Cinderella 12 Giờ

Chương 42: Đêm thứ bốn mươi hai

Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Đề phòng ngày kia lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Phong Kính đã lên kế hoạch chặt chẽ chu đáo, trưa ngày kia sau khi đoàn phim kết thúc công việc, anh sẽ bảo Mễ Tuyến Nhi đưa mình đến thẳng nhà Giang Nhiễm. Cơm trưa do anh phụ trách, rồi nhận lỗi chuyện bỏ chạy lần trước, sau đó có thời gian vào buổi chiều, bọn họ có thể xem phim, nói chuyện phiếm, dắt chó đi dạo, sau khi ăn tối, bồi dưỡng không khí là có thể bắt đầu làm chuyện kia.

Tất cả có thể xong xuôi trước 12 giờ!

Vừa nghĩ tới đây, Tần Phàm lại gọi điện tới. Phong Kính nhíu mày, có phần không kiên nhẫn nghe máy: “Có chuyện gì?”

“Vừa nãy quên nói với cậu, lễ Giáng sinh năm nay, Bunny muốn tung ra một loại nước hoa phiên bản giới hạn nên muốn cậu qua đó chụp poster quảng cáo, thời gian vào lúc nghỉ ngơi ngày kia của đoàn phim.”

Phong Kính: “…”

Nhà tư bản thật sự không bỏ qua một cơ hội bóc lột nhân dân lao động nào!

Anh nguyền rủa Tần Phàm một vạn lần trong lòng, buồn rầu gửi tin nhắn cho Giang Nhiễm.

[Phong Kính]: Vừa mới nhận được công tác tạm thời, buổi chiều ngày kia phải đi chụp poster quảng cáo cho Bunny trước, có lẽ không thể ăn cơm trưa cùng nhau rồi orz.

[Phong Kính]: Nhưng chắc chụp poster này không mất nhiều thời gian đâu, sau khi xong việc anh sẽ đi gặp em. Buổi trưa em gọi cơm bên ngoài đi, tối anh tới nấu cơm.

[Giang Nhiễm]: Được, em chờ anh (^^*)

[Phong Kính]: (bắn tim)

Tuy rằng thời gian nói chuyện phiếm và dắt chó đi dạo vào buổi chiều bị cướp mất nhưng cũng may không để lỡ chuyện lớn vào buổi tối.

Có lẽ vì có “chuyện lớn” chống đỡ nên công việc hai ngày tiếp theo Phong Kính cực kỳ nhiệt tình. Khi đến studio của Bunny thì nhà tạo mẫu nổi danh An Dịch được Bunny mời đã đợi ở bên trong.

Thấy An Dịch, ánh mắt Phong Kính hơi thay đổi, anh đã có thể dự đoán được, tiếp theo dân mạng sẽ bám vào cái gì để nói, đại khái là “Trăn Trăn của chúng tôi mời An Dịch làm nhà tạo mẫu, ảnh đế Phong của mấy người cũng mời anh ta, ha ha, kẻ bám đít.”.

“Ảnh đế Phong thấy tôi, có vẻ tâm trạng rất phức tạp nhỉ?” An Dịch đứng lên đi về phía anh. Phong Kính nhìn quả đầu màu vàng đáng chú ý của anh ta, còn có cặp chân dài thẳng tắp, cười với anh ta: “Tôi chỉ đang nghĩ, Bunny thật sự rất hào phóng, chụp poster quảng cáo mà mời cả An đại thần đến.”

Người phụ trách của Bunny ở bên cạnh nghe đoạn đối thoại của bọn họ thì vội vàng nhảy vào cười nói: “Nên thế nên thế mà, người mẫu tốt nhất đương nhiên phải đi cùng với nhà tạo mẫu tốt nhất rồi.”

Phong Kính không nói gì chỉ cười hỏi anh ta: “Hôm nay chụp ảnh mất khoảng bao lâu?”

Người phụ trách đáp: “Nếu thuận lợi thì có thể kết thúc trong vòng hai tiếng.”

Phong Kính gật đầu, theo An Dịch đi tạo mẫu.

Được xưng là “thầy ma pháp” An Dịch cũng không phải là hư danh, tay anh ta nhìn như tùy ý mà vuốt vài cái trên tóc Phong Kính đã thay đổi khí chất của anh. Vì nước hoa là phiên bản giới hạn Giáng sinh nên khi tạo mẫu cho Phong Kính, anh ta cũng chọn màu sắc phù hợp với Giáng sinh.

Vốn dĩ vì An Dịch là nhà tạo mẫu dưới trướng Mạc Trăn nên Phong Kính cũng không có nhiều thiện cảm với anh ta, nhưng bây giờ nhìn kiệt tác của anh ta thì anh cũng tán thưởng anh ta hơn trước đó.

Từ trước đến nay anh luôn tán thưởng những người thật sự có bản lĩnh.

An Dịch dùng gần một tiếng để tạo mẫu cho Phong Kính, sau khi chuẩn bị xong thì hiện trường lập tức tiến vào giai đoạn chụp hình. Mặc dù Phong Kính không phải là người mẫu chuyên nghiệp, nhưng trước kia cũng chụp không ít ảnh bìa cho tạp chí thời trang nên khi đối mặt với máy ảnh của nhiếp ảnh gia thì anh vẫn hiểu rõ nên biểu hiện như thế nào. Dưới sự chung sức hợp tác của Phong Kính và nhiếp ảnh gia, công việc chụp ảnh kết thúc khá đúng giờ.

Phong Kính tẩy trang đơn giản, thay quần áo của mình rồi chuẩn bị rời đi. Người phụ trách tiễn anh cả đoạn đường, còn nói về hoạt động tuyên truyền tiếp theo với anh: “Chúng tôi sẽ tranh thủ hoàn thành poster trong vòng hai ngày, đến lúc đó sẽ đăng lên Weibo trước, hy vọng ảnh đế Phong có thể hỗ trợ chia sẻ một chút.”

“Được.”

“Vâng, vậy anh đi thong thả nhé.” Người phụ trách thấy anh vào thang máy rồi mới quay trở lại tiếp tục làm việc của mình.

Phong Kính ngồi sau xe, giơ tay nhìn đồng hồ, đã 3 giờ rưỡi rồi. Vẫn không quá muộn, 4 giờ chắc có thể đến nhà Giang Nhiễm rồi.

“Mễ Tuyến Nhi, đến Chẩm Thủy Hương trước đã.” Anh bảo Michelle.

Sau khi đã trải qua chuyện đêm sinh nhật hôm đó, rõ ràng đối với việc anh đi Chẩm Thủy Hương thì Michelle đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Biết rồi ạ.”

“Tôi định buổi chiều vẫn sẽ ở bên kia, buổi tối 10 giờ rưỡi cậu tới đón tôi là được.”

“Vâng.”

Đến trước cửa nhà Giang Nhiễm, Phong Kính sửa sang lại quần áo và đầu tóc mình trước rồi mới ấn chuông cửa.

“Gâu gâu!” Tiếng Nhị Hoàng lập tức truyền từ bên trong ra, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng của Giang Nhiễm.

Nhìn cô mở cửa cho mình, Phong Kính không nhịn được nở nụ cười: “Ngại quá, để em đợi lâu như vậy.”

“Không sao ạ, anh vào đi đã.” Giang Nhiễm kéo anh vào, thuận tay lấy áo khoác anh đã cởi ra treo lên giá áo. Phong Kính tháo khẩu trang và mũ ra rồi đưa túi giấy màu hồng nhạt cầm trên tay cho Giang Nhiễm: “Cái này tặng cho em.”

Giang Nhiễm tò mò nhìn thoáng qua, cô nhận ra đây là túi của Bunny: “Bên trong là gì thế anh?”

“Nước hoa, phiên bản Giáng sinh giới hạn, vẫn chưa tung ra thị trường đâu.” Phong Kính xoa mái tóc mềm mại của cô, nhìn cô cười, “Người phụ trách của bọn họ tặng cho anh, anh vừa vặn mượn hoa dâng Phật.”

“Oa, có thật không ạ?” Bình thường những đồ đi kèm với hai chữ “giới hạn” thì càng hấp dẫn người ta, huống chi thứ này vẫn chưa được tung ra. Giang Nhiễm gấp gáp mở ra xem, vừa nhìn đã bị lọ nước hoa màu hồng phấn đâm trúng tim thiếu nữ: “Đáng yêu quá! Dựa vào kinh nghiệm làm người order của em mà phán đoán, loại nước hoa này chắc chắn có thể bán rất tốt!”

Trên lọ nước hoa có một cái nơ bướm khá tinh xảo, điểm xuyến bằng màu đỏ của hoa trạng nguyên và màu xanh của cây thông noel, trên thân bình có một cái tai thỏ thương hiệu của Bunny, trông mềm mại đáng yêu vô cùng.

“Loại nước hoa này hình như có tên là Tuyết Điềm Tâm, mùi hương rất tươi mát, em thử xem.”

“Vâng.” Giang Nhiễm mở ra xịt thử, hương cam ngọt ngào hòa vào mùi hương của vài loài quả được điều chế trước đó, thơm mà không nồng, thấm vào ruột gan, “Rất thơm, khá thích hợp với mùa đông.”

“Càng về sau mùi hương sẽ càng thêm dịu mát, mặc dù anh cũng cảm thấy không tồi, nhưng nếu em dùng nước hoa này thì chúng ta lại không phải cùng loại rồi.”

Giang Nhiễm bật cười: “Vậy cũng xịt cho anh nhé, như thế thì lại cùng loại rồi.” Cô nói xong thật sự xịt trên đỉnh đầu anh, còn cười nói, “Không phải anh cũng Điềm Tâm (1) sao?”

(1) Điềm Tâm = ngọt ngào

“Đừng, em mới có vẻ thích hợp làm Điềm Tâm đấy.” Phong Kính mỉm cười đè lên tay cô, hôn lên trán cô một cái, “Được rồi, anh đi nấu cơm đã, nếu không đêm nay bảo bối Nhiễm Nhiễm của chúng ta sẽ đói mất.”

Giang Nhiễm vào phòng cất nước hoa rồi đi ra chơi đùa với Nhị Hoàng một lát, cô tò mò nhìn vào phòng bếp, muốn xem Phong Kính đang làm gì.

Cô cầm điện thoại của mình, lặng lẽ tới gần phòng bếp. Phong Kính đang miệt mài thái rau nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu nhìn lại. Thấy Giang Nhiễm giơ điện thoại chụp mình, anh mỉm cười với máy ảnh, hỏi cô: “Lại chụp lén gì đấy?”

Giang Nhiễm nói: “Lần này không phải chụp ảnh mà là quay video.” Cô vừa nói vừa đi đến trước mặt Phong Kính, Giang Nhiễm quay biểu cảm của Phong Kính trước, sau đó di chuyển xuống camera đồ ăn trên thớt, “Ôi, ảnh đế Phong thái đồ ăn này, nhưng không hề đẹp như anh ấy.”

Phong Kính bật cười, muốn lấy tay tắt camera của cô đi, Giang Nhiễm tránh thoát khỏi móng vuốt của anh, sau đó quay thẳng vào mặt anh, “Đừng xấu hổ mà, mặc dù anh thái đồ ăn không được đẹp cho lắm nhưng người đẹp là đủ rồi, tục ngữ có câu người đàn ông đẹp trai nhất khi nấu cơm, anh tiếp tục thái đi, không cần để ý đến em đâu.”

Phong Kính: “…”

Cô đứng bên cạnh cầm di động quay anh, anh tập trung thái rau kiểu gì chứ?

Giang Nhiễm giống như phóng viên thật, mô phỏng dáng vẻ phỏng vấn anh: “Đây là lần thứ mấy ảnh đế Phong xuống bếp rồi?”

Phong Kính nói: “Không nhiều lắm, anh không thường xuyên nấu cơm nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ làm.”

“Vậy bình thường ai nấu cơm cho anh?”

“Bình thường lúc ở đoàn phim thì ăn cơm hộp, lúc không có công việc thì trợ lý làm.”

“Vậy anh cảm thấy trợ lý nấu ăn có ngon không?”

“Không ngon bằng em nấu.”

“Được, em muốn biên tập lại đoạn video này rồi gửi cho trợ lý của anh xem.”

Cuối cùng Phong Kính cũng không nhịn được chặn camera của cô: “Tối nay có muốn ăn cơm nữa không đấy, đi ra ngoài chơi với Nhị Hoàng đi.”

“Gâu!” Nhị Hoàng không biết đã chui vào phòng bếp từ khi nào, bây giờ thấy Phong Kính nhắc đến nó, nó liền vẫy đuôi nhìn anh. Giang Nhiễm xoay người, thuận tiện chĩa camera vào Nhị Hoàng: “Nhị Hoàng, có phải em đói bụng lắm không hả?”

“Gâu gâu.”

“Chúng ta đi ra ngoài chờ anh ấy làm xong đồ ăn cho chúng ta nhé, được không?”

“Gâu gâu.”

Rốt cuộc Giang Nhiễm cũng dẫn Nhị Hoàng ra ngoài, Phong Kính nhìn bóng lưng của bọn họ, dựa vào tủ bát cười một lúc mới bắt đầu thái tiếp.

Tổng cộng anh làm ba món mặn và một bát canh, nhưng cũng mất không ít thời gian, chờ anh làm xong toàn bộ cũng đã là 6 giờ. Giang Nhiễm và Nhị Hoàng đều xúm vào, đồ ăn trên bàn mà Phong Kính cố gắng làm cũng chỉ coi như bình thường, điểm đáng nói ở đây là nó được làm ra bằng bàn tay của ảnh đế Phong, giá trị tự nhiên cao hơn rất nhiều. Giang Nhiễm cầm đũa, nếm khoai tây sợi anh xào, chớp chớp mắt với anh: “Ngon hơn trong tưởng tượng của em.”

Phong Kính mím môi: “Trong tưởng tượng của em thì nó khó ăn đến mức nào?”

“Ha ha ha được rồi, anh cũng nếm thử đi.”

Trước khi bưng đồ ăn ra Phong Kính đã thử trước rồi, nếu thật sự quá khó ăn thì món này cũng đã không có cơ hội xuất hiện trên bàn ăn. Giang Nhiễm xới cơm cho hai người, lại cho Nhị Hoàng một miếng thịt rồi kéo ghế ra ngồi xuống: “Anh đừng ăn vội, để em chụp một tấm làm kỷ niệm.”

Cô lấy di động ra chụp một bức ảnh ba món mặn một món canh rồi mới ân chuẩn cho Phong Kính động đũa. Lúc ăn cơm, hai người nói chuyện với nhau. Giang Nhiễm nhớ tới bài Weibo gần đây mình mới thấy, hơi tò mò hỏi Phong Kính: “Mạnh Hành Xuyên là bạn tốt của anh à?”

“Ừ, sao thế?”

“Em nhìn thấy gần đây trên Weibo nói anh ấy đang tạo CP với Vu Dao, có thật không?”

Phong Kính cười nói: “Em cũng nói là tạo CP mà, sao có thể là thật được?” Nhưng sau này có phải thật hay không thì anh cũng không dám đảm bảo, “Anh nghe Tần Phàm nói, sau đó cậu ấy và Vu Dao sẽ cùng nhau tham gia một chương trình, đại khái là nghệ sĩ giả vờ hẹn hò.”

“Ôi, mới nghe đã thấy kích thích rồi.”

Vừa mới nói tới đây, di động Phong Kính vang lên, tưởng là điện thoại công việc, anh vốn có phần không vui, lấy di động ra mới phát hiện lại là “Vương Mẫu nương nương” gọi đến.

“Mẹ anh?”

Giang Nhiễm vừa nghe hai chữ này thì chợt khẩn trương, “Mẹ anh á?”

“Ừ.” Mẹ anh rất ít khi gọi điện thoại cho anh, không biết có chuyện gì nữa. Anh nghe máy, khó hiểu hỏi: “Mẹ à, có chuyện gì vậy ạ?”

Trong giọng nói của mẹ Phong Kính có phần sốt ruột, ngữ khí cũng rất gấp gáp: “Phong Kính, chị con vào bệnh viện rồi.”

Phong Kính nhíu mày, nói với mẹ ở đầu dây bên kia: “Bệnh viện nào ạ? Con lập tức tới ngay.”

~~~ Tác giả có lời muốn nói: Kế hoạch của ảnh đế Phong hoàn toàn ngâm nước nóng ~ tung hoa ~

Phong Kính::)