Có ai đó đang nhìm chằm chằm phòng tắm nhà tôi (phần 5)

............

Đó chắc chắn không phải trùng hợp ngẫu nhiên.

Hứa Việt Dương nghe tôi phân tích xong thì vỗ bàn, hưng phấn kêu lên: “Quả nhiên là vậy, chính anh ta là người chụp bức ảnh!”

“Chuyện này đã giải quyết xong, hôm nay tớ mời, chúng ta cùng ăn mừng đi!”

Hứa Việt Dương vẻ mặt đầy hào hứng, cầm cốc lên muốn cụng ly.

Nhưng đợi một lúc, vẫn không thấy ai để ý đến, “Này, này, hai người có chuyện gì vậy, sao còn cau mày làm gì.”

Tôi và Trần Hiểu nhìn nhau, thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.

Hứa Việt Dương nhìn tôi rồi lại nhìn Trần Hiểu, bối rối đặt cốc xuống, “Chuyện quái gì vậy.”

Tôi thở dài, cũng lười nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của Hứa Việt Dương, bảo Trần Hiểu giải thích cho cậu ta.

Trần Hiểu gật đầu nhìn Hứa Việt Dương, "Đã tìm được người chụp bức ảnh rồi, nhưng cậu đoán xem mục đích của anh ta là gì khi yêu cầu mọi người trong nhóm xóa ảnh và giữ bí mật."

“… Không muốn mọi người biết?”

“Vậy cậu nghĩ nếu hỏi thẳng thì anh ta có nói không.”

Hứa Việt Dương “hừ” một tiếng, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Chắc là không đâu.”

Cảnh vật xung quanh phố ăn vặt ồn ào.

Bàn chúng tôi lại yên tĩnh một cách đáng sợ.

Lý Đào khôn khéo lão luyện, có thể ngồi vào vị trí phó phòng nhân sự, dù là kinh nghiệm hay mưu mô thì anh ta cũng đều hơn đứt mấy đứa vừa mới bước vào xã hội chúng tôi gấp nhiều lần.

Trần Hiểu phá vỡ im lặng, “Hay là tớ đi cầu xin anh ta?”

Tôi lắc đầu, “Vô dụng thôi.”

Anh ta kiên quyết che giấu vụ rình trộm đó, chắc chắn đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Tuyệt đối sẽ không vì lời cầu xin của người mới mà thay đổi.

"Hay là giả vờ bắt cóc dọa cho anh ta sợ hãi. Đến lúc đó không nói cũng phải nói."

Tôi nhanh chóng chặn lại cái suy nghĩ bậy bạ của Hứa Việt Dương.

“Thôi đi, thế là phạm pháp rồi, anh ta quay lại báo cảnh sát thì phải làm sao.”

Hứa Việt Dương ủ rũ vuốt tóc, “Hay là mời anh ta uống rượu, sau đó chuốc say rồi moi chuyện?“

Tôi cúi đầu, dùng que chọc vào xiên thịt cừu.

Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy cách làm này có thể khả thi.

“Trước tiên cứ thử như vậy xem.”

Nói xong liền nhấc máy.

Xóa nội dung trong hộp thoại ban đầu, đổi thành muốn mời anh ta ăn tối để cảm ơn đã giúp đỡ tôi xử lí vụ hồ sơ.

Trần Hiểu nhíu mày, “Anh ta thận trọng như vậy, chỉ sợ không đồng ý thôi.”

Tôi không nói gì.

Ngay sau đó đối phương đã gửi tin nhắn trả lời. Đúng như Trần Hiểu đoán.

Anh ta nói rằng vụ hồ sơ đơn giản thôi, rồi khéo léo từ chối lời mời của tôi.

Nhưng tôi không bỏ cuộc, nói tiếp: "Em có chuyện này muốn nhờ anh giúp đỡ. Vừa rồi bộ phận Truyền thông có gọi gửi bản thảo, yêu cầu nhân viên mới viết bài về hình mẫu người tốt việc tốt, chủ yếu muốn nhờ anh xem có thời gian phỏng vấn không."

Lần này đối phương cười ha ha đồng ý.

Thời gian hẹn là ngày mai, sáu giờ rưỡi tối.

Hứa Việt Dương nhìn tôi quyết định thời gian, thì nhắc nhở: “Cậu uống rượu với anh ta, lỡ say thì sao?”

“Cho nên cậu phải đi với tớ.”

“Thôi đi, hai chúng ta uống được có hơn nửa chai rượu. Có thể uống hơn được ai chứ? ”

Hứa Việt Dương cau mày, nhưng mà cậu ta nói đúng.

Tửu lượng của tôi rất bình thường.

Bia thì còn có thể uống một chút, chứ còn rượu trắng thì chả được mấy, cho nên rất hay bị người ta bảo là giả người bản xứ Sơn Đông.

Tuy nhiên, nếu tửu lượng không đủ, thì có thể dùng thêm cái đầu.

Tôi quay sang nhìn Trần Hiểu, “Có lẽ ngày mai cần cậu giúp đấy.”

“Tớ á?” Trần Hiểu ngượng ngùng, “Nhưng tớ không biết uống rượu.”

“Cậu không cần uống đâu.”

Tôi hạ giọng, gọi hai người chụm lại đây.

Hứa Việt Dương cũng nghiêng người lắng nghe. Nghe xong thì hai mắt sáng ngời, cuối cùng giơ ngón tay cái lên.

“Người anh em, cậu đúng thật là thiên tài.”

Sáu giờ tối Chủ nhật.

Tôi và Hứa Việt Dương hẹn gặp nhau ở dưới lầu ký túc xá.

Khóa cửa lại, cầm mũ bảo hiểm đi xuống cầu thang thì thấy cậu ta đã ngồi trên con lừa điện đợi sẵn.

Vừa thấy tôi liền hỏi: “Trần Hiểu đâu?”

“Đi rồi, cô ấy bắt xe đi.”

“Được rồi, lên xe đi, chúng ta cũng đi thôi.”

Địa điểm ăn uống không xa, đi con lừa điện cũng chỉ mất mười phút.

Trời nóng quá đội mũ bảo hiểm khó chịu muốn chết.

Vừa đẩy cái màn chắn phía trước mũ bảo hiểm lên, liền nghe loáng thoáng Hứa Việt Dương lải nhải liên hồi ở phía trước.

Liền hỏi một câu: "Cậu bảo gì cơ?"

"Tớ nói con lừa điện nhỏ của tớ chưa từng chở cô gái nào cả. Không ngờ lần đầu tiên lại là cho cậu." Vì gió to, nên nói xong câu cuối, cậu ta sợ tôi không nghe rõ liền tăng âm lượng một cách thân mật...

Ít nhất bốn năm người qua đường gần đó đều ngoái đầu lại nhìn chúng tôi.

Cậu ta cười toe toét ở phía trước, còn tôi ngồi ở hàng ghế sau, như bị gió thổi cho thành ngốc.

Lần đầu tiên là sao, sao không nói cho hết câu đi.

Vì đèn đỏ nên lúc chúng tôi đến nhà hàng đã gần sáu giờ mười lăm phút.

Bàn đặt của chúng tôi ở tầng ba.

Đây là một nhà hàng Quảng Đông với phong cách trang trí kiểu cũ, điều kiện không tệ.

Sau khi xem qua menu với người phục vụ, chúng tôi ngồi xuống đợi nhân vật chính hôm nay xuất hiện.

Chẳng bao lâu, người đã đến.

Tôi từng gặp Lý Đào, anh ta không cao, không gầy nhưng lưng thẳng tắp, nói năng và làm việc rất điềm đạm, khuôn mặt luôn tươi cười.

“Chào anh Đào, cảm ơn anh đã tới cho em cơ hội này để cảm ơn anh.”

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ ấy mà.”

Anh ta mỉm cười, đưa tay lên vỗ vai tôi.

"Nhưng đây là..."

Anh ta hỏi Hứa Việt Dương.

Tôi vội quay lại giới thiệu: "Đây là bạn thân của em. Nghe nói em sắp gặp anh, cậu ấy cũng có một số vấn đề muốn hỏi, nên em rủ cậu ấy đi cùng luôn. Với cả em thấy nhiều người nói chuyện cũng vui hơn. ”

Nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho Hứa Việt Dương.

Cậu ta hiểu ý bước tới, lấy ra một điếu thuốc châm lửa mời Lý Đào.

"Em nghe nói anh rất lợi hại, sau này em cũng muốn làm về nhân sự, nhưng năng lực không đủ... Nếu anh đồng ý có thể chỉ bảo em vài câu, em đây liền trúng số rồi."

"Đương nhiên, sẽ không thể để anh phí công chỉ bảo.”

Nói xong, Hứa Việt Dương đặt một điếu thuốc khác chưa châm đến bên cạnh chỗ ngồi của Lý Đào.

Lý Đào cười đến nheo cả mắt, "Không nói đến chuyện chỉ bảo gì. Anh coi các cậu như em trai mình thôi. Các cậu cần giúp đỡ, thì tiền bối già này, nhất định không thể từ chối."

Nhưng điếu thuốc này lại không từ chối.

Hứa Việt Dương và tôi thở phào nhẹ nhõm rồi dẫn Lý Đào ngồi xuống.

Thông báo với phục vụ mang đồ ăn lên, sau đó rót trà vào chén trước.

Lý Đào cầm điếu thuốc trong tay, “Lớp trẻ ngày nay nhạy bén hơn chúng tôi hồi đó rất nhiều, trong tương lai các cậu nhất định sẽ có tiền đồ.”

Hứa Việt Dương dựa theo thương lượng trước đó, lên tiếng phụ họa, "So với anh thì chắc chắn không thể so sánh được."

"Dù gì thì đến năm thứ hai, anh đã giành giải thưởng trong cuộc thi diễn thuyết của công ty rồi mà."

Lý Đào khiêm tốn, nhưng sự kiêu hãnh trong giọng điệu thì không thể nào giấu được, “Anh già rồi, không còn cách nào nữa. Đó đều đã là quá khứ, bây giờ thế giới thuộc về thanh niên các cậu cả thôi.” “

“Sao có thể, bọn em nghe nói anh là phó giám đốc trẻ nhất của công ty chúng ta mà."

Hứa Việt Dương nói tiếp, "Mọi người đều nói, giám đốc trẻ nhất cũng sắp tới rồi."

Lý Đào cười ha hả. "Các cậu thời nay tin tức nhanh nhạy thật. "

Những lời này vừa xu nịnh vừa để thăm dò.

Nhưng anh ta không bác bỏ.

Lòng tôi nặng trĩu.

Đã có tin đồn giám đốc nhân sự sẽ được điều chuyển về trụ sở chính từ lâu, hiện tại xem ra quả nhiên là thật.

Một khi giám đốc được điều đi, anh ta nhất định sẽ được thăng chức, vì vậy lúc này mới gắt gao che đậy tin tức vụ rình trộm.

Sợ vấn đề đó ầm ĩ ảnh hưởng tới sự thăng tiến của anh ta.

Sau khi dạo một lượt, các món ăn cũng dần dần được đưa lên.

Tôi và Hứa Việt Dương thay nhau chúc rượu, tâng bốc xu nịnh đến đau cả đầu.

Sau vài ly rượu, Lý Đào thậm chí còn chủ động hỏi về kế hoạch nghề nghiệp của chúng tôi.

Nhưng vấn đề là.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai chúng tôi sẽ không chịu đựng được.

Mặc dù Lý Đào uống rất nhiều nhưng hoàn toàn không có chút men say, hiển nhiên tửu lượng đỉnh đến kinh ngạc.

Vậy thì giờ chỉ có thể giở trò.

Tôi ra hiệu cho Hứa Việt Dương, giả vờ muốn đi tiểu rồi đứng dậy.

“Cậu uống vài ly với anh Đào trước, tớ sẽ quay lại nga.”

Sau khi đẩy cửa ra ngoài, ở chỗ góc rẽ gọi một tiếng, một người chui ra từ hành lang.

“Trần Hiểu?”

“Tớ đây.”

Người trước mặt có nước da ngăm đen, tóc xoăn màu hạt dẻ và đeo kính.

Nếu không lên tiếng, tôi thực sự không thể nhận ra cậu ấy.

Không chỉ nói là không giống Trần Hiểu, thậm chí còn hoàn toàn không liên quan gì tới nhau.

Người ta từng nói trang điểm là một phép thuật, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến.

Nhưng mái tóc này có gì đó sai sai, tóc Trần Hiểu vừa dài vừa đen cơ...

Trần Hiểu đoán được tôi đang nghĩ gì, thấp giọng giải thích: "Tóc giả đấy."

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, có chút không yên tâm, “Tớ hóa trang đậm hơn một chút, đeo cả kính áp tròng thẩm mỹ để thay đổi màu sắc con ngươi, chắc là không nhận ra được đâu nhờ? ”

Tôi dứt khoát lắc đầu.

Lý Đào và Trần Hiểu cũng mới gặp nhau một vài lần, ấn tượng sẽ không quá sâu sắc. Hơn nữa Trần Hiểu còn cố ý hóa trang, có thể nhận ra được mới tài.

Trần Hiểu thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi lấy ra một chai rượu, đặt lên khay để rượu bên cạnh.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi giả vờ đi vệ sinh xong và quay lại bàn.

Lý Đào nói: “Tiểu Trang đi lâu như vậy, phải phạt một ly.”

“Phạt, phạt, em tự phạt một ly.”

Sau khi đặt ly xuống, tôi tiếp tục nói: “Anh ơi, nghe nói rượu đế ở đây cũng không tồi. Gọi hai chai, uống chút rượu trắng đi ạ.”

‘Hai người trẻ tuổi các cậu, tửu lượng không tệ, nhưng nếu mà say rượu thì không tốt đâu.’

Tôi thầm nghĩ trong lòng, phải chính là muốn chuốc say anh đó.

Nhưng ngoài miệng thì không thể nói điều đó.

“Hiếm khi mời anh uống rượu được một lần. Phải tận hứng mới được.”

Tôi vừa dứt lời.

Trần Hiểu mở cửa bước vào.

Cô ấy đặc biệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không biết lấy bảng tên ở đâu, trông giống hệt phục vụ trong một nhà hàng.

Sau khi bước vào cửa liền nói: “Làm phiền.”

Rồi lặng lẽ đứng bên cạnh, rót và chia rượu bằng dụng cụ chia rượu.

Chia thành sáu phần.

Ba chúng tôi, mỗi người hai ly trước mặt.

Sáu ly rượu này thoạt nhìn không có gì khác biệt.

Nhưng trên thực tế, chỉ có hai ly trước mặt Lý Đào là rượu mạnh.

Mà của tôi với Hứa Việt Dương chỉ là nước sủi tăm trông giống như rượu vang.

Đây là kế hoạch của chúng tôi.

Kêu Trần Hiểu tới trước để chuẩn bị, lấy lý do ông chủ kén ăn hay soi mói bắt bẻ, nên bảo phục vụ dọn đồ ăn xong thì đừng lên tầng ba quấy rầy.

Yêu cầu này hợp lý, đối phương dễ dàng đồng ý.

Sau đó, cô ấy thay một chiếc áo sơ mi trắng, đóng giả người phục vụ rượu cho bàn chúng tôi.

Lý Đào không nghi ngờ gì.

Tôi cầm một ly rượu "trắng" nhỏ, đứng dậy kính rượu, "Anh ơi, về sau còn phải nhờ anh chiếu cố nhiều. Mời anh."

Trong trường hợp này, kiểu gì Lý Đào cũng phải uống một hớp.

Rượu pha rất dễ say.

Dưới sự công kích luân phiên của tôi và Hứa Việt Dương, cuối cùng mặt Lý Đào cũng đỏ bừng.

Dựa vào trên ghế, tổng kết nói: “Hôm nay tôi uống nhiều rồi, chúng ta dừng lại ở đây thôi?”

Tôi và Hứa Việt Dương cùng nhìn lên, trạng thái say rượu đều biến mất.

Muốn đi à? Không có cửa đâu!

Tôi nở nụ cười, nói: "Anh ơi, còn chưa phỏng vấn mà, em phải viết một câu chuyện đưa tin nữa"

"Ồ, phải rồi, Tiểu Trang cậu muốn hỏi gì, hỏi đi".

"Trước khi hỏi em kính anh một ly, mong anh giúp em chuyện này. Em uống rồi, mời anh!"

Hứa Việt Dương cũng đứng dậy, "Em cũng phải kính anh một ly, hôm nay tán gẫu cùng anh, em học được quá nhiều. "

“Em uống rồi, mời anh.”

Lý Đào có vẻ say rồi, nhưng thấy chúng tôi uống còn nhiều hơn anh ta, thì sớm đã không còn cảnh giác.

Ly rượu trước mặt đã thấy đáy, uống cạn.

Anh ta khoác vai tôi hút thuốc, miệng nồng nặc mùi rượu, " Tiểu Trang, anh rất xem trọng cậu, sau này chúng ta sẽ là anh em. Là anh em, nếu gặp khó khăn gì hãy nói với anh. Nếu có thể giúp đỡ, anh sẽ giúp em thỏa đáng!"

Tôi nín cười đáp:" Cảm ơn anh. "

Sau đó tôi ra hiệu cho Trần Hiểu bảo cô ấy vào thêm chút rượu.

Lý Đào uống hết ly này đến ly khác, say khướt nói luyên thuyên.

"Tôi đã ở công ty này mười năm, nếu không có chuyện gì không giải quyết được, các cậu còn trẻ, sau này sẽ biết anh trai đây lợi hại như nào. Đừng sợ phiền phức, nếu xảy ra chuyện, lập tức mở miệng nói! ”

Mắt thấy thời cơ đã chín muồi.

Tôi nhanh chóng giả vờ nói: “Còn chưa đến mức khó khăn, nhưng dạo gần đây thực sự em gặp phải một chuyện rất đau đầu.”

“Người anh em nói đi!”

“Mấy hôm trước có một tên biến thái nhìn trộm em, nhìn một người đàn ông tắm rửa, y như một tên thần kinh. "

Lý Đào liếc mắt nhìn tôi, nghe tôi nói xong thì cười hắc hắc," Không. "

"Anh biết việc đó, đừng lo lắng, thằng cha kia là một thằng đần. Không phải hắn rình trộm cậu đâu. Hắn muốn nhìn con bé mới tới, không cẩn thận lại nhầm người. ”

Hứa Việt Dương ra dấu ok, đưa điện thoại đang ghi âm dưới gầm bàn.

Tôi giả vờ ngạc nhiên, "Có điều này, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy, kẻ rình trộm là người công ty mình sao? Người này phải được dạy cho một bài học."

Lý Đào xua tay, khuôn mặt đỏ bừng ghé tới, “Khó mà làm được.”

Tôi thầm nguyền rủa trong lòng. Người này đúng là biết hết mọi chuyện, nhưng cố tình không nói ra.

Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, "Nhưng anh ta đang phạm pháp mà."

"Phạm pháp? Nhìn một cái có mất miếng thịt nào đâu. Các cậu còn trẻ, vẫn nên hiểu các quy tắc khi bước ra xã hội. Nếu không công ty cũng không giữ lại. Con người phải hướng đến chỗ cao mà đi. Chả có mông ai là sạch sẽ cả, cậu không biết lúc nào nên im lặng, thì ai dám sử dụng cậu trong tương lai."

Lòng tôi trầm xuống.

Tương lai và quyền lợi quả thực là mục tiêu cuối cùng của nhiều người. Nhưng cũng không thể lấy đó làm cái cớ để thông đồng làm bậy, thủ đoạn sa đọa.

“Cậu nói cái gì?” Vì nói quá nhỏ nên Lý Đào không thể nghe rõ lời tôi.

Tôi mỉm cười, đưa chủ đề vào điểm then chốt.

"Không có gì đâu, em chỉ thấy nó buồn cười thôi. Đúng rồi, anh có biết kẻ rình trộm là ai không?"

Lý Đạo lấy ngón tay chọc vào trán, "Ai nhỉ... Thật sự không nhớ cậu ta tên là gì. Chỉ nhớ làm ở bộ phận sản xuất. Mới có mấy năm."

"Sống ở tầng sáu? "

" A, đúng rồi, thằng đó? Vừa nghe nói có người chụp ảnh, liền cầu xin ông nội kiện bà ngoại, sợ báo cáo công ty, nói là còn phải nuôi con, không thể mất việc. ”

Tôi và Hứa Việt Dương nhìn nhau, nhìn ra sự bất ngờ trong mắt cậu ta.

Chúng tôi không ngờ rằng kẻ rình trộm đã có con.

Ở tầng sáu, thời gian làm việc khá ngắn, và anh ta đã kết hôn.

Mặc dù không có tên.

Nhưng nhiều manh mối được xếp chồng lên nhau, có thể dễ dàng sàng lọc người này dựa trên danh sách mà chúng tôi đã có trước đó.

Thấy Lý Đào đã say khướt rồi, chắc là không hỏi được gì nữa.

Bữa ăn này mới kết thúc.

Tôi cùng Hứa Việt Dương bắt xe tiễn anh ta về trước.

Thay quần áo xong mới đến phòng Trần Hiểu tập hợp.

Khi chúng tôi đến.

Trần Hiểu đã tháo tóc giả, tẩy trang rồi ngồi chờ trong phòng.

Có một mảnh giấy trên bàn.

Đó là danh sách những kẻ tình nghi đã được sàng lọc từ trước.