Em được nghỉ hẳn 14 ngày cho tết Nguyên Đán, anh cũng trở về quê từ 27 để giết lợn cùng bố.

Trước đó, anh phải làm việc nhiều để tổng kết năm, anh bảo rất muốn gặp em một lần nhưng em nhăn mặt lại, anh thôi không dám đòi nữa. Em biết là mình vô lí nhưng chẳng còn cách nào khác, em sợ cho anh thấy bộ dạng này của em, anh sẽ sợ chạy mất dép. Anh không biết từ bao giờ, đã trở nên vô cùng quan trọng với em, hy vọng anh hiểu cho em.

Trông chính bản thân em như này, em còn ngán ngẩm.

Em phải giảm cân, thời gian chỉ còn vỏn vẹn hơn 4 tháng. Phải ép gần 20kg để đạt mục tiêu, em quay cuồng hỗn độn, em phải làm gì chứ, đó tưởng chừng như một điều không thể. Em mệt mỏi thật sự mỗi lần nghĩ đến điều này, em luôn dấu diếm anh, em thấy mình như một thứ thất bại chỉ có mình anh để bám víu vào.

Ngày xưa, cứ mỗi lần giảm cân đều rất quyết tâm, sau rồi lại chẳng được cái kết quả gì, đâm ra em chán nản, chán cái cách em đối mặt với cuộc sống, ra đường có nhiều cặp mắt nhìn ngó, có thể họ chẳng có ác ý gì cả nhưng đối với em thì ánh mắt đó chính là niềm ác ý vô cùng.

Những người có thân hình mũm mĩm chẳng phải rất nhảy cảm hay sao, nghe ai nói gì cũng nghĩ là họ ám chỉ tới mình, muốn đúng chạm chế giễu mình? Phải chăng béo một chút chính là không bình thường bằng những người có thân hình bình thường, là đáng phải nhận những ánh mắt dè bỉu và đáng bị bĩu môi chê cười à?

Cũng vì vậy, em chẳng muốn tiếp xúc với chàng trai nào, đều cảm thấy mình không hợp, mặc dù em cũng có rất nhiều thứ để tự hào nhưng ngoại hình này là thứ ngăn cản em… tất cả mọi thứ. Kể cả với anh, em cũng không tự tin đứng trước mặt anh, không tự tin vì được một người tuyệt vời như anh yêu.

… Có lẽ để anh gặp em trong bộ dạng này thì anh sẽ thất vọng!

Người nào chả thích cái đẹp, nhưng em hứa với anh, vì anh em sẽ thay đổi tất cả, làm mọi điều mà trước giờ em không làm được.

Anh nói “Anh yêu em chính là vì em cứ làm em, em vốn dĩ đặc biệt hơn người khác, hoặc trong mắt anh là như vậy, nên dù thế nào cũng đừng biến em thành tái bản của ai cả. Anh chỉ cần em, không cần bất kì ai mà em bắt chước.”

Em đã khóc khi anh nói vậy. Sự mặc cảm của bản thân lại càng dâng lên, em không đẹp, em thậm chí còn chẳng bằng một cô gái bình thường, không có cánh tay thon nhỏ, không có vòng eo con kiến, chân cũng chẳng dài, người không quá mét sáu. Vậy em giỏi nhiều thứ khác cho ai xem chứ, trong khi cái đầu tiên người ta nhìn vào chính là hình hài này?

Em thực sự phải thay đổi, dù muốn hay không muốn

Tết em gói bánh chưng cùng bố, không khí Tết có tìm thế nào cũng không có cảm giác thời thơ ấu, cái háo hức lạ lùng len lỏi trong người từ cả tháng trước đó, mọi người cứ dần vô tâm thờ ơ với Tết. Nhưng đó mới là lúc cả nhà được quây quần, có chút thời gian lau dọn căn nhà bỏ quên cả năm từng ngóc ngách một. Em đi chợ mua đồ về làm cơm, lá dong bà nội đã mua trước đó, rửa rồi buộc dóc lên cột cho khô ráo.

Tối đến em khoe sáng mai em dậy gói bánh trưng, kết quả là ngủ quên tới hơn 7 giờ, bố với em gái đã gói xong từ lâu, còn khoe rằng đứa em gái gói rất khéo tay. Vậy là chả có thành phẩm gì để khoe anh rồi. Anh nói đã nói trước sáng nay anh cùng bố anh giết lợn chuẩn bị đón Tết, có hai bố con vật lộn con lợn tận 70kg, mệt phờ người vẫn tranh thủ nhắn tin cho em

“Cô gái của anh đã dậy rồi đó hở?”

“Em dậy được một lúc rồi, anh mổ xong con lợn chưa?”

“Anh xong rồi, đang ngồi nghỉ tí, anh gọi nhé”

Sau đó, anh liền videocal ngay, cái giọng trầm ấm mà em thích lại ngọt ngọt vang lên

“Sao nay nhớ da diết thế, mọi hôm chờ tối mới gọi cơ mà?”

“Ừ, nhớ không chịu được, đêm qua em ngủ ngon chứ?”

“Cũng ngon bình thường ạ. Mà khuỷu tay anh dính cái gì kia?”

“Tiết lợn, nãy chắc rửa vội để vào gọi em nên chưa sạch, đằng nào tí anh cũng tắm mà”

Bọn mình cùng nói chuyện một lúc, sau đó để anh tắm giặt ăn sáng, Tết ở nhà em cũng thong thả, em dành cả buổi sáng để làm nem chua rán. Mẹ mua sẵn mộc, em lấy bì lợn hôm qua nhà ông ngoại mổ mang ra luộc lên rồi lại tỉ mẩn thái từng sợi. Ướp nem vừa vặn trộn với mộc vo thành viên dài như ngón tay bọc lại nhét tủ lạnh cho lên men, ngày mốt 30 Tết là lấy ra rán lên ăn tất niên với cúng giao thừa.

Không khí chợ cũng tấp nập, nhất là hàng chuối xanh và những đồ xếp mâm ngũ quả, mọi năm mẹ em là người làm việc này, năm nay cũng vậy, em cũng chỉ là con ruồi vo ve bên cạnh, mẹ thì nói

“Sắp lấy chồng đến nơi rồi còn không chịu học cách bày biện bàn thờ đi, sau về nhà chồng mẹ chồng chửi mày chết”

“ Kệ, con cứ ở với bố mẹ đã, khi nào biết xếp bàn thờ mới đi lấy chồng”.

Em cười khoái chí, mẹ thì bĩu môi “Mày có chó lấy”

Em bèn nghĩ trong đầu, “Mẹ làm sao mà biết được có người đang sẵn sàng sủa gâu gâu rồi đấy”

Loanh quanh cũng tới ngày 30, em háo hức lắm, giao thừa năm nay em có người yêu, dù không bên cạnh những cũng không phải đón giao thừa một mình như mấy năm trước. Anh cũng thế, cũng háo hức lắm, cũng bồn chồn như em đợi giây phút giao thừa. Tối đó cơm nước xong, liền videcall cho anh ngay tức khắc, anh bắt máy nhanh như chớp, kiểu chỉ ngồi đợi đó để em gọi là chộp ngay ấy. Anh cũng vừa mới ăn xong, anh bảo lát anh xuống nhà xem Táo quân cùng bố mẹ, xem xong rồi anh gọi em.

Tối đó, khoảng hơn 10h, em thấy lâu quá mà anh chưa lên, sốt ruột đành phải gọi trước, mãi lâu sau mới chịu nghe

“Anh đang làm gì đấy? Sao bảo xem xong gọi em mà chờ mãi không thấy”

Em giả vờ dỗi anh, anh liền xuống giọng ngọt nhạt

“Tại anh đang bận nghĩ cái này, hệ trọng lắm”.

“Có gì hệ trọng mai mùng 1 nghĩ cho thông, giờ đêm rồi, sắp giao thừa nữa, em nhớ anh lắm”.

Đêm đó, hai đứa mình chờ từng giây từng phút một trôi qua, mọi thứ thật nhanh so với những gì em định trước, tâm trạng hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào. Anh cứ thi thoảng lại lơ đễnh đi, em cứ mải nói chuyện của em, anh lại cứ bận việc của anh.

“Anh có nghe em nói gì không thế?”

“À,có,mà anh đã nghĩ” -anh trả lời

“Anh nghĩ gì thế?”

“Hì hì, anh nghĩ thơ tặng em”

Em sướng ơi là sướng, em cứ cười hì hì suốt như chập mạch, sao lại lãng mạn thế chứ. Như này á, có mà gấp vạn lần mấy anh trong ngôn tình.

Rồi đêm giao thừa năm đó, em với đứa em gái cứ nhấp nhổm chạy lên trên tầng thượng, pháo hoa cứ nổ đùm đoàng suốt từ 11 rưỡi.không khi đêm nay khác lạ mọi năm lắm. Cũng là Giao Thừa, cũng là đêm 30 pháo hoa nổ, phải chăng là có anh, đã thay đổi cảm quan của em, cái gì cũng mới mẻ lạ lùng. Thật sự chưa bao giờ có một cái Giao Thừa đáng nhớ như thế.

Anh viết cho em bài thơ, em nhớ như in trong đầu :

“Kỷ Hợi xuân mới tới rồi

Yêu nga tới mức đứng ngồi không yên

Xuân sang anh lại liên thiên

Ước muốn mãi được vạn niên bên nàng

Chúc em năm mới giàu sang

Chúc em mãi mãi càng ngày càng xinh

Trong lòng anh cứ đinh ninh

Chờ ngày anh được dọn dinh đón nàng”.

Em cười, sống mũi cay cay, sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người viết tặng em bài thơ hay như vậy, cũng có người mong nguyện hết duyên trăm năm, cái cảm giác đó chỉ muốn bật khóc, chỉ khóc mới có thể giải tỏa được, con tim em đập rộn ràng.

Thực sự đã lâu lắm rồi… em không cảm thấy hạnh phúc như vậy

Anh đến như một vị thần tiên, biến cuộc đời em nhộn nhịp hơn, cho em những cảm xúc hạnh phúc rạo rực mà trước giờ chưa ai cho em nếm thử.

Đó là tình cảm thật, trái tim em loạn nhịp vì anh, vì câu thơ của anh.

Em cũng muốn nói rằng, em cũng rất yêu anh, rất quý trọng tình duyên của chúng mình và có mong ước nho nhỏ, cùng anh vun đắp một gia đình nhỏ bé với hai cục bông lon ton.

Điều ước nhỏ nhoi đó của em... liệu có quá khó với anh không?

Đêm pháo hoa năm ấy, giấc mơ của em, nguyện ước hai ta bên nhau suốt đời như những đốm pháo hoa, bắn thật cao lên bầu trời rồi nở bung trong không khí rộn ràng, hòa tan vào đất trời năm mới đang chuyển giao. Giây phút đó, mãi mãi không thể quên được.

Cuộc đời em, không nghĩ lại cs giây phút hạnh phúc đến thế.

Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, khiến em có động lực, có niềm tin, nhất là có thứ để cố gắng hy vọng.