chút giảm xuống.

Một bài phân tích được đăng tải bởi một blogger nổi tiếng đã thu hút sự chú ý rộng rãi vào thời điểm này. Ở bài phân tích, blogger này đã phân tích chi tiết thông tin của Hứa Diệc Hành và Ôn Nam, nội dung như sau:

Chào buổi sáng các bạn học, đối với việc ảnh chụp, blogger này có đôi lời muốn nói. Hứa Diệc Hành là nam thần của Khoa Khoa học Hải dương, Ôn Namlà hoa khôi của Khoa Văn học. Hứa Diệc Hành trầm mặc ít lời, Ôn Nam an tĩnh ôn hòa. Hai người không thích nói chuyện với người khác, ghé vào cùng nhau lại có thể tạo ra tia lửa? Hơn nữa Hứa Diệc Hành trừ khi đi học, đại bộ phận thời gian đều sẽ đến viện hải dương nghiên cứu khoa học. Mà bạn học Ôn Nam là sinh viên năm nhất, mọi người đều biết, chương trình học năm nhất tương đối nhiều, như vậy xem ra, hai người căn bản sẽ không có cái gì giao thoa. giao thoa duy nhất, chính là Ôn Nam và Hứa Diệc Hành đến từ cùng một trường cao trung. Bởi vậy chúng ta phỏng đoán, ngày đó họp mặt bạn bè, bạn bè ngày xưa ở vườn trường đại học vô tình gặp nhau, liền ngồi cùng nhau nói nói mấy câu, này hẳn là sự tình bình thường, này là giải thích ngọn nguồn của ảnh chụp. Nói ngắn gọn, Hứa Diệc Hành và Ôn Nam hẳn là quan hệ bạn bè bình thường. Trong mắt của blogger, một nữa của nam thần phả là nữ sinh hoạt bát, mà nửa kia của hoa khôi cũng nên là nam sinh hài hước. Cuối cùng, blogger ở chỗ này chúc phúc hai vị đều có thể tìm được một nửa thuộc về chính mình. Trên đây chỉ thể hiện quan điểm cá nhân.

Bài phân tích này có thể nói là đã thắp lại hy vọng của rất nhiều cô gái mê mẩn Hứa Diệc Hành và những chàng trai thích Ôn Nam. Ngẫm lại một bên là cao lãnh chi hoa, một bên là cao lãnh hệ hoa, hai người xác thật rất khó tạo ra tia lửa.

Trong lúc Ôn Nam cùng tam tỷ muội ở ký túc xá xem xong bài phân tích này, Trần Khả Tân chưa từ bỏ ý định hỏi: “Ôn Nam a, cậu và nam chính thật sự không thể nào sao?”

Trư Ni cũng thở dài, “Ai, còn tưởng rằng có thể thông qua cậu tiếp xúc gần gũi một chút với ‘ cao lãnh chi hoa ’ ~”

Ôn Nam từ đầu chí cuối không phát biểu câu nào, mang tai nghe lên, bắt đầu nghe ở mức độ 4, không để ý tới những câu nói đó.

Bên kia, nam sinh trong ký túc xá, Vương Tử Kỳ cùng Lương Sinh trước mặt Hứa Diệc Hành, đọc xong bài phân tích kia, cười nở hoa, “Các người nghe blogger nói chị dâu tương lai của tớ thích hợp với người hài hước không ha ha.”

Lương Sinh nhìn về phía Hứa Diệc Hành mặt đen lại, cũng trêu chọc đến: “Diệc Hành, cậu thấy thế nào?”

Hứa Diệc Hành lạnh lạnh mặt mày đảo tới, môi mỏng khẽ mở, nói bốn chữ, “Lời nói vô căn cứ.”

Vương Tử Kỳ chân bắt chéo, một mặt oa oa cười rất xán lạn, đối với Hứa Diệc Hành nói: “Ca, anh rốt cuộc khi nào mới có thể chân chính theo đuổi được chị dâu, em không thể chờ anh, cần đệ đệ này cho anh chút động lực không, như là giúp anh đưa thư tình.”

Hứa Diệc Hành như cũ là bộ dáng phong ba không kinh, nhàn nhạt mà nhìn Vương Tử Kỳ liếc mắt một cái. Cái gì kêu không giận tự uy, đây là.

Vương Tử Kỳ nhìn đến ánh mắt Hứa Diệc Hành lập tức im tiếng, mặt ngoài nhìn như ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bên trong… Hắc hắc.

Ngày này Ôn Nam tam tỷ muội trong kí túc xá đều dậy muộn, vội vội vàng vàng rửa mặt một chút liền đi học, cơm sáng cũng không kịp ăn. Đến phòng học, vẫn còn năm phút trước khi vào lớp.

Bốn người mới vừa tìm được vị trí ngồi xuống, Ôn Nam liền nghe được có người ở cửa phòng học kêu tên của mình, ngô… Một cái soái ca khuôn mặt trẻ con, hình như đã gặp qua ở nơi  nào đó.

Ôn Nam đi qua đi, soái ca mặt trẻ con mở miệng chính là một câu chào chị dâu. câu này làm Ôn Nam sợ ở mức không nhẹ, lập tức không biết nên phản ứng như thế nào.

Vương Tử Kỳ cũng nhìn ra Ôn Nam bị mình dọa tới, nhỏ giọng giải thích nói: “Chị dâu, em tên Vương Tử Kỳ, chị khả năng không quen biết, em là em của Hứa Diệc Hành, em họ,” sau đó đem một cái túi bỏ vào tay của Ôn Nam, bên trong có bánh mì, còn có bữa sáng. “Đây là anh họ kêu em đem tới cho chị, em đi trước ha, tạm biệt chị dâu!” Nói xong, liền xoay người rời đi.

Ôn Nam ngốc ngốc nhìn tay bị nhét vào một túi đồ ăn, tình huống này là sao?!

Mặt vô biểu tình cầm túi đồ ăn đi về chỗ, vừa rồi Vương Tử Kỳ cùng cô ở cửa phòng học nói chuyện, chung quanh cũng không có người nào, hơn nữa thanh âm cũng rất thấp, cho nên mọi người không rõ chân tướng đều cho rằng tiểu soái ca mặt trẻ con tới tìm Ôn Nam thổ lộ.

Trư Ni đôi mắt tỏa ánh sáng nhìn về phía Ôn Nam trong tay cầm bánh mì: “Người theo đuổi nhiều thật là tốt, bữa sáng đều đưa tới, nam a, cậu luôn luôn không nhận đồ người ta đưa, lần này cư nhiên nhận lấy, khẳng định là bởi vì mình chưa ăn cơm sáng.” Nói xong liền muốn duỗi tay đi đoạt lấy bánh mì trong tay Ôn Nam.

Trần Khả Tân cùng Phàn Tiểu Đậu tự nhiên cũng đối với đồ vật trong tay Ôn Nam như hổ rình mồi. Ôn Nam đơn giản đem túi thực phẩm đưa cho Trư Ni, làm tam tỷ muội tự mình đi đoạt lấy. Đại não vẫn không có phản ứng lại, cái người vừa nãy tự xưng là em họ của Hứa Diệc Hành, cư nhiên gọi cô là chị dâu?

Ôn Nam khó mà tập trung được trong lớp học, cuối cùng nhịn không được, mở WeChat ra, tìm được chân dung Hứa Diệc Hành, click mở, gửi đi tin nhắn đầu tiên của hai người.